Chương 84: Không Phải Chuyện Gì Lạ.

Xe của Kiều Yến Hi đỗ ở bên đường cách đó không xa, Du Thanh Chi mệt mỏi bước theo anh đến đó.

Anh mở cửa xe phía sau để cô lên xe. Thấy sắc mặt cô không được tốt, anh nhẹ giọng hỏi: "Chỗ nào không thoải mái? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"

Du Thanh Chi ngả người dựa vào ghế, giọng hơi yếu: "Không sao, chỉ là hơi choáng đầu, bệnh cũ thôi."

Nghe nhắc đến "bệnh cũ", Kiều Yến Hi lập tức hiểu vấn đề. Anh nhớ rõ, kỳ kinh nguyệt của Du Thanh Chi thỉnh thoảng sẽ khiến cô cảm thấy choáng váng. Trước đây cô từng đến gặp bác sĩ Lương, kết quả nhận lại chỉ là hiện tượng bình thường.

Anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe đưa cô về nhà.

Không gian trong xe im ắng bởi cả hai đều không nói gì, chỉ có tiếng động cơ nhè nhẹ vang lên.

Khi xe đến cổng khu biệt thự, hệ thống nhận diện thông minh của cổng thông báo rằng xe không nằm trong danh sách đăng ký nên không thể vào.

Một nhân viên bảo vệ từ chốt an ninh bước ra. Du Thanh Chi hạ cửa kính, nói với anh ta: "Cho xe vào đi."

Bảo vệ gật đầu, "Vâng, thưa cô."

Hệ thống nâng cổng lên, cho phép xe đi qua. Kiều Yến Hi lái vào bên trong và dừng xe trước biệt thự của Du Thanh Chi.

Mọi thứ ở đây vẫn y nguyên như hơn bốn năm trước, không chút thay đổi. Lần nữa trở lại, Kiều Yến Hi có chút hoang mang bởi anh cảm giác như thể mình chưa từng rời xa nơi này.

Du Thanh Chi bước xuống xe, Kiều Yến Hi cũng xuống theo.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Kiều Yến Hi đáp: "Tôi đưa cô vào trong."

Du Thanh Chi do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu, "Ừm."

Cô quét vân tay, cổng lớn biệt thự chậm rãi mở ra. Kiều Yến Hi bước theo sau cô vào nhà.

Dù trời đã tối, ánh sáng yếu ớt vẫn đủ để thấy khu vườn phía trước. Những bông hoa tường vi và cả cây ngô đồng lớn vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Cảnh vật dường như không thay đổi, nhưng người đã đổi thay.

Du Thanh Chi đẩy cửa chính trong nhà rồi quay lại nhìn anh, "Anh có muốn vào uống ly nước không?"

Kiều Yến Hi khựng lại vài giây. Nơi này đúng là không đổi, nhưng anh biết rõ, phía sau cô còn có một người đàn ông khác hiện diện.

Nếu anh vào và tình cờ chạm mặt, chắc chắn sẽ rất khó xử.

"Không cần đâu." Kiều Yến Hi từ chối.

Đúng lúc đó, từ bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc: "Thanh Chi, cô về rồi sao?"

"Vâng."

"Cô đang nói chuyện với ai vậy?"

Tiếng bước chân vang lên, dì Thu từ trong nhà đi ra. Khi nhìn thấy Kiều Yến Hi, trên gương mặt bà lộ rõ vẻ ngạc nhiên: "Kiều tiên sinh!"

Kiều Yến Hi mỉm cười gật đầu chào, "Dì Thu."

Dì Thu nhìn thoáng qua Du Thanh Chi rồi lại nhìn Kiều Yến Hi. Không rõ quan hệ giữa hai người họ bây giờ thế nào nên bà không dám nói nhiều, chỉ gật đầu đáp: "Đã lâu không gặp."

