Chương 6: 3.5: Ngày tiếp theo với ngọn lửa

https://www.youtube.com/watch?v=izGwDsrQ1eQ

Phừng Phừng Phừng

“Coi bộ cậu đã quen với việc điều chỉnh liều lượng lửa hơn rồi đấy, Hugo.”

Trong khi tôi đang đứng rộng hai chân và vung nắm đấm về phía trước, từng cú đấm của tôi giải phóng ra từng quả cầu lửa to hơn nắm đấm. Dù Albus nhận xét là vậy, nhưng tôi biết rằng bản thân vẫn còn phải cải thiện nhiều. Từng động tác để có thể vừa là thế võ, vừa tạo lửa cũng khiến tôi tốn cả tháng mới quen dùng được. Tất nhiên, không thể thiếu việc luôn duy trì luôn hít thở sâu như một bản năng để trao đổi Qi, kiêm luôn là nguồn sức mạnh của ngọn lửa!

“Cậu nói thế chứ, tôi thấy mình vẫn còn một chặng đường để hoàn thiện nó…” Tôi đứng thẳng bình thường rồi tự đánh giá bản thân.

“Khiêm tốn là tốt nhưng đánh giá chính xác là cần thiết hơn, không thể thiếu sự tự tin nữa.” Albus trả lời đầy lạc quan.”Và xem hoạt động của cậu nhiều bữa nay thì coi bộ cơn đau đã khỏi rồi nhỉ?”

“Phải,” tôi gật đầu mỉm cười rồi chạm phần tai thú trên đầu.”và giờ mọc cả tai và đuôi thú thế này cảm giác vẫn lạ lẫm thật…”

“Quà tặng kèm nhỏ khi thành Kitsune ấy mà.” cậu ta gật gù ưng ý.” Cả người cậu cũng đã có da thịt hơn so với những ngày đầu tới đây rồi đấy, trông vô cùng khỏe mạnh.”

“Phải, cảm giác cơ thể tôi sau khi luyện tập so với hồi trước quả là khác biệt một trời một vực.”

Tôi nói rồi thử nhảy một phát lên không để kiểm tra. Nếu là tôi hồi trước thì không có đủ khả năng mà nhảy đến mức cao hơn cả chính chiều cao của bản thân được!

“Giờ thì cậu cậu đã quen với việc thu được đồ vào trong túi không gian chưa?” Anh bạn Á Thần đó hỏi trong khi đưa tôi một lon nước giải khát.

“Tôi làm được như có điều…”

Tôi chạm vào lon nước, tâm trí nghĩ đến như cất nó vào túi. Ngay lập tức, lon nước giải khát đó biến mất, có điều…

“…Cất đồ vật xong... tôi thấy mùi chúng… hoặc thấy người nặng nề hơn…” Tôi ợ một tiếng và cảm giác như say xỉn.

“Sau khi xài nanomachine thì cơ thể cậu là cánh cổng để di chuyển đồ vật sang không gian khác. Phân rã đồ vật, xuyên qua người cậu để dẫn đến không gian khác khi cần lưu trữ rồi ngược lại khi cần lấy ra. Tình trạng chúng sẽ giữ nguyên như lúc cậu cất đi.”Albus giải thích cơ chế hoạt động túi đồ ma thuật mà câu ta cất vào trong người tôi. “ráng để cơ thể quen với cơ chế hoạt động của nó để không bị kẹt đồ vô trong người giữa quá trình phân rã hoặc lấy ra thất bại ~.”

“Tôi hiểu rồi,” Tôi gật đầu rồi hỏi lại để xác nhận.” Và tôi không thể cất giữ sinh vật sống hay có trí tuệ vào trong người được cũng như đồ đang giữ bởi người khác, phải không?”

“Cậu nhớ bài rồi đấy.” Anh bạn á thần đó mỉm cười gật gù.

“Mà tôi tự hỏi… sẽ mất bao lâu dể ngoại hình tôi thay đổi thêm đây?” tôi lúng túng đôi chút cũng như hồi hộp. “Hy vọng… sẽ không nhìn quá kỳ quặc khi giữa giai đoạn chuyển đổi…”

“Đừng lo, tôi sẽ đảm bảo mong muốn thành mỹ nhân của cậu, tôi và độc giả thành công mỹ mãn ~.”

