Vào ngày kết hôn của em họ Sở Minh Húc, Sở Gia Oánh vì bận làm phù dâu nên nhờ anh ta đưa Du Cảnh Hiên đến địa điểm tổ chức hôn lễ.
Sở Minh Húc đến sau bữa trưa. Thay vì lập tức đưa Du Cảnh Hiên đi, anh chọn ở lại phòng khách, ngồi trên thảm chơi xếp gỗ cùng cậu bé một lúc.
Đồ chơi của Du Cảnh Hiên xưa nay không cần Du Thanh Chi phải mua bởi bà cố, ông ngoại, cha nuôi, dì nhỏ và cả chú Triệu đều thường xuyên tặng cho cậu đủ loại đồ chơi.
Lúc Du Thanh Chi xuống lầu, thấy Sở Minh Húc và Du Cảnh Hiên vẫn còn ở phòng khách, cô hỏi: "Hai người sao vẫn chưa đi?"
Sở Minh Húc ngước lên trả lời: "Không vội. Nghi thức kết hôn đến hơn bốn giờ chiều mới bắt đầu, giờ qua đó cũng chỉ ngồi chờ thôi."
"Cậu không có việc gì phải làm sao? Dù sao cũng là hôn lễ của em họ cậu."
"Không có, những việc cần làm đều được bên chú rể lo liệu hết rồi." Sở Minh Húc nhìn Du Thanh Chi, "Cậu thật sự không định đi?"
"Tôi không quen cô ấy, cô ấy cũng không mời tôi. Đi làm gì?"
"Nhưng cậu quen tôi mà. Đi đi, coi như đến xem cho vui."
Du Thanh Chi cầm chiếc ly giữ nhiệt Member's Mark trên bàn lên, uống một ngụm nước, "Không đi, tôi còn có vài việc trên tập đoàn cần xử lý."
"Tôi nói chứ cậu tốt xấu gì cũng làm giám đốc của một bộ phận, không biết giao việc cho cấp dưới sao?"
Du Thanh Chi liếc nhìn Sở Minh Húc một cái, "Cậu nghĩ tôi là cậu chắc?"
"Được, được, được, cậu không giống tôi, cậu là người làm việc nghiêm túc còn tôi không thích phát triển." Sở Minh Húc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy khỏi thảm, "Thời gian không còn sớm nữa. Hiên Hiên, chúng ta đi thôi."
Trong bộ vest nhỏ và chiếc nơ gọn gàng, Du Cảnh Hiên đứng dậy. Cậu bé vẫy tay chào Du Thanh Chi: "Tạm biệt mẹ."
"Tạm biệt con. Nhớ là phải nghe lời cha nuôi đấy biết không?"
"Dạ, con biết rồi."
Hôn lễ được tổ chức ở ngoài trời, trên một bãi cỏ xanh. Khi Sở Minh Húc đưa Du Cảnh Hiên đến nơi thì đã là bốn giờ chiều, còn nửa tiếng nữa nghi thức mới bắt đầu.
Sở Gia Oánh dẫn Du Cảnh Hiên vào phòng trang điểm, dặm nhẹ cho cậu một chút phấn để trông chỉnh chu và đẹp trai hơn.
Sau khi trang điểm xong, Sở Gia Oánh dẫn hai đứa trẻ làm hoa đồng ra nơi tổ chức hôn lễ, kiên nhẫn dặn dò: "Hai đứa phải nhớ kỹ nhé, các con sẽ đi theo sau cô dâu. Một tay cầm bóng bay, một tay giữ đuôi váy của cô dâu, sau đó chậm rãi bước theo. Khi lên sân khấu, hai đứa chỉ cần đứng một bên và nắm tay nhau, đợi cô đưa các con xuống. Hiểu chưa?"
Hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn gật đầu.
Sở Gia Oánh nhìn bé gái, "Phương Phương, con là chị. Nếu Hiên Hiên làm sai, con phải nhắc nhở em nhé."
"Dạ con biết rồi."
Sở Gia Oánh liếc nhìn đồng hồ, nhận ra đã gần đến giờ, "Được rồi, bây giờ các con đứng đây chờ cô một lát, đừng chạy lung tung. Cô đi giục họ một chút."
"Dạ."
Du Cảnh Hiên ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, một tay cầm bóng bay. Một lúc sau, cậu bé muốn đổi tay cầm, nhưng gió thổi qua khiến bóng bay tuột khỏi tay và bay mất.
Quả bóng bay được buộc một vòng kim loại nhỏ ở phần dây nên dù bị gió thổi tuột khỏi tay Du Cảnh Hiên, nó cũng không bay quá cao.
Du Cảnh Hiên lập tức chạy theo để bắt lại quả bóng, phía sau, cô bé Phương Phương cũng chạy theo cậu.
Vừa chạy, Phương Phương vừa gọi lớn: "Bóng bay! Bóng bay của chúng ta!"
