https://www.youtube.com/watch?v=9qOAIF5EEgQ
“Ugh…”
Sau khi bị nhét vào bình chứa, cơ thể tôi gánh chịu sự khó chịu khôn nguôi. Nằm trên thảm cỏ mà vật vã, mắt tôi thì bị chói, tai bị tiềng ồn của gió thồi xào xạc, mũi thì ngập toàn mùi cỏ cây với đất! Đầu tôi đau như búa bổ, thân người thì vừa đau cơ và co giật kinh hồn!
“Tiếc ghê, đang xem phim [H]ay mà đứt đoạn giữa chừng ~.” Albus ngồi dài trên thảm cỏ cùng xấp giấy tạo nhân vật bên cạnh.
“Cậu… đang nói… về gì vậy?” tôi thở hổn hển mà hỏi, cốt để đánh lạc hướng cơn đau.
“À, tôi nói với độc giả cảnh hai mỹ nhân đang ướt át với nhau ở chap trước ấy mà ~.” cậu ta trả lời trong khi tay cầm tờ giấy tạo nhân vật mà đọc.
“…Huh???” tôi nhíu mày khi không rõ mình đang nghe đúng hay nhầm.
“Đừng để ý,” Cậu ta đặt tờ giấy xuống đùi rồi quay sang hỏi tôi.”Mà cậu đã thích nghi cơ thể sau biến đổi chưa?”
“Tôi… đang ráng…” Tôi thở nặng nề trong khi trả lời.”Mà… sinh vật hôm qua… bên bình chứa khác… là gì vậy?”
“Cáo,”cậu ta lập tức trả lời.” Chỉ là một con cáo bình thường.”
“Tôi tưởng… sẽ được biến thành Kitsune ngay luôn chứ…” tôi bối rối trước lời nói đó.
“Linh hồn mạnh hơn mới kiểm soát được cơ thể mới sau khi fusion,” Albus giải thích.” Linh hồn kẻ yếu hơn chẳng còn ý thức, chẳng khác nào bị chết vậy.”
“…Vậy tôi chỉ… mang chút khả năng cáo bình thường… chứ chưa thể là… Kitsune sao?” Tôi hỏi với sự thất vọng.
“Đừng buồn thế, cậu có thứ căn bản để tu luyện thành Kitsune rồi.” Albus mỉm cười. “Giờ chỉ cần nỗ lực và sự hướng dẫn đúng đắn nữa thôi ~.”
“Ra vậy…” tôi yên tâm phần nào khi nghe thế.
“ Về mặt tích cực, cậu không phải bị mang hình dạng như Chimera như trong thần thoại Hy Lạp hay trong Fullmetal Alchemist.” Albus chỉ hai tay về phía tôi mà nói giọng bông đùa.
“Ý… cậu là sao?” tôi thắc mắc hỏi.
“Well, ngắn gọn thì sẽ như sinh vật đột biến nhìn vô cùng dị.” Albus giơ ngón cái lên kèm một nụ cười.
“Vậy… tôi là kết quả thành công…?” tôi nghe vậy trong khi tự nhìn chính mình.
“Phải, tiện đây thì đã khá hơn chưa, Hugo?” Cậu ta nói sau khi biến ra một cái thảm với rổ đồ ăn trông như đi dã ngoại.”Cử động được không, hay cần tôi đút?”
“Không cần đâu…”
Tôi gắng sức ngồi dậy và ngồi bên thảm trải, tay với tới giỏ đan dây đó mà lấy ra một miếng sandwich ra. Mùi hương từ rau diếp tươi cùng cả chua ùa vào mũi tôi lấn át đi mùi đất và cỏ. Cảm giác dịu đi, tôi cắn một miếng mà cảm nhận, bên ngoài mánh mì giòn rum với bên trong mềm mại. Miếng thịt xông khói bên trong tràn đầy hương vị kèm với sốt mayonase trứng vô cùng béo ngậy.
“…Wow, đây thật sự là… miếng bánh sandwich ngon nhất nào giờ tôi được ăn dấy!” Không kiềm được sự phấn khích khiến tôi bèn thốt lên.