Albus ấy vỗ vai tôi trấn an rồi chỉ vào khoảng không nào đó. Dù đã nhiều tháng thấy cậu ta làm như thế, nói chuyện với khán giả vô hình mà dù tôi đã có đủ giác quan của thú hay cảm nhận được Qi. Nếu những khán giả vô hình đó tồn tại thì nó sẽ khiến tôi có chút lo lắng khi bị quan sát suốt. Thế nhưng ngược lại, không có khán giả nào tồn tại thì tôi thật sự sẽ hơi quan ngại về sự tỉnh táo của cậu ta…

“Được rồi, nghỉ ngơi xong thì chúng ta sẽ sang luyện tập bước tiếp theo.” Albus đổi chủ đề rồi để lại ba tầng bánh cùng bộ ấm trà.“ Tôi sẽ đi kiếm quái để cậu đấu tập, giờ hãy nghỉ ngơi ngồi chơi xơi nước đi ~.”

“Vậy tôi phải đấu tập với gì vậy?”

Tôi hơi cứng người khi nghe phải chiến đấu với thứ gì đó mà mình không rõ. Thứ duy nhất tôi đấu tập suốt nhiều tháng qua là Albus. Tuy chưa rõ hết toàn bộ khả năng của cậu bạn á thần này, nhưng tôi biết chắc cậu ta vẫn nương tay với tôi.

“Cậu sẽ sớm biết thôi.”

Albus chỉnh cặp kính răm rồi bước qua một cổng ma thuật hình tròn và biến mất. Một mình giữa cánh đồng cỏ, tôi ngồi chơi cái máy game Nintendo Switch với trò Astral Chain trong lúc đợi chờ. Dù tôi muốn luyện tập thêm để đảm bảo mình đã sẵn sàng, thế nhưng huấn luyện viên á thần đã kêu nên nghỉ thì tôi nên nghe theo. Làm trái người hướng dẫn dày dạn kinh nghiệm không phải là ý hay mà.

--- Nửa Tiếng Sau---

“Đã để cậu đợi lâu rồi mai phen ~.”

“…Có nhầm lẫn gì ở đây không?”

“Không hề, không hề ~.”

Ngay khi Albus trở lại, tôi đã đinh ninh quái vật mà cậu ấy đem về chắc không phải thứ gì đó quá khủng. Thế nhưng, sinh vật bước qua cánh cổng hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Nó giống thằn lằn khổng lồ, với lớp vảy đỏ rực to lớn, nanh vuốt sắc bén, đôi cánh to lớn đang giang rộng phía sau cùng hơi thở rực lửa. Tôi không nghĩ dược sinh vật này là một thứ gì khác ngoài rồng!

GRUUUUUUH

Tiếng gầm gừ như rung chuyển bầu không khí xung quanh khiến tôi cứng người!

“Hít thở mai phen, hiiiít!” Albus đi lại gần tôi vỗ vai và nhắc nhớ thân thiện như mọi khi.

“Nh-nhưng…” tôi hoảng sợ song vẫn đang ráng kìm nỗi sợ hãi để không hét lên.

“Thở, Hugo, thở sâu vào~.”

Cậu ta vẫn tiếp tục nhắc nhở với nụ cười không đổi. Tôi tự trấn an bản thân và cuốn theo lời nói đó thay vì hoảng loạn đến mất kiểm soát. Từng hơi thở điều hòa lại hô hấp của tôi, từng nỗi lo sợ cuốn dần đi theo hơi thở ra.

“Kẻ thù có thế nào thì cũng không được để lý trí lấn áp, việc qqan trọng luôn là duy trì bản thân lẫn tâm trạng cho thật ổn định.” Albus hướng dẫn để tôi định thần lại.

“Tôi hiểu rồi…” Sau khi bình tâm lại cùng nỗi sợ đã vơi đi đáng kể, tôi hỏi tiếp.”Vậy… tôi phải làm gì với con rồng này?”

“Dùng lửa đối phó lửa, đơn giản thế thôi.” Cậu ta giơ ngón cái lên.” Cậu đã học được cách chặn lẫn dập lửa rồi thì ngọn lửa của rồng hoàn toàn có thể chế ngự được-”

“GRAAAAAAAAAAH!”

“UAAAAH!”

Con rồng đột ngột hướng về bọn tôi và làm tôi giật mình. Nó gầm lên một tiếng và một ngọn lửa lớn tuôn ra từ cái miệng rực sáng của nó! Tôi hét lên trong khi đưa tay lên chắn lại theo phản xạ tự nhiên trong khoảng khắc sợ hãi.

Phừng

Albus giơ tay lên, ngọn lửa bị tách ra làm hai bên trước khi chạm bọn tôi.

“No fear! No pain! (không sợ hãi không đau đớn)” Anh bạn á thần đó bỗng dưng cất lên như hát đi kèm tiếng nhạc.” May the (force) Qi be with you (mong (thần lực) khí luôn ở bên cậu.”