Kiều Yến Hi khẽ gật đầu, "Thanh Chi hơi choáng đầu. Nhờ dì chăm sóc cô ấy, tôi đi trước."

"Được rồi."

Du Thanh Chi ngồi xuống ở cửa trước để thay giày. Dì Thu nhìn theo bóng Kiều Yến Hi rời đi rồi quay sang hỏi: "Thanh Chi, cô với Kiều tiên sinh..."

Du Thanh Chi đổi sang dép lê, đứng dậy trả lời: "Hôm nay gặp vài người dàn dựng đụng xe. Đồng Hạo đang xử lý, anh ấy lái xe của mình để đưa tôi về."

"Ôi, vậy cô không sao chứ?"

"Không sao đâu."

"Thế thì tốt rồi." Dì Thu thở phào nhẹ nhõm, "Để tôi đi pha ít trà gừng với đường đỏ cho cô, uống chút cho ấm bụng."

"Vâng." Du Thanh Chi nhớ đến điều gì đó, hỏi tiếp: "Hiên Hiên ngủ chưa dì?"

"Vừa mới ngủ."

Kiều Yến Hi đi được vài bước, vô thức liếc qua cửa sổ lớn của phòng khách. Ý định ban đầu chỉ là xem liệu Kiều Nhạc Nhạc còn đó không, nhưng anh lại vô tình nhìn thấy một số món đồ chơi trẻ em.

Trong phòng khách có một chiếc xe đồ chơi màu đỏ dành cho trẻ nhỏ, một tấm nệm mềm với những khối gỗ xếp thành ngôi nhà nhỏ.

Ánh mắt anh khựng lại, như thể vừa nhìn thấy điều không nên thấy. Kiều Yến Hi nhanh chóng quay mặt đi, bước nhanh ra khỏi cửa chính.

Hơn bốn năm trôi qua, cô đã có người mới, có con cũng không phải chuyện lạ lùng...

-----

Sáng thứ bảy, Kiều Yến Hi cùng Chu Vọng Sơn chơi một vòng sân golf, sau đó anh được mời về Chu gia dùng bữa trưa.

Kể từ khi về nước, Kiều Yến Hi thường xuyên được Chu Vọng Sơn mời đến nhà. Họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện, khi thì về công việc, lúc thì về cuộc sống. Chu Vọng Sơn rất thích trò chuyện với những người trẻ tuổi tài năng, đặc biệt là những người xuất chúng như Kiều Yến Hi. Những cuộc trò chuyện về thời sự và công nghệ mới nhất giúp ông không bị tụt lại so với thời đại.

Trong bữa cơm, Lâm Phương - vợ của Chu Vọng Sơn đột nhiên lên tiếng: "Yến Hi, hôm nay dì có gọi điện cho mẹ con, bà ấy nói sắp về nước ở một thời gian ngắn. Nhà con hơi chật, hay là để mẹ con và Dĩ Hinh đến ở nhà chúng ta đi."

Kiều Yến Hi từ tốn đáp: "Dì Phương à, không cần phiền như vậy đâu ạ."

"Con khách sáo làm gì. Nhà này nhiều phòng trống, để bọn họ ở đây cũng tiện hơn." Lâm Phương nói thêm.

Chu Phỉ Lâm thấy vậy cũng góp lời: "Đúng đó Yến Hi. Cậu để dì và Dĩ Hinh ở đây đi, tớ và Dĩ Hinh cũng dễ gặp nhau hơn."

Mặc dù Kiều gia và Chu gia qua lại thân thiết như người một nhà, nhưng Kiều Yến Hi vẫn muốn giữ một chút khoảng cách. Anh không muốn làm phiền họ nên khéo léo từ chối: "Cảm ơn dì Phương rất nhiều. Con và mẹ thật sự rất cảm kích lòng tốt của dì, nhưng con đã sắp xếp chỗ ở cho mẹ và Dĩ Hinh xong xuôi hết rồi."