“Thấy khá hơn chưa, mai phen (my friend/bạn tôi)?” Albus mỉm cười rồi vỗ vai tôi hỏi.
“...Món này tuyệt lắm!” Tôi bắt đầu an nó không chút do dự.
“À, ý tôi là thấy cảm giác khá hơn chưa?” cậu ta đính chính lại câu hỏi.
“Oh!” tôi cảm nhận lại bản thân thì chợt thấy rằng những cơn đau và co giật đã thuyên giảm đáng kể.”Làm thế nào…?”
“Sức mạnh của nấu ăn của Albus Ramsay cùng với ít nguyên liệu chữa trị, ~.”người thanh niên á thần đó giơ ngón cái lên mỉm cười
“Ra vậy…” tôi cảm thấy gánh nặng từ cơn đau và khó chịu khắp cơ thể đã nhẹ đi bao phần, đồng thời tâm trạng tôi đã khá hơn rất nhiều.
“Hãy lấp đầy dạ dày bằng đồ ăn và lưỡi cậu bằng hương vị đi. Sau đó chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập bất cứ khi nào cậu sẵn sàng.”Albus đưa tôi âm bình giữ nhiết rồi rót trà ra ly đưa tôi.”Dùng ít trà chứ?”
“Cảm ơn…”
Tôi nhận cốc trà và làm một hớp. Mùi hương ngọt ngào của trà lan tỏa khắp mũi, vị trà nóng ấm đắng dịu của nó tạo cảm giác rất hài hòa sau khi dùng sandwhich.
“Cậu muốn luyện tập ma thuật trước hay thể chất trước?” Albus hỏi trong khi đốt một tờ giấy tạo nhân vật bằng hộp quẹt.
“Ma thuật trước được chứ?” Tôi lập tức rả lời trong sự háo hức, nó cứ như được làm thứ vô cùng mới mẻ.
“Tất nhiên, cứ băt đầu bất cứ khi nào cậu muốn.”
Tôi càng háo hức khi nghe điều đó từ cậu ta. Sau vài phút dùng xong bữa sáng, cơ thể khỏe khoắn hơn hẵng cả ngày hôm qua giúp tôi cảm thấy tự tin và sảng khoái vô cùng!
“Được rồi, cầm lấy mớ này đi.” Albus bỗng dưng đưa tôi một mớ cành cây khô cho tới cỏ khô.
“Mấy thứ này là để làm gì vậy?” tôi nhìn mà thắc mắc.
“Để cậu nhóm lửa.” Cậu ấy mỉm cười đáp.
“Uh… bằng cách nào?” tôi càng thắc mắc hơn nữa.
“Chà xát hai cành cây khô lại với nhau tới khi có khói, rồi đặt vào cỏ khô, thổi nhẹ cho nó cháy thành lửa.” anh bạn á thần đó làm mẫu cho tôi trong vài một phút ngắn ngủi.”Và đó là bài luyện tập của cậu, nhóm lửa liên tiếp 100 liên tiếp giùm tôi ~.”
“…Huh???”
Tôi bối rối khi thấy cậu ta đặt xuống mớ cành cây và cỏ khô đó bên cạnh tôi. Dù nhìn cười cười, hay đúng hơn Albus vẫn cứ giữ điệu cười hài hước sau cặp kính râm đó, nó khiến tôi không biết cậu ta đang nói thật hay đùa nữa!? Sao luyện ma này y chang luyện kỹ năng sinh tồn vậy???
“Tôi biết nó rất khó hiểu nhưng hiện giờ cứ làm theo, tôi sẽ giải thích sau để không đỡ rối.” Albus lập tức nói thêm như biết rõ tôi nghĩ gì.
“Đã rõ… tôi sẽ cố gắng hết sức…”
Tuy vẫn chẳng hiểu gì, nhưng đây là điều cần thiết thì mình buộc phải làm thôi. Với đôi mắt mình đã khôi phục lại khả năng nhận diện màu sắc, cơn đau lẫn co giật đã khỏi, cả sức khỏe cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết. Trong tôi lúc này là cảm giác rằng thử thách không tới mức bất khả thi! Không chần chừ thêm giây nào, tôi bắt đầu chà xát hai cành cây vào nhau, bằng cả hai tay!
