Đối với chuyện này, Du Thanh Chi đương nhiên cảm thấy cao hứng. Sau một thời gian dài tâm trạng như tro tàn, cuối cùng anh cũng tìm thấy niềm vui trong một điều gì đó. Điều này cho thấy tình trạng trầm cảm của anh đã bắt đầu có những chuyển biến tích cực.
Tuy nhiên, Du Thanh Chi cũng cảm thấy khó chịu. Thông thường vào cuối tuần, cô có thể cùng Kiều Yến Hi đi dạo và hái hoa trong vườn, nhưng giờ đây anh lại mải mê với việc nghiên cứu máy móc, mọi thứ xung quanh đều trở thành sự quấy rầy đối với anh.
Nhác thấy thời gian sắp đến bữa trưa, Du Thanh Chi ôm Kiều Nhạc Nhạc đi đến ngồi cạnh bàn làm việc của anh, "Anh có đói không?"
Kiều Yến Hi đang gõ code, nghe vậy liền nhìn cô một cái, "Không đói."
"Tôi đói."
Kiều Yến Hi nhớ đến việc dì Thu hiện không ở nhà, không có ai nấu cơm, anh cũng không nghĩ rằng Du Thanh Chi là người biết nấu ăn, "Mỗi lúc dì Thu không ở nhà, cô ăn gì?"
"Về nhà lớn ăn."
Kiều Yến Hi: "..."
"Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn trưa được không?" Du Thanh Chi hỏi ý kiến của anh.
Kiều Yến Hi gật đầu, "Được."
"Chúng ta sẽ không đi xa lắm đâu. Bên ngoài khu biệt thự có một nhà hàng Tây, tôi đã ăn ở đó một hai lần, cũng khá ngon."
"Ừm."
Du Thanh Chi nhìn thoáng qua bộ đồ mặc nhà của anh: "Vậy anh có muốn thay quần áo khác không?"
Vừa hỏi xong, cô lại nghĩ đến chuyện chân anh đang không tiện, việc thay quần áo sẽ rất phiền phức, thế là lại lắc đầu: "À mà không cần, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, mặc gì cũng được."
"Tôi lên lầu lấy túi xách, anh đợi tôi nhé."
Du Thanh Chi đi lên lầu. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu xanh vỏ cau kiểu Pháp, rất rộng và thoải mái.
Phòng ăn bên ngoài khu biệt thự... Du Thanh Chi xem như đây là một chỗ để cô dẫn Kiều Yến Hi đi tản bộ một chút.
Bên ngoài khu biệt thự có vài nhà hàng sang trọng, hầu hết đều phục vụ cho các doanh nhân trong khu, Du Thanh Chi chọn một tiệm cơm Tây.
Sau khi đến nơi, Du Thanh Chi đẩy Kiều Yến Hi vào thang máy lên lầu hai, tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Cô gọi một phần salad rau quả, khoai tây nướng hương thảo và một bát soup bí đỏ.
Nhìn sang Kiều Yến Hi đang ngồi đối diện mình, "Anh chọn món nào?"
Kiều Yến Hi đã sớm có quyết định, "Một phần mì Ý."
"Còn gì nữa không?"
"Vậy là đủ rồi."
Nhà hàng sang trọng thường không phục vụ nhiều, một đại nam nhân như anh mà chỉ gọi một phần mì Ý thì chắc chắn sẽ không đủ no.
Du Thanh Chi nói: "Không đủ đâu, ít nhất anh nên gọi thêm một phần thịt và canh, hoặc tự anh chọn món khác cũng được."
Kiều Yến Hi bất đắc dĩ đáp: "Ăn không hết đâu."
"Ăn không hết thì để lại, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu." Du Thanh Chi nhìn anh, không cho phép anh có cơ hội cự tuyệt, "Nếu anh không chọn thì để tôi chọn cho anh."
Anh hiểu rõ rằng Du Thanh Chi là người rất cường thế bá đạo nên mấy chuyện nhỏ như này, anh không muốn tranh cãi với cô, "Vậy thêm một phần cá hồi xông khói và canh rau củ."
"Được." Du Thanh Chi quay sang nói với người phục vụ, sau đó cả hai cùng ngồi chờ bữa ăn.
Du Thanh Chi thích ngắm phong cảnh nên đã chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, "Kiều Yến Hi, nhìn bên ngoài kìa."
