Chương 67: Chụp Hình Cưới.

Ánh mắt Du Thanh Chi một lần nữa dừng lại nơi khung cảnh ngoài cửa sổ. Hai bên đường tựa những cánh đồng trắng xóa, tuyết dày phủ kín, trông mềm mại như lớp bông xốp.

"Bác tài, dừng xe!" Du Thanh Chi lên tiếng gọi tài xế. Khi xe dừng hẳn, cô mở cửa, kéo tay Kiều Yến Hi bước xuống.

Tuyết dưới chân kêu kẽo kẹt khi họ dẫm lên. Du Thanh Chi liền như biến thành một đứa trẻ, kéo theo Kiều Yến Hi, tung tăng bước đi trong đống tuyết, để lại những dấu chân sâu cạn không đồng đều.

Anh chỉ lẳng lặng để cô dẫn đường, cùng cô chạy sâu vào trong lớp tuyết trắng xóa.

Càng đi, tuyết càng dày, đến mức ngập cả giày. Du Thanh Chi vô tình bước hụt, ngã ngửa về phía sau.

Kiều Yến Hi muốn đưa tay kéo cô lại, "Cẩn thận!"

Nhưng Du Thanh Chi cố tình để mình ngã xuống khiến Kiều Yến Hi không kịp kéo lại, thậm chí còn bị cô kéo theo.

Trong khoảnh khắc ấy, Kiều Yến Hi chỉ suy nghĩ đến việc che chắn cho cô, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi anh kịp phản ứng lại thì chính mình cũng bị vạ lây.

Cuối cùng, cả hai cùng ngã vào lớp tuyết mềm, tạo thành hai hố tuyết liền nhau.

Du Thanh Chi nghiêng đầu nhìn Kiều Yến Hi nằm cạnh, cười nói: "Có phải rất vui không?"

Kiều Yến Hi hoàn toàn không thấy vui chút nào. Anh vẫn còn hoảng sợ vì hành động bất ngờ của cô, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Chỉ vài phút bên ngoài, gương mặt và chóp mũi của Du Thanh Chi đã ửng đỏ lên vì lạnh. Tuyết cũng đã lọt vào trong quần áo của họ, nếu không xử lý sớm, chắc chắn sẽ dễ bị cảm.

Ngay lập tức, Kiều Yến Hi kéo cô đứng dậy, đưa trở lại xe và nói tài xế lái đến ngôi nhà mà anh đã thuê trước đó.

Căn nhà mà Kiều Yến Hi thuê là một căn được làm bằng gỗ, nằm giữa cánh rừng phủ đầy tuyết, nhỏ nhắn nhưng ấm cúng, với một bức tường kính lớn từ trần đến sàn, cho phép ngắm nhìn toàn cảnh tuyết trắng bên ngoài.

Bên trong, hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng khiến cả hai có thể cởi bỏ những chiếc áo lông dày cộm, chỉ cần mặc bộ đồ mỏng nhẹ thoải mái.

Du Thanh Chi đứng cạnh cửa sổ sát đất, đôi mắt dõi theo những hàng cây thông xanh lá phủ đầy tuyết trắng xốp. Hình ảnh ấy gợi cho cô nhớ về một kỷ niệm xa xưa, "Trước đây tôi và chị gái từng cùng nhau đến Phần Lan. Khi ấy chúng tôi cũng ở trong một căn nhà gỗ, chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy rừng rậm ngay bên cạnh." Cô khẽ nói, giọng lẫn chút hoài niệm.

Từ phía sau, Kiều Yến Hi nhẹ nhàng ôm lấy cô. Hơi ấm từ vòng tay anh khiến lòng Du Thanh Chi dịu lại. Không chút ngần ngại, cô tựa vào ngực anh, cả hai lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh tuyết rơi.

Một lúc lâu sau, Du Thanh Chi bỗng nhiên phá tan bầu không khí yên tĩnh, "Tôi vừa nghĩ ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

Cô xoay người lại, đôi tay vòng qua cổ anh, ánh mắt thoáng nét tinh nghịch. Cô thấp giọng thì thầm một cách đầy mập mờ: "Ở nơi này... Nếu làm chuyện đó, chắc chắn sẽ rất lãng mạn."

Câu nói khiến vành tai Kiều Yến Hi thoáng chốc trở nên đỏ bừng. Anh không đáp lời, chỉ hơi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ ửng của cô.

-----

Hành trình ba ngày hai đêm ở Phương Bắc, họ đã trải nghiệm vẻ đẹp của thế giới băng tuyết, chiêm ngưỡng những tác phẩm điêu khắc bằng băng, tham gia vào những trận trượt tuyết thú vị, thậm chí còn ngồi trượt tuyết qua những cánh rừng.

Đây là lần đầu tiên họ thực sự cùng nhau có một chuyến du lịch đúng nghĩa. Du Thanh Chi vui chơi hết mình, cười đùa không ngừng. Trong khung cảnh băng tuyết mênh mông, khi được Kiều Yến Hi ôm chặt lúc trượt tuyết, cô chỉ mong thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc ấy.

Nhưng thời gian không bao giờ ngừng lại.

Họ vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

Khi trở về, Du Thanh Chi ngồi trên máy bay xem lại những bức ảnh đã chụp trong suốt chuyến đi. Có những bức ảnh phong cảnh tuyệt đẹp, cũng có những bức ảnh có sự xuất hiện của họ.

