Đối với những lời nói của cô, Kiều Yến Hi cẩn thận suy tư trong chốc lát.
Cẩn Duệ nói: "Vậy chẳng phải sẽ là một cái sào phơi đồ và hai cái máy phát điện sao? Chi phí cũng sẽ khá cao đó."
"Nhưng hiện tại chúng ta đang tham gia cuộc thi, để thể hiện trí tuệ và thiết kế nhân hóa của mình, vấn đề chi phí sẽ là điều mà xưởng sản xuất cuối cùng phải xem xét."
Cẩn Duệ sờ mũi của mình, "Cũng đúng."
Kiều Yến Hi trước đây vốn nghĩ rằng Du Thanh Chi chỉ là một tiểu thư không hiểu biết gì, tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật chỉ vì thích thú và nhất thời hứng khởi. Không ngờ cô lại có thể đưa ra những ý kiến mà khiến anh không thể phản bác.
"Những gì cô nói thực sự đáng để suy nghĩ," Kiều Yến Hi nói.
Du Thanh Chi mỉm cười, ánh mắt càng thêm rạng rỡ, "Thật sao?"
"Ừm."
Cẩn Duệ chuyển sang sờ cằm, mặc dù hắn không gặp Du Thanh Chi nhiều nhưng vừa rồi nghe cô nói, quả thật cũng có chút hợp lý. Hắn lại hỏi: "Vậy cái máy phát điện chạy bằng sức gió này, chúng ta có thể mua thành phẩm luôn không?"
Du Thanh Chi đáp: "Thật ra việc chế tạo máy phát điện gió khá đơn giản, tôi có thể tự làm một cái."
Cẩn Duệ tỏ ