Chương 85: Hé Lộ Sự Thật.

Kiều Yến Hi ngồi xuống ghế chờ. Trong khi đó, Chu Phỉ Lâm lại tỏ ra rất hứng thú với những chiếc đàn violon được trưng bày. Cô đứng trước kệ, chăm chú quan sát và nghiên cứu từng cây đàn.

Nhân viên cửa hàng mang trà đến cho họ. Kiều Yến Hi vừa tính lấy điện thoại ra để lướt xem tin tức kinh tế thì bỗng nhiên một âm thanh từ đàn violon vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.

Ngay khi nghe những nốt nhạc đầu tiên, anh lập tức bị cuốn hút bởi bản nhạc ấy chính là River Flows in You - một giai điệu mà anh không thể nào quên.

Tiếng đàn này khiến ký ức từ năm năm trước ùa về như dòng suối trong vắt. Dưới tán cây hải đường phủ đầy hoa, một cô gái mặc váy nhẹ nhàng kéo đàn violon. Những cơn gió khẽ lướt qua làm lay động mái tóc cô, hòa cùng giai điệu mềm mại của tiếng đàn. Từng cánh hoa trắng muốt rơi xuống, tô điểm cho khung cảnh tựa như tranh vẽ.

Hình ảnh ấy, khoảnh khắc ấy, sau nhiều năm vẫn in sâu trong tâm trí Kiều Yến Hi, như thể chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Cửa hàng nhạc cụ này rất rộng, với diện tích hàng trăm mét vuông. Tầng một trưng bày các loại đàn, trong khi tầng hai được thiết kế như một phòng tập luyện. Âm thanh tiếng đàn vừa rồi là phát ra từ tầng một, đâu đó giữa các kệ hàng.

Kiều Yến Hi đứng dậy, lần theo âm thanh ấy.

Tầng một của cửa hàng giống như một thư viện, các kệ gỗ cao lớn chia không gian thành nhiều lối nhỏ dài, tạo sự riêng tư để khách hàng có thể thoải mái thử đàn.

Tiếng đàn mỗi lúc một gần, nhịp tim Kiều Yến Hi mỗi lúc một nhanh.

Bước chân của Kiều Yến Hi nhanh chóng đến cuối lối đi. Anh đi qua kệ hàng cuối cùng và nhìn thấy người đang kéo đàn violon.

Đó là một cô gái mặc chiếc váy chữ A giả hai mảnh màu muối tiêu, đơn giản lại thanh lịch. Mái tóc cô được búi hờ nhẹ nhàng, mang nét lười biếng nhưng cũng đầy quyến rũ. Trên vai cô là cây đàn violon, ánh mắt và đôi tay chuyên chú vào từng giai điệu.

Trước mặt cô là một cậu bé trai đang đứng quay lưng về phía anh nên anh không thể nhìn thấy rõ mặt.

Nhưng chỉ cảnh tượng này thôi cũng đủ để Kiều Yến Hi đứng bất động, không thể bước tiếp.

Anh đã từng mơ vô số lần hình ảnh cô đứng dưới tán cây Tây phủ hải đường kéo đàn violon, một vài cánh hoa trắng đầu cành sẽ rơi xuống, tạo thành khung cảnh tựa chốn thần tiên.

Vậy mà giờ đây, cô thật sự đang ở trước mặt anh, trong thế giới thực, đẹp đến mức khiến anh không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.

Khi bản nhạc kết thúc, tiếng đàn cũng dừng lại. Cậu bé vỗ tay đầy thích thú, reo lên: "Mẹ ơi, mẹ giỏi quá!"

Cô gái nhìn cậu bé, giọng nói dịu dàng tựa gió xuân, "Hiên Hiên, con có muốn học đàn không?"

"Dạ muốn!"

"Chờ đàn của con sửa xong, mẹ sẽ bắt đầu dạy con."

"Dạ mẹ."

Lúc này, Du Thanh Chi dường như cảm nhận được ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía Kiều Yến Hi. Trong đôi mắt ấy thoáng hiện lên nét kinh ngạc.

Cô không ngờ lại gặp anh ở đây, tại nơi này.

Du Cảnh Hiên nhìn thấy biểu hiện khác lạ của mẹ mình liền tò mò nghiêng đầu sang một bên. Khi nhìn thấy Kiều Yến Hi, cậu bé kéo nhẹ vạt váy của Du Thanh Chi rồi chỉ về phía anh, nói với giọng hồn nhiên:

"Mẹ ơi, chú này chính là người đã giúp con bắt lại quả bóng bay!"

Ánh mắt Kiều Yến Hi rơi xuống người cậu bé. Anh vẫn nhớ đứa trẻ này. Trước đây, trong một đám cưới của bạn học, anh từng gặp cậu và thậm chí còn có ấn tượng rất sâu.

Cậu bé gọi Du Thanh Chi là "mẹ", vậy có nghĩa... đây chính là con trai của cô.

Ánh mắt anh lặng lẽ chuyển về phía Du Thanh Chi. Cố giữ giọng điệu tự nhiên, anh hỏi: "Đây là con trai em sao?"