“Nh-nhưng…” tôi hạ tay xuống với khắp người vẫn run cằm cặp.

“Hít thở tốt vào, lấy hít thở sâu làm tâm điểm, không chỉ Hamon (sóng gợn) hay Breathing Style (hơi thở).”Albus tiếp tục chỉ dẫn rồi đẩy lưng tôi về phía trước.

“Ugh!”

Ngay lúc đó, tôi ráng làm theo lời chỉ dẫn của anh bạn á thần kỳ lạ. Quả thực dù rất sợ hãi, thế nhưng khi tâm trí thôi thúc cơ thể làm theo bài tập thở thường ngày đến mức thành thói quen suốt nhiều tháng qua thì cảm thấy đỡ lo hơn. Sau hai ba lần thở, tâm trí tôi đã đỡ lo sợ hơn hẵng, cả cơ thể đã thoải mái hơn thay vì đơ ra vì căng thẳng tột độ!

RẦM!

Con rồng đỏ vung chân đến đạp mạnh, tôi nhảy lùi một đoạn né tránh hoàn toàn khỏi việc bị đè bẹp. Giây kế tiếp, con rồng đó hạ thấp đầu xuống táp lấy tôi.

Phừng

Thuận theo phản xạ, tôi vung nắm đấm tạo ra quả cầu lửa chặn lại bộ nanh của nó trước khi táp trúng tôi. Tiếp tục giữ khoảng cách an toàn, tôi nhanh chóng di chuyển lùi ra xa để quan sát chuyển động đối phương. Con rồng đó bắt đầu nóng máu hơn và liên tục tiến bước đến dí tôi.

GRAAAAAH!

Phuuuuừng

Nó rống lên rồi thổi ra một ngọn lửa lớn nhằm thiêu rụi tôi y như lúc nãy. Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy mạnh bàn tay về phía ngọn lửa ập đến.

“Tốt, khả năng phản xạ, di chuyển, cho đến kiểm soát lửa trong vài chiêu đều rất ổn.”

Albus chỉnh cặp kính râm trong khi nhận xét. Ngọn lửa tan đi, để lại phần đất với cỏ xung quanh tôi bị cháy rực. Chỉ vòng tròn nơi tôi đứng là chưa bị ngọn lửa nuốt chửng.

“GRRRR, THẬT KHÓ CHỊU KHI MỌI TẤN CÔNG CỦA TA ĐỀU KHÔNG LÀM GÌ ĐƯỢC CON CHUỘT NHƯ NGƯƠI!” Con rồng đó lên tiếng trong tức giận vang như tiếng sấm.

“Eh, ngươi biết nói chuyện!?” Tôi bất ngờ khi nghe thấy.

“NGƯƠI NGHĨ CHỈ MẤY CON CÁO NHƯ NGƯƠI LÀ BIẾT NÓI CHUYỆN À!?” Hắn bước tới mà gầm gừ khó chịu.

“Nào nào, đừng cau có thế chứ, Grynnorad. Cậu ta chỉ là người mới chưa biết gì nhiều.” Albus nhảy đến đứng giữa tôi và con rồng.

“NGƯƠI NGHĨ TA SẼ NGHE ĐIỀU ĐÓ TỪ KẺ BẮT TA ĐẾN ĐÂY VÀ LÀM TRÒ HỀ NÀY À!?” Con rồng đó gầm gừ lao đến cắn Albus!

“Albus!”

RẦM

Tôi hoang mang không rõ nên lao lên cứu hay né tránh. Thế nhưng, thay vì bị cắn xé bởi sinh vật to lớn kia, Albus đứng vững tại đó, không bị lay chuyển. Trước cậu ta là một tấm khiên bằng đá chặn hàm răng của con rồng lại. Dẫu bị giãy mạnh đến mức rung rinh mặt đất, anh bạn á thần đó vẫn đứng vững chãi vô cùng với đôi chân bọc bởi đất.

“Coi nào quý ngài Grynnorad, ở đây tôi sẽ chiêu đãi bồn tắm nước sôi, đồ ăn thức uống bất kỳ, cho đến vài thứ châu báu tinh xảo như phần thưởng mà.” Albus nói lời đàm phán.

“GRUUUH!” Con rồng được gọi là Grynnorad đó ngưng cắn và rút cổ lại.” VẬY NGƯƠI NGHĨ TA SẼ ĐỒNG Ý SAO, TÊN HÌNH NGƯỜI NGẠO MẠN?”

“Nếu là như vậy… tôi sẽ thuyết phục cơ thể ngài phải chấp-nhận-nó ~❤.”

