Vào lúc sáu giờ năm mươi phút, Kiều Yến Hi xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Anh vừa mới bước ra từ sảnh, tay kéo theo một chiếc vali và cầm một túi xách nữ, điều này hoàn toàn không giống với phong cách của anh.
Du Thanh Chi vô thức nhìn về phía người phụ nữ đi bên cạnh anh. Cô ta mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, kết hợp với chiếc váy cùng màu và đôi giày ống cao màu trắng khiến làn da trở nên trắng sáng hơn. Cô ta cũng kéo theo một chiếc vali màu hồng, sánh vai cùng Kiều Yến Hi hướng về bãi đỗ xe.
Họ trông như một cặp tình nhân hạnh phúc.
Du Thanh Chi quan sát khi một chiếc xe dừng lại trước mặt họ. Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước xuống, đầu tiên ôm lấy Chu Phỉ Lâm, sau đó cũng ôm Kiều Yến Hi.
Họ trò chuyện với nhau. Mặc dù Du Thanh Chi không nghe rõ nội dung, nhưng có thể thấy cuộc trò chuyện của cả ba rất thân mật và cởi mở.
"Du tiểu thư, Kiều tiên sinh ở bên kia, có cần tôi đi gọi anh ấy không?" Người vệ sĩ dò hỏi.
Du Thanh Chi lập tức phủ định, "Không cần."
Phía bên kia, Kiều Yến Hi nhanh chóng mở cốp sau xe, bỏ hành lý của cả anh và Chu Phỉ Lâm vào trong rồi lên xe ngồi cạnh tài xế.
Du Thanh Chi nói với vệ sĩ: "Đi đến nhà hàng đi."
"Vâng."
Du Thanh Chi nhắm mắt dựa vào ghế, một lúc sau, điện thoại di động của cô vang lên. Kiều Yến Hi nhắn: "Em đến sân bay rồi à?"
Du Thanh Chi: "Chưa, vừa rồi có chút việc nên bị trễ."
Kiều Yến Hi: "Hôm nay tôi có kế hoạch đi ăn với một vị trưởng bối, tối nay mới về được."
Du Thanh Chi: "Được."
Kiều Yến Hi: "Ngày mai tôi sẽ dẫn em đi ăn ở nhà hàng khi nãy em nói nhé?"
Du Thanh Chi: "Được."
-----
Cuối cùng, món ăn chay mới ra mắt của nhà hàng kia vẫn là Du Thanh Chi một mình đi ăn.
Sau khi ăn xong và trở về nhà, Kiều Yến Hi vẫn chưa về. Vì vậy, cô quyết định tắm rửa một chút rồi nằm lên giường, nhưng vẫn để đèn phòng sáng.
Không biết trôi qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn không mở mắt.
Cho đến khi chăn mền trên người bị nhấc lên, cô mới mở mắt ra thì thấy Kiều Yến Hi đang đứng bên giường.
"Tôi làm ồn đến em sao?" Kiều Yến Hi nhẹ nhàng hỏi.
"Không có." Du Thanh Chi ngồi dậy, ôm lấy eo của anh và dán mặt vào bụng anh.
Kiều Yến Hi đưa tay xoa tóc cô, "Hôm nay em muốn đi ăn ở đâu, ngày mai tôi dẫn em đi."
"Hôm nay đã đi rồi."
Kiều Yến Hi thoáng khựng lại, cô đã đi một mình sao?
"Xin lỗi, lẽ ra tôi nên sớm trả lời tin nhắn của em."
Hôm nay Chu Vọng Sơn đến sân bay để đón Chu Phỉ Lâm, anh và ông ấy cũng đã không gặp nhau một thời gian dài. Ông ấy cũng là một trong những người góp vốn đầu tiên cho công ty nên muốn tìm hiểu và cập nhật tình hình về tiến độ các dự án, vì vậy đã mời Kiều Yến Hi đến nhà cùng dùng bữa. Anh không thể từ chối lời mời này và đã đồng ý.
Sau khi xuống máy bay, chế độ máy bay trên điện thoại Kiều Yến Hi vẫn không được tắt. Ngay cả khi lấy hành lý để vào cốp xe của Chu Vọng Sơn, anh vẫn không để ý đến điện thoại của mình. Mãi đến lúc ngồi lên xe thì mới nhìn thấy tin nhắn từ Du Thanh Chi.
Du Thanh Chi không nói gì, cô buông Kiều Yến Hi ra, nắm lấy tay anh và ngồi xuống bên giường. Sau đó ôm cổ và hôn lên môi anh.
Kiều Yến Hi đáp lại nụ hôn của cô, làm nó kéo dài đến mức cả hai đều không thở nổi mới dừng lại.
Kiều Yến Hi nhẹ nhàng nói: "Tôi đi tắm trước."
"Được." Du Thanh Chi đáp.
Sau khi Kiều Yến Hi tắm xong và bước ra thì liền chui vào chăn. Chưa kịp để Du Thanh Chi dựa vào, anh đã dùng cánh tay dài của mình ôm cô vào lòng.