Lúc này cô mới nhận ra rằng, mặc dù đã đi cùng nhau một thời gian dài, nhưng cô và Kiều Yến Hi lại không có bức ảnh nào chụp chung. Trong lần chụp ảnh này, tuy là họ đã có vài bức, nhưng cả hai đều mặc rất dày, che kín mít, gần như không thể nhìn thấy rõ mặt.

"Kiều Yến Hi, khi nào anh định ra nước ngoài nữa vậy?"

"Mùng 10."

Vậy là chỉ còn một tuần nữa.

"Lần rời đi này tôi dự định ở bên đấy ít nhất ba tháng. Sản phẩm đang trong quá trình thử nghiệm và cải tiến, tôi không thể tránh né được." Kiều Yến Hi ban đầu không định nói sớm như vậy, nhưng vì Du Thanh Chi chủ động hỏi nên anh đáp lại.

Du Thanh Chi không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ bình thản nói: "Không sao, anh ở bao lâu cũng được."

Nhìn phản ứng hờ hững của cô, Kiều Yến Hi lại thấy có chút thất vọng. Anh muốn nói rằng nếu có thể thu xếp được, anh sẽ bay về vào tối thứ Sáu và trở lại trước Chủ nhật. Nhưng với thái độ lạnh nhạt này, anh nghĩ câu đó không còn cần thiết nữa.

Đột nhiên, Du Thanh Chi khẽ nói: "Tôi chỉ có một yêu cầu cuối cùng, anh có thể cùng tôi chụp một bộ ảnh cưới được không?"

Câu nói ấy khiến Kiều Yến Hi lặng người, lòng đầy suy nghĩ. Tại sao lại nói "cuối cùng"? Có phải ý cô chỉ là "trước khi anh rời đi"?

Sau một hồi cân nhắc, anh gật đầu, "Được. Em muốn chụp ở đâu?"

"Tại Nam Thành. Cuối năm bên này công việc của tôi cũng rất nhiều, không thể xin nghỉ để đi xa được."

"Ừm." Kiều Yến Hi đáp, ánh mắt dịu dàng hơn, như muốn lưu giữ từng khoảnh khắc "cuối cùng" giữa họ.

-----

Du Thanh Chi nhanh chóng liên hệ với một studio để sắp xếp buổi chụp hình cưới. Cô chọn ba phong cách khác nhau: một là phong cách học đường, một mang phong cách Anh quốc và một cái lấy cảm hứng từ khu rừng lãng mạn.

Với phong cách học đường, cả hai sẽ mặc đồng phục trung học để chụp. Du Thanh Chi vẫn nhớ rõ lần chụp ảnh tốt nghiệp cấp ba, khi cô từng ngỏ ý muốn chụp chung với Kiều Yến Hi. Tuy nhiên lúc đó anh đã viện cớ để rời đi khiến họ không có bất kỳ bức ảnh chung nào thời trung học, ngoại trừ những bức chụp tại lễ trao giải cuộc thi khoa học kỹ thuật.

Việc mặc đồng phục cấp ba để chụp ảnh cưới lần này coi như là một cách để bù đắp cho sự tiếc nuối năm đó.

Với phong cách Anh quốc, Du Thanh Chi khoác lên mình bộ váy cung đình châu Âu cổ điển, trong khi Kiều Yến Hi chọn bộ vest kiểu Anh lịch lãm. Họ thực hiện buổi chụp tại một khu vườn mang phong cách kiến trúc Gothic ở Nam Thành, từng khung hình tràn ngập vẻ cổ điển và trang nhã.

Chủ đề của bộ ảnh mà họ thực hiện là câu chuyện giữa tiểu thư và công tử nhà quý tộc: gặp gỡ, hiểu nhau, yêu nhau và sát cánh bên nhau. Bộ ảnh này như một cách để họ bù đắp cho những tiếc nuối về một mối quan hệ không thể kéo dài mãi mãi.

Với phong cách rừng rậm, Du Thanh Chi mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, còn Kiều Yến Hi chọn bộ vest đen lịch lãm. Khung cảnh núi non hùng vĩ và cánh rừng bạt ngàn trở thành phông nền hoàn hảo. Khác với hai phong cách trước, phong cách này tự nhiên và phóng khoáng hơn, như để kỷ niệm quãng thời gian họ từng sống chung dưới danh nghĩa vợ chồng.

Trong từng phong cách, Du Thanh Chi đều cẩn thận sắp đặt, ẩn chứa những ý nghĩ sâu xa. Cả ba phong cách mất một ngày rưỡi mới hoàn thành.

Thời tiết hôm ấy thật đẹp, ánh sáng nhẹ nhàng khiến từng bức ảnh trở nên rực rỡ. Du Thanh Chi không yêu cầu chỉnh sửa nhiều, trả tiền xong, cô liền cầm toàn bộ ảnh mang về.

Ngày mai, Kiều Yến Hi sẽ rời đi. Chuyến bay của anh cất cánh lúc 1 giờ 30 chiều.

Sau bữa tối, Kiều Yến Hi vào phòng thu dọn hành lý. Lần này anh phải đi ba tháng nên mang theo khá nhiều quần áo.

Du Thanh Chi đứng dựa vào tủ quần áo, hai tay khoanh lại, chân nghiêng nhẹ để giữ thăng bằng. Ánh mắt cô chăm chú nhìn Kiều Yến Hi. Sau một lúc, cô khẽ lên tiếng, giọng trầm nhưng rõ ràng:

"Kiều Yến Hi, em có chuyện muốn nói với anh."