Albus đột ngột xuất hiện phía sau Grynnorad. Cậu ta vuốt nhẹ phần dưới đuôi của con rồng, hạ nhẹ cặp kính răm đá lông nheo. Không những thế, đâu đó tiếng nhạc Careless Whisper tự nhiên nổi lên khiến quang cảnh nó càng trông dị hơn..

“GRUH, TỐT THÔI.” Grynnorad thở mạnh khiển lửa nhỏ thổi ra từ hai lỗ mũi rồi quay đi, song không ngưng lườm.” NẾU NGƯƠI LÀM TA PHẬT Ý, TA, GRYNNORAD, LORD OF THE RED (Chúa tế đỏ) SẼ NGHIỀN NÁT VÀ THIÊU RỤI NGƯƠI, THEO CÁCH TÀN BẠO NHẤT!”

“Thật tốt khi ngài đồng ý.” Albus chỉnh lại cặp kính và mỉm cười hài lòng rồi quay sang tôi. “Và nhân tiện đây, quý ngài Grynnarod đây là người sẽ dạy cậu cách chiến đấu hiệu quả khi dùng lửa.”

“Eh!?” Tôi hoang mang khi nghe nhận định đó “Không phải đối đầu với rồng, sinh vật là cội nguồn ngọn lửa mà lại đi dùng lửa là quá khắc nghiệt sao!?”

“Không gì nhanh hơn là học với kẻ hiểu rõ nó, và không gì tốt hơn là đẩy giới hạn đến cực hạn với thích nghi là khi gặp nguy hiểm cả.” Cậu ta tiếp tục thuyết phục tôi.

“Tôi tưởng… mình sẽ được luyện kiểu dùng hệ mà lửa của tôi có lợi chứ?” tôi thắc mắc hơn khi sao lại không được luyện theo cách thường dùng trong rpg (role play game - game nhập vai).

“Đó là game rpg thôi mai phen, thực tế cậu phải quen với kẻ cùng loại sức mạnh, thậm chí là khắc chế sứ mạnh của cậu. Làm như vậy, nó mới thúc đẩy khả năng của cậu đến mức cao nhất.” Albus phủ nhận như thể hiểu rõ tôi đang nghĩ gì. “Chứ còn dùng nước tạt lửa thì không có gì nhiều cho lắm khi cậu đã có lợi thế.”

“Tôi… hiểu rồi…”

Từ bỏ nghĩ tới việc thoái lui, tôi đành phải làm theo lời cậu ta. Sau cùng thì tôi cũng hiểu rằng khi trở về thế giới của mình, không thể tránh khỏi việc đối mặt những thế lực nguy hiểm khác mà Albus thi thoảng nói qua. Phải sở hữu đủ khả năng ngoài việc thực hiện mục tiêu của tôi là phải khả năng tự vệ!

“Đừng lo lắng quá, mấy thứ này tôi đã luôn sắp xếp tốt nhất cho cậu mà.” Albus vỗ vai tôi và giơ ngón cái lên.”Thêm nữa, rất đáng khen khi cậu lần đầu chạm mặt rồng đỏ hùng mạnh như Grynnorad mà vẫn đủ điềm tĩnh, thậm chí là chiến đấu.”

“Cảm ơn, cậu đề cao tôi quá rồi…” tôi chỉ làm theo lời cậu ấy, thế nên thực sự thì nó chưa phải thứ thật sự đáng được khen ngợi đến vậy.

“Tôi chỉ đánh giá sự thật theo cách chính xác nhất mà tôi cảm nhận thôi.” cậu ấy chỉnh cặp kính răm rồi nói tiếp.”Tất nhiên, đối đầu được kẻ mạnh không đồng nghĩa cậu xem thường kẻ yếu hơn, đối mặt với kẻ thù lẫn đồng minh, cần sự cẩn trọng và giải pháp nhất định để đạt được kết quả tốt nhất.”

“Đã rõ!” Sức mạnh, sự cẩn trọng, đó là tất cả những gì tôi phải thực hiện.

“Ngọn lửa cần sự quyết tâm mạnh mẽ và không do dự, đó là cách để giữ ngọn lửa của cậu.” Albus giơ ra bàn tay với ngọn lửa bốc lên.”Lửa là biểu tượng của hủy diệt, song cũng là sự khai sinh sự sống và kiến tạo. Đừng sợ hãi, đừng do dự, giữ vững quyết tâm và tiến lên là cần thiết để có được ngọn lửa.”