Du Thanh Chi đã từng nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng Kiều Yến Hi phát hiện ra sự tồn tại của Du Cảnh Hiên. Tuy nhiên, cho dù có tưởng tượng nhiều cỡ nào đi nữa thì cô cũng chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra ngay lúc này và ở chính nơi này.

Mặc dù tình huống có phần đột ngột, nhưng cũng xem như thuận theo tự nhiên. Giữ thái độ bình thản, cô nhẹ nhàng gật đầu:

"Ừm, đúng vậy."

"Thằng bé tên là gì?" Kiều Yến Hi trầm giọng hỏi.

Du Thanh Chi cúi xuống, dịu dàng nói với con trai: "Hiên Hiên, con nói cho chú biết con tên gì đi."

Cậu bé nghiêm túc trả lời: "Con tên là Du Cảnh Hiên, nhũ danh là Hiên Hiên."

Đúng lúc này, giọng nói của Chu Phỉ Lâm vang lên từ phía sau:

"Yến Hi, sao cậu lại chạy đến đây?"

Vừa rồi cô còn mải xem đàn, đến khi quay đầu lại thì không thấy Kiều Yến Hi đâu. Tìm mất một lúc, cuối cùng cô thấy anh đang đứng ở đây, trước mặt một người phụ nữ mà cô cũng quen biết.

Khi ánh mắt cô chạm đến Du Thanh Chi, sắc mặt liền trở nên không mấy dễ chịu.

Ba người họ đứng đối diện nhau, không một ai lên tiếng nói câu gì.

Đúng lúc này, một nhân viên cửa hàng bước đến, trên tay cầm một tập tài liệu.

"Du tiểu thư, tôi đã ghi nhận đơn đặt hàng của cô. Đây là hợp đồng mua bán, cô hãy giữ kỹ. Khoảng ba tháng nữa đàn sẽ được giao đến tận nhà cô."

Du Thanh Chi nhẹ nhàng đặt cây đàn violon về chỗ cũ, sau đó nhận lấy hợp đồng.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Nhân viên cửa hàng mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi.

Du Thanh Chi cúi xuống nắm tay Du Cảnh Hiên, sau đó ngước lên nhìn Kiều Yến Hi, nở nụ cười nhàn nhạt, "Không làm phiền hai người nữa, mẹ con tôi đi trước."

Kiều Yến Hi đứng lặng tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng hai mẹ con dần khuất xa.

Anh không nói gì, cũng không bước đi.

Chu Phỉ Lâm đứng bên cạnh, nhận ra vẻ bất thường của anh liền lên tiếng:

"Yến Hi, cậu sao vậy?"

Kiều Yến Hi hoàn hồn, sắc mặt vẫn còn chút hoang mang, "Không có gì."

Chu Phỉ Lâm nhìn về phía cửa, nơi hai mẹ con vừa rời đi rồi chợt hỏi: "Vừa rồi đứa bé đó... là con trai của Du Thanh Chi sao?"

"Ừm."

"Trông đáng yêu thật." Cô ta nhận xét, ánh mắt lại không che giấu sự nghi hoặc.

Về phần Kiều Yến Hi, trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất một câu hỏi:

Cha của đứa bé là ai?

Hôn lễ ngày đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Du Cảnh Hiên, anh đã có một cảm giác rất khác lạ. Cậu bé có những đường nét rất giống Du Thanh Chi.

Nhưng điều khiến anh giật mình hơn chính là lời nhận xét của Hà Cẩn Duệ khi đó:

"Yến Hi à, đứa nhỏ này có vài nét rất giống cậu đấy."

Bây giờ nghĩ lại, cậu bé trông khoảng ba tuổi. Nếu tính ngược về hơn ba năm trước...

Nghĩ đến đây, Kiều Yến Hi chợt cảm thấy tim mình đập mạnh, như thể vừa chạm vào một sự thật kinh hoàng.

Kiều Yến Hi lập tức bước nhanh ra khỏi cửa hàng. Nhưng khi anh vừa đến nơi thì chỉ kịp nhìn thấy một chiếc Bentley lao vút đi, bánh xe lăn nhanh trên mặt đường, để lại phía sau một khoảng không trống rỗng.

Anh đứng lặng trong vài giây, ánh mắt dõi theo chiếc xe đang khuất dần.

Chu Phỉ Lâm chạy theo anh, cau mày hỏi: "Yến Hi, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"

Kiều Yến Hi quay đầu lại nhìn cô, giọng nói có chút gấp gáp: "Xin lỗi, tớ có chuyện cần xử lý, phải đi trước."

Chu Phỉ Lâm nhíu mày sâu hơn, "Vậy còn tớ thì sao?"

Kiều Yến Hi khựng lại, chợt nhận ra mình đã quá vội vã. Chính anh là người đưa Chu Phỉ Lâm đến đây, giờ bỏ mặc cô lại thì thật sự không phải.

Mặc dù lòng như lửa đốt, muốn ngay lập tức xác nhận một chuyện quan trọng, nhưng anh cũng biết mình không thể hành xử tùy tiện.

Tâm trí đã không còn đặt ở hiện tại, lý trí lại buộc anh phải hoàn thành trách nhiệm của mình trước.