“Tôi để nhạc ở đây cho cậu nghe đỡ chán trong lúc luyện tập.” Albus đặt một cái radio bên cạnh với mở nhạc Crawl Out Through the Fallout (trườn ra khỏi sự sụp đổ).”Cố lên nghen, mai phen ~.”
“Uhm, tôi sẽ cố hết sức!” tôi gật đầu mỉm cưởi đáp lại rồi tiếp tục tập trung chà xay hai cành cây.
“Tiện thể, nhớ hít thở thật sư tới căng bụng lẫn ngực rồi thở ra bằng miệng.” Albus quay sang làm việc với đống giấy tạo nhân vật rồi nói tiếp trong khi đang coi Ipad đặt bên cạnh xem thứ trông có vẻ là anime.
“Hít thở cách này lợi ích đầu là phát huy hết mức việc hấp thụ oxi và nâng câp sự tập trung để trấn tĩnh tinh thần.” Albus giảng giải trong khi vẫn chăm chú làm việc.
“Đã rõ!”
Nghe theo lời cậu ta, tôi bắt đầu hít thật sâu bằng mũi và thở ra bằng miệng. Thật sự làm quá trình này với tay làm liên tục không phải dễ chịu gì, nó khiến bên trong tôi nặng nề và mệt mỏi không hề nhẹ. Làm một lúc lâu, cơ thể tôi bắt đầu chóng mặt và nặng nề dần. May thay, sau một lúc thì tôi cũng nhóm lửa thành công lửa trại đầu tiên.
“Nếu bắt đầu mệt thì thở lại bình thường là được.” Albus nói rồi vỗ tay vài cái, kéo theo đó là trời bắt đầu nóng lên. “Chịu khó chút nghen, làm việc này dưới trời nắng này là cần thiết.”
“Tôi… sẽ cố!”
Tôi nghỉ ngơi vài phút hít thở để lấy lại sức rồi cứ tiếp tục. Khi mệt hơn thì tôi nghỉ ngơi lâu hơn bởi liên tục dùng sức cũng như bị phơi nắng. Khi cảm thấy đói hoặc khát, Albus liền đưa tôi đồ ăn thức uống khá ngẫu nhiên, song chúng đều rất ngon và tuyệt vời. Quá trình đó lập đi lập lại vô số lần đến mức tôi quên đếm số lần. Cả Albus cũng không nói gì nhiều ngoài những sự nhắc nhở nhỏ liên quan nghỉ ngơi, hít thở, cẩn thận với lửa. Khi tôi bị phồng rộp tay và đau, ăn uống bởi đồ từ Albus khiến chúng diệu đi và lành lặn trở lại. Tuy là một quá trình luyện tập hơi chán và rất mệt, nhưng có thể làm thong thả thế này mào không còn bị kiệt sức vì giới hạn sức khỏe như trước kia, cảm giác mệt mỏi này cũng thật thoải mái làm sao.
“Mất một lúc nhưng thành công bài tập căn bản này trong 30 giờ đầu, khá tốt đấy.” Sau một lúc, Albus mới bắt đầu nói điều khác đi. “Làm tốt lắm Hugo, làm được chỉ trong 100 lần, xem ra việc làm Kitsune giúp cậu tương thích lửa rất nhanh.”
“Eh, 30 giờ đã trôi qua rồi sao!?”
Tôi giật mình khi nghe cái thời lượng đã dùng để đánh lửa đó. Suốt 30 giờ liên tiếp không hề buồn ngủ hay cơ thể găp khó chịu khác luôn sao!?
“Tác dụng từ thuốc và ma thuật từ việc điều chỉnh của tôi xem ra cũng hoạt động tốt đấy.” Albus mỉm cười ưng ý.” Không thấy người nhớp nháp vì mồ hôi hay bốc mùi, không thấy buồn ngủ, không cảm giác phải đi toilet luôn, phải không?”
“…Phải.”
Tôi ngờ ngợ nhưng xem ra cậu ta nói đúng. Với một người thường xuyên uống nước và đi vệ sinh như tôi thì điều này đúng là khác thường. Chưa kể, bản thân tôi không thấy người bốc mùi sau ngần ấy giờ luyện tập, cả cơn buồn ngủ cũng không đến thì đúng là quá khác thường!