Quả bóng bay lơ lửng giữa không trung, vô tình va vào một người đàn ông cao lớn làm nó dừng lại. Người đàn ông nhanh chóng giữ lấy dây buộc và cúi xuống nhìn hai đứa trẻ đang chạy đến.
Cậu bé trong bộ vest nhỏ, giữa cổ áo có đeo nơ, ngẩng đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông rồi nói: "Chú ơi, bóng bay đó là của cháu."
Kiều Yến Hi nhìn cậu bé, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Khi nhìn kỹ khuôn mặt cậu, anh bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh một cách khác thường. Có gì đó ở cậu bé khiến anh thấy quen thuộc, tựa như đã gặp đâu đó rồi.
Hà Cẩn Duệ đứng bên cạnh cũng chú ý đến cậu bé. Anh trêu chọc: "Yến Hi, sao tôi cảm giác cậu nhóc này trông giống cậu ghê?"
Trên đời này có rất nhiều người giống nhau nên Kiều Yến Hi cũng không suy nghĩ nhiều, cố gắng bỏ qua cảm giác khác lạ của mình. Anh cúi người đưa quả bóng bay cho cậu bé, "Cầm chắc nhé."
Du Cảnh Hiên dùng hai tay giữ chặt dây buộc của bóng bay, lễ phép nói: "Cảm ơn chú."
Nhìn cậu bé ngoan ngoãn và biết điều, khóe môi Kiều Yến Hi khẽ cong lên. Anh không kìm được mà đưa tay xoa đầu cậu một cái.
"Hiên Hiên!"
Đúng lúc này, Sở Minh Húc chạy đến, bế Du Cảnh Hiên lên. Anh nhìn Kiều Yến Hi với ánh mắt đầy địch ý, lớn tiếng hỏi: "Anh định làm gì?"
Kiều Yến Hi thấy phản ứng quá mức của Sở Minh Húc, bất đắc dĩ giải thích: "Quả bóng bay của cậu bé vừa bay mất, tôi chỉ giúp bắt lại."
Sở Minh Húc không đáp lại, cũng không nói thêm lời nào. Anh ôm Du Cảnh Hiên rồi quay người rời đi.
Trên đường đi, Du Cảnh Hiên tò mò hỏi: "Cha nuôi, sao lúc nãy cha lại giận?"
Trong đầu Sở Minh Húc vẫn còn hình ảnh Kiều Yến Hi chạm vào đầu cậu bé, cảm giác tim mình như bị nhấc lên. Anh trầm giọng đáp: "Không có giận. Cha chỉ sợ chú đó là người xấu."
Cậu bé nhanh chóng giải thích: "Không đâu, chú đó không phải người xấu. Chính chú đã giúp con bắt lại quả bóng bay."
"Ừm, được rồi. Hôn lễ sắp bắt đầu, cha dẫn con đến đó."
Khi hôn lễ diễn ra, thay vì đi chụp ảnh cho cô dâu và chú rể, Sở Minh Húc lại chỉ chăm chăm vào việc chụp cậu con nuôi nhỏ của mình.
Bên cạnh, mẹ của Sở Minh Húc nhìn thấy anh chăm sóc cậu bé quá mức tận tình, không nhịn được trêu trách: "Con thật thích trẻ con như vậy, tại sao không tự mình kết hôn sinh một đứa đi?"
Sở Minh Húc bình thản trả lời: "Mẹ, Hiên Hiên chính là con ruột của con."
Mẹ Sở ngây người, không tin hỏi lại: "Con nói cái gì?"
Sở Minh Húc cười khẽ, từ tốn giải thích: "Không phải ruột thịt, nhưng còn hơn cả ruột thịt."
Mẹ Sở bất đắc dĩ lắc đầu, "Con đúng là..."
Ở một góc khác, Kiều Yến Hi đứng giữa đám người, ánh mắt không tự chủ rơi vào cậu bé mặc bộ vest nhỏ đang làm hoa đồng. Dù không biết lý do, anh cảm giác bản thân bị cuốn hút bởi cậu bé này.
Đó là con của Sở Minh Húc sao?
Nhưng cậu bé không có bất kỳ điểm nào giống Sở Minh Húc.
Vừa rồi Hà Cẩn Duệ nói đứa bé này giống anh đến mấy phần. Tuy nhiên, từ lần đầu gặp, anh đã cảm thấy cậu bé này mang vài nét giống Du Thanh Chi.
Sau khi nghi thức kết thúc, Sở Minh Húc dẫn Du Cảnh Hiên đến khu tiệc buffet. Anh ta kiên nhẫn giúp cậu bé chọn những món ăn yêu thích.
Lúc này, Du Cảnh Hiên đã cầm một chiếc bánh gato nhỏ trong tay, một tay còn nắm chặt đĩa. Sở Minh Húc đứng cạnh bàn ăn, bận rộn chọn thêm các món khác cho cậu bé.
Kiều Yến Hi không rời mắt khỏi họ, trong lòng ngày càng dấy lên nhiều thắc mắc khó gọi thành lời.