Nghe thế, Lâm Phương cũng không miễn cưỡng thêm, "Vậy cũng được."

Ba năm trước, Chung Ái Cầm – mẹ của Kiều Yến Hi – vẫn làm nhân viên sắp xếp hàng hóa tại một siêu thị ở Los Angeles để phụ giúp gia đình. Tuy nhiên từ khi công ty của Kiều Yến Hi phát triển, bà đã nghỉ làm để tập trung chăm sóc hai anh em Yến Hi và Dĩ Hinh.

Kiều Dĩ Hinh vừa tốt nghiệp năm ngoái, hiện đang làm trợ lý thiết kế tại một công ty thời trang ở Los Angeles. Lần này về nước là do cô tranh thủ kỳ nghỉ đông, nhưng cũng chỉ ở lại khoảng nửa tháng.

Một lát sau, Chu Phỉ Lâm đột nhiên hỏi: "Yến Hi, trưa mai cậu có rảnh không?"

"Rảnh, có việc gì sao?"

Chu Phỉ Lâm thoáng vui mừng, "Violon của tớ cần bảo dưỡng. Tớ muốn đến cửa hàng ở Thành Bắc, cậu lái xe đưa tớ đi nhé."

Kiều Yến Hi gật đầu, "Được thôi."

-----

Từ nhà Chu Phỉ Lâm đến Thành Bắc mất khoảng một giờ lái xe.

Kiều Yến Hi nhận làm tài xế, cùng cô đi đến một cửa hàng ở nơi đó.

Cửa hàng này đã mở hơn ba mươi năm, chuyên kinh doanh nhạc cụ, đặc biệt là dây cung và đàn violon thủ công. Nhiều nhạc cụ ở đây đều do chính xưởng của họ sản xuất, được làm hoàn toàn bằng tay qua nhiều thế hệ với tay nghề vô cùng tinh xảo.

Chiếc đàn violon của Chu Phỉ Lâm là loại dành cho biểu diễn chuyên nghiệp. Ở trong nước, cô chỉ tin tưởng duy nhất nơi này để bảo dưỡng.

Cửa hàng là một tòa nhà mang phong cách châu Âu. Vừa bước vào, hương gỗ thơm dịu nhẹ lập tức tràn ngập khắp xoang mũi.

Nhân viên trong cửa hàng nhận ra cô ngay, vui vẻ nói: "Chu tiểu thư, lâu rồi mới thấy cô ghé qua."

Chu Phỉ Lâm mỉm cười, "Năm vừa rồi bận lưu diễn khắp nơi, ngay cả thời gian ở nhà cũng ít, huống chi là đi đây đi đó."

"Vậy bây giờ chắc cô cũng đã là một nghệ sĩ violon nổi tiếng rồi."

"Cũng không hẳn." Chu Phỉ Lâm khiêm tốn đáp.

Nhân viên cửa hàng lúc này mới chú ý đến người đàn ông đi cùng cô, "Vị này là bạn trai của cô à?"

Kiều Yến Hi mỉm cười lịch sự, "Chỉ là bạn bè thôi."

Nét mặt Chu Phỉ Lâm thoáng lộ vẻ thất vọng, cố giữ bình thản mà đáp lại: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè."

Nhân viên cửa hàng mỉm cười, trên mặt như thể đã hiểu rõ nhưng không nói ra. Cô ta tiếp lời: "Thế nào? Đàn violon có vấn đề ở chỗ nào sao?"

"Gần đây thỉnh thoảng xuất hiện vài tiếng tạp âm. Nhờ cô nói sư phụ kiểm tra giúp tôi một chút."

"Được, mời hai người ngồi ở khu chờ." nhân viên cửa hàng nói, đồng thời ra hiệu về phía khu nghỉ ngơi, "Tôi sẽ nhờ sư phụ kiểm tra ngay."

"Được, cảm ơn cô."