Một lần nữa, tôi được Albus nhắc lại ý nghĩa của ngọn lửa ma thuật mà tôi tu luyện nhiều tháng qua. Những lần tôi vô tình đốt cháy cỏ cây xung quanh gây cháy rừng, những lần tôi thậm chí tự mình bị thương. Song song với nó là những đêm ấm áp với ngọn lửa, hay những món ăn thơm lừng khi được nấu ăn. Trải qua thời gian cắm trại và tu luyện đó, tôi mới thấm nhuần được ý nghĩa của ngọn lửa, đó là sự hủy diệt và sáng tạo luôn song hành với nhau. Dùng nó để thiêu cháy thứ cần thiết và để kiến tạo thứ mong muốn, đó là cách mà ngọn lửa tồn tại.

“Được rồi, hãy ráng đấu tập với Grynnorad một lúc rồi sau đó học cách cất đồ vào túi không gian của mình.” Albus vỗ tay ra hiệu cho tôi về lịch trình tiếp theo.

“…Tôi sẽ cố.” Dù gượng gạo và vẫn căng thẳng, song tôi miễn cưỡng chấp nhận.

“Trông thì đáng sợ và thiếu thân thiện, song hãy nhớ quý ngài rồng này là sư phụ của cậu, vậy nên đừng quên sự tôn trọng nhé, Hugo ~.” cậu ấy vỗ vai tôi, vừa nhắc nhở vừa trấn an.

“Đã rõ.”

Tôi hít một hơi thật sâu để trấn an tinh thần cũng như luân chuyển Qi. Sau vài giây trấn an, tôi bước đến chỗ rồng đỏ Grynnorad đang ngồi.

“NGƯƠI MUỐN GÌ NÀO, CON CÁO TẦM THƯỜNG KIA?” Grynnorad trừng mắt nhìn.

“Tôi…” Cả tai và đuôi cao cú tôi rung rẩy và co ro lại, song tôi vẫn ráng nói thành tiếng.”Tôi mong sẽ được học khả năng dùng lửa từ ngài Grynnorad!”

“NGƯƠI NGHĨ CON CÁO NHỎ BÉ, NHÁT GAN, YẾU ĐUỐI NHƯ NGƯƠI CÓ GÌ ĐỂ XỨNG ĐÁNG LÀM HỌC TRÒ CỦA TA CHỨ?”

Rồng đỏ to lớn đó hỏi tôi. Dù vẫn sợ hãi, song tôi vẫn ráng giữ nhịp thở sâu của mình để giữ bình tĩnh suy nghĩ câu hỏi đó. Thế nhưng, tôi chẳng nghĩ ra câu trả lời nào ngoài sự thật mà tôi nhìn nhận bản thân.

“Tôi… thật sự không có tài năng, cũng không có duyên với Mana và ma thuật, thậm chí là cần trợ giúp rất nhiều mới có thể gặp được ngài.” Tôi cúi đầu mà nói.”Tôi vẫn con non kém và cần học hỏi nhiều, thế nên tôi sợ rằng mình không có gì để xứng đáng để làm học trò ngài…”

“HMMMMM…” Grynnorad thở dài một mắt và tiến lại gần tôi.” TÊN NGƯƠI LÀ GÌ NÀO?”

“…Hugo.” Tôi ngẩng đầu lên và rụt rè giới thiệu.

“KHÁ KHEN CHO CON CÁO YẾU ĐUỐI NHƯ NGƯƠI. THẾ NHƯNG SỰ KHIÊM TỐN, THÀNH THẬT VÀ GAN DẠ ĐẾN TRƯỚC TA VÀ NÓI VỚI TA, TA CÓ LỜI KHEN.” Rồng đỏ ấy nói với giọng nhẹ hơn.”HÃY SÃN SÀNG TƯ THẾ CHIẾN ĐẤU ĐI, CÁO HUGO!”

“Eh!?” Tôi giật mình khi nghe báo hiệu như chuẩn bị giao tranh.

“TA KHÔNG GIỎI GIẢI THÍCH NHIỀU NGOÀI DÙNG HÀNH ĐỘNG ĐÂU. MUỐN LÀM HỌC TRÒ TA THÌ KHẨN TRƯƠNG ĐI, ĐỪNg BẮT TA ĐỢI!”

“Rõ, thưa ngài Grynnorad!”

Ngay lập tức khi tôi hít mạnh căng ngực và bụng đầy khí rồi thủ thế. Xung quanh người thầy rồng của tôi dựng lên một bức tường rực lửa bốc lên từ dưới mặt đất! Như thế, khóa huấn luyện sử dụng lửa của tôi chuyển sang giai đoạn khó hơn rất nhiều.