Kiều Yến Hi dự định ở lại trong nước khoảng nửa tháng, ngày 10 tháng 1 anh sẽ tiếp tục rời đi và tới tận tháng tư mới trở về.
Kế hoạch của anh trong nửa tháng này là dành thời gian chăm sóc Du Thanh Chi. Nếu cô không đi làm, anh cũng sẽ không làm việc trong thư phòng của mình.
Trước đây cô đã từng bày tỏ mong muốn được đến phương Bắc để ngắm tuyết, vì vậy anh đã hoàn thành việc lập kế hoạch và sắp xếp hành trình cho chuyến đi.
Ngày 31, cả hai khởi hành trong giờ cao điểm, vượt qua dòng người để lên chuyến bay đến Hắc Long Giang.
Lúc máy bay hạ cánh, không khí lạnh giá nhanh chóng bao trùm rồi khuếch tán vào xương tủy khiến cho việc thích nghi trong thời gian ngắn cũng trở nên khó khăn, mặc dù cả hai đều đã trang bị đầy đủ.
Du Thanh Chi khoác lên mình chiếc áo lông màu trắng, đi kèm với mũ len và khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt.
Kiều Yến Hi mặc một chiếc áo lông màu đen, cùng cô tạo thành một cặp tình nhân.
Hai người bắt taxi đến khách sạn. Trên đường đi, cảnh vật xung quanh đều trắng xóa, như thể họ đã bước vào một thế giới băng tuyết.
Du Thanh Chi hơi xúc động khi nhìn cảnh tuyết rơi, "Lần cuối cùng tôi nhìn thấy tuyết là vào ba năm trước, khi đó tôi còn đang du học tại Anh Quốc."
"Bốn năm trước, tôi cũng từng đến Anh." Kiều Yến Hi đáp.
Du Thanh Chi hiếu kì, quay đầu lại nhìn Kiều Yến Hi, "Khi nào? Ở đâu?"
"Tháng mười một, chúng tôi đã tham gia một hoạt động trao đổi tại Đế Quốc."
"Thật vậy sao?" Du Thanh Chi mỉm cười, "Đế Quốc rất gần trường tôi học, chỉ mất khoảng mười mấy phút đi xe đạp."
"Em học tại Đại học Luân Đôn à?"
Du Thanh Chi nhíu mày, "Ừm, giờ anh mới biết điều này sao?"
Kiều Yến Hi nói: "Thật ra thì vào thời điểm đó, chúng tôi cũng có ý định ghé thăm Đại học Luân Đôn."
Du Thanh Chi cố gắng nhớ lại những sự kiện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, nhưng không sao nhớ rõ. Có lẽ là vì khi tưởng tượng đến cảnh mình đã từng gặp được Kiều Yến Hi tại nơi đất khách quê người làm cho đầu óc cô thoáng chốc bị đình trệ, "Có thể chúng ta đã lướt qua nhau tại sân trường mà không hề hay biết."
Sau đó, cô bỗng nhiên lại nói: "Chẳng qua là nếu như chúng ta tình cờ gặp nhau lúc đó, có lẽ anh cũng sẽ không để ý đến tôi."
Kiều Yến Hi đáp: "Không phải vậy đâu."
"Vậy nếu như khi đó tôi nói rằng tôi muốn mời anh đi ăn, anh có đi không?"
Kiều Yến Hi cẩn thận suy nghĩ. Thực tế, mối quan hệ giữa anh và Du Thanh Chi trước đây cũng không tính là quen thuộc, chỉ đơn thuần quen biết. Họ không học chung lớp trong thời gian cấp ba, sau khi cuộc thi khoa học kỹ thuật kết thúc cũng không gặp nhau nhiều, phần lớn những lần gặp gỡ đều do Du Thanh Chi chủ động. Hơn thế nữa thì vào thời điểm đó, trong mắt anh cô chỉ như một người theo đuổi bình thường, không khác gì so với những người khác.
Nếu như vào thời điểm đó, họ tình cờ gặp nhau ở một nơi xa lạ, có lẽ anh chỉ cảm thấy rằng duyên phận thật kỳ diệu, nhưng sẽ không có ý định trở nên thân thiết với cô.
Kiều Yến Hi im lặng một lúc lâu vẫn không thể đưa ra câu trả lời, Du Thanh Chi cuối cùng đã hiểu rõ: "Tôi biết, anh sẽ không đi."
Du Thanh Chi nhìn qua cửa sổ xe, cảnh tuyết trắng trải dài mênh mông vô tận, "Kiều Yến Hi, có đôi lúc tôi tự hỏi, anh có hận tôi hay không."
Kiều Yến Hi siết nhẹ tay cô, giọng điềm tĩnh: "Không có."
"Thật à?"
"Ừm." Anh đáp bằng giọng khẳng định: "Tôi luôn rất cảm kích em."
Lời nói ấy, dù chân thành, lại chẳng thể khiến lòng Du Thanh Chi tốt lên.
Anh cảm kích cô, cũng bởi vì cảm kích nên mới có thể thuận theo mọi điều cô nói.
Nếu không nhờ sự giúp đỡ của cô trước đây, có lẽ anh mãi mãi sẽ chẳng để mắt đến cô.