“Sẽ sớm thôi, cậu có thể nhìn xung quanh như anime với manga, cũng như cất đồ vào túi của Doraemon, thay đổi ngoại hình theo tuổi, hồi phục nhanh các vết thương ~.” Albus gật gù ưng ý .“Và hết thảy là thành một mỹ nhân Kitsune ~.”
“Nghe thật đáng trông chờ đấy.” Tôi mừng khi nghe điều tốt đó.
“Giờ cậu thử chà xát mạnh hai tay như lúc nãy xem, nhớ hít thở sâu khi làm.” cậu ta đổi chủ đề.
“Được.”
Tôi lập tức hít một hơi thật sâu rồi chà mạnh hai tay. Đột ngột nó bốc ra lửa ngay trước khi tôi chà lần hai!
“Tốt, cậu hoàn thành bài tập căn bản dùng lửa rồi đấy.” người thanh niên á thần đấy nhận xét.
“Eh, thật sao!?” tôi bất ngờ khi ngọn lửa bẫn đang cháy trên tay nhưng chưa cảm thấy bị phỏng. “Ma thuật này sao lại hoạt động cách thức lạ thế???”
“Việc hít thở đó là cách luân chuyển Qi khắp cơ thể một cách hiệu quả, đồng thời là nguồn sức mạnh của lửa. Tôi dạy cậu phương pháp này do cơ thể cậu không tương thích với Mana- năng lượng của tinh thần và tự nhiên. Vì lẽ đó, tôi dạy cậu Qi –khí và năng lượng sống, thứ mà rất gần gũi với cơ thể các sinh vật đã luôn trải nghiệm từ lúc chào đời.” Albus bắt đầu giải thích chi tiết hơn.
“Là vậy sao…” tôi nghe thế mà suy thắc mắc thêm trước lời giải thích đó. ”Mana và Qi có gì khác nhau vậy?”
“Trong khi Mana được biết đến ở thế giới này thông qua văn hóa người Malnesia và Polynesia, Qi lại được biết rõ ở Châu Á, đặc biệt là từ Trung Quốc và song song với nó là Prana từ Ấn Độ. Mana thì được dùng để thực hiện các hiện tượng siêu nhiên, trong khi đó Qi và Prana liên quan đến võ thuật, y học và yoga.” Albus giải thích cho tôi bằng những dẫn chứng của thế giới mà tôi ở.
“Vậy… ma thuật tôi dang học giống như võ?” tôi suy nghĩ cách mà ma thuật hoạt động.
“Phải.”Cậu ta gật gù.
“Mà chuyện gì nếu tôi tiếp nhận Mana?”
“Nhẹ thì ngộ độc và bệnh, nặng thì gần giống ung thư.”
Nghe đến đó, tôi thấy hơi rợn người. Không ngờ thứ năng lượng để nhân vật dùng phép thuật trong game tới film đều chẳng đơn giản tới vậy. Thêm nữa hệ quả việc không tương thích cơ thể nghe thật đáng sợ.
“Mà tiện thể, tại sao lại là thở liên quan tới lửa vậy?” tôi hỏi sâu thêm vấn đề.
“Kỹ thuật này dựa theo khả năng thổi lửa của Red Dragon (rồng đỏ), loài sinh vật sinh trưởng ở trong núi lửa.” Albus bắt đầu giải thích thêm về cội nguồn ma thuật lửa. “Rồng thổi được lửa nhờ vào cơ thế gần giống ma thuật sống gắn liền với lửa, hoặc là khả năng tích trữ chất gây cháy trong người và đánh lửa ở họng.”
“Vậy… tôi thì dùng Qi để thay thế nhiên liệu gây cháy, và động tác tôi liên tục làm là phương pháp đánh lửa để đốt bằng Qi?” tôi ngẫm nghĩ giây lát hỏi.