Kiều Yến Hi nghiêng đầu, bên ngoài là một hàng cây dọc theo con đường, những bông hoa vàng nở rộ ở đầu cành, trông như những đám mây vàng rực rỡ kéo dài hàng cây số, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp dọc theo con đường.
Du Thanh Chi chống cằm nhìn ra ngoài, "Năm ngoái, tôi mới biết loại hoa này tên là hoàng hoa gió Suzuki." (*)
(*): Mình đã mất hơn 1 tiếng đồng hồ chỉ để tìm cái tên này nhưng không hề ra bất cứ kết quả gì cả, cho đến khi mình search theo tiếng anh "yellow flower wind Suzuki" thì nó ra rất nhiều hình, mình cảm nhận nó khá giống hoa mai nhưng cũng không chắc lắm. Các bạn có thể thử search bằng tiếng anh như mình rồi coi thử nhé.
Kiều Yến Hi cùng cô ngắm nhìn những bông hoa bên ngoài, "Thật hùng vĩ."
"Đúng vậy. Năm ngoái vào thời điểm này, khi tôi thấy cả một vùng hoa như thế, tôi cảm giác rất dễ chịu, giống như được chữa lành sau những tổn thương vậy." Du Thanh Chi nhìn Kiều Yến Hi, hỏi: "Anh có biết ý nghĩa của hoa này là gì không?"
"Là gì?"
"Là cảm ơn và báo đáp ân tình", Du Thanh Chi trả lời: "Tôi đã cố ý tìm hiểu nó đấy."
Kiều Yến Hi nhìn cô một cái rồi lại hướng ánh mắt về phía những bông hoa vàng rực rỡ bên ngoài.
Sau khi các món ăn được dọn lên, Du Thanh Chi chậm rãi thưởng thức, "Cây Tây phủ hải đường trong hậu viện đã nở. Chiều nay nếu có thời gian thì cùng tôi đi ngắm hoa nhé."
Kiều Yến Hi đáp: "Được."
Du Thanh Chi tiếp tục: "Một lát nữa khi chúng ta trở về, hãy ghé qua xem hoa gió Suzuki ở khoảng cách gần nha."
"Ừm."
Ăn xong, Du Thanh Chi đứng dậy đi về phía phòng rửa tay.
Kiều Yến Hi ngồi một mình bên bàn, Du Thanh Chi yêu cầu anh gọi ba món ăn vậy mà cũng chỉ có mỗi phần mỳ ý là đã được anh ăn hết. Dù gần đây anh không còn thấy buồn nôn, nhưng việc ăn uống vẫn không thể như trước.
Anh đặt cái nĩa xuống, cầm khăn ăn lên và lau khóe miệng.
"Kiều Yến Hi, thật sự là anh sao?"
Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Yến Hi ngẩng đầu lên. Trên hành lang, một cô gái đeo kính râm, mặc váy màu lam nhạt và cầm túi xách Chanel đang nhìn anh.
Anh nhớ rõ cô gái này, là con gái của một vị đối tác làm ăn của ba anh, tên Tiền Ngải Hân.
Sau khi tốt nghiệp chính quy, anh đã thực tập tại công ty gia đình một thời gian và từng có dịp tiếp xúc với Tiền Ngải Hân. Cô ta đã từng mượn cớ bàn luận công việc để dây dưa với anh.
Sau đó, ba Tiền Ngải Hân đã đề nghị với Kiều gia rằng hi vọng hai nhà có thể kết thông gia. Kiều Yến Hi không suy nghĩ nhiều liền lập tức từ chối cho nên cuối cùng Tiền Ngải Hân cũng không còn qua lại gì với anh.
Tiền Ngải Hân ngồi xuống chỗ đối diện anh, "Không ngờ lại gặp nhau ở đây."
Kiều Yến Hi không quá quen biết cô ta, do đó khi thấy cô chủ động như vậy, anh cảm thấy không biết phải phản ứng ra sao để nói chuyện cùng người con gái này.
Tiền Ngải Hân nhìn anh, "Thật ra tôi không nghĩ rằng gia đình anh lại gặp phải biến cố lớn như vậy. Mẹ và em gái anh hiện giờ thế nào?"
"Họ vẫn khỏe, cảm ơn cô đã quan tâm."