“Chính xác, nó là như vậy. Phương pháp cơ bản đó để cơ thể cậu quen cách tạo lửa.” Cậu ta gật gù tỏ vẻ ưng ý với câu trả lời đó.”Vì lẽ đó, thở ngoài việc là bước căn bản để cơ thể hấp thụ và trữ Qi thì nó cũng là cách để tạo ra lửa Like A Dragon (như một con rồng). Vì vậy, hơi thở chính là sức mạnh của ngọn lửa.”
“Ra là vậy, thế còn việc luyện dưới nắng?” Tôi thắc mắc môi trường luyện tập lúc đó.
“Đó lúc nhiệt độ lên cao nhất trong ngày, nhiệt độ xung quanh cao cũng như đầy vật dễ cháy giúp cậu dùng lửa mạnh hơn.” Thanh niên á thần đó giải thích và đưa ra ví dụ khá giản đơn.”Nó tương tự việc cậu lấy thấu kính để lấy ánh nắng chiếu lên chỗ nào đó để bắt lửa.”
“Nghe thì hơi vô lý nhưng rất thuyết phục.” Tôi khá bất ngờ nhiều nguyên lý ma thuật nghe nó gần gũi với đời thường phết.
“Bài tập tiếp theo là luyện động tác tạo lửa chỉ bằng hai tay liên tục, đến khi cơ thể cậu ghi nhớ nó như một phản xạ tự nhiên.” Albus tiếp tục căn dặn.” Để khi cậu có thể đi chỉnh được cả nhiệt lượng và độ lớn của ngọn lửa một cách ổn định, cậu sẽ hoàn thành bước hai bài luyện tập này. Tất nhiên, đừng quên hít thở sâu.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Nghe tới việc cần làm tiếp theo ,tôi nhanh chóng chấp nhận.
“Không, bây giờ cậu hãy nghỉ ngôi một lát đi.” Cậu ta lắc đầu nói tiếp.
“Eh? Nhưng tôi thấy vẫn khỏe mà?” tôi thắc mắc trước chỉ định ấy.
“Cậu chưa mệt do đã vượt qua được giới hạn cần ngủ rồi. Thế nhưng, để cơ thể cậu hoạt động gần như liên tục không cần ngủ thì phải luyện Qi thêm nữa.” Albus lý giải cho tôi.
“Ra là vậy…” tôi có chút hụt hẫng khi tưởng sẽ sớm học nhanh và luyện thành thạo được ma thuật.
“Dù phép thuật nó lớn mạnh đến đâu, hãy luôn nhớ rằng sự kiên trì mới thật sự là phép màu, Hugo thân mến.” Albus khuyên bảo tôi. “ Học nhanh tuy là tốt nhưng rất dễ bỏ lỡ những thứ khác trong quá trình học tập. Cả tinh thần, sự kiên nhẫn cũng như kỹ thuật cũng được trui rèn trong quá trình đó. Đặc biệt là ma thuật, thứ phải dùng bằng tất cả sự cẩn trọng để không hại mình hại người.”
“…Tôi hiểu rồi, quả thật là nó rất cần thiết.”
Sau giây lát suy ngẫm và nhận ra tầm quan trọng thứ đang học, tôi chấp nhận rằng mình không nên quá vội vàng như lời Albus nói. Bởi ma thuật cũng sẽ thành vũ khí nguy hiểm nếu không học cách dùng nó cẩn thận!
“Tiện đây trong lúc nghỉ ngơi, tôi cũng sẽ dạy cậu sơ cách nướng thịt cá ngon lành.” Albus đổi chủ đề trong khi tay lôi ra một con cá từ giữa khoảng không.
“Eh? Được sao?” tôi ngạc nhiên khi nghe ý tưởng đó.
“Tất nhiên, học nấu ăn ngoài việc là mong muốn của cậu, nó là kỹ năng sinh tồn cần thiết mà.” cậu ta mỉm cười trong khi lấy một con dao bếp.
“Thế thì tuyệt quá!” không kìm sự háo hức, tôi chăm chú nhìn.
“Đầu tiên thì phải rửa sạch, cạo vẩy, cắt cổ và bụng nó lấy hết sợi máu và nội tạng nó ra để không bị tanh. Nếu muốn chiên xù thì cậu có thể để lại da nó, không thì lột.”
Albus giải thích trong khi giải thích tôi các bước sơ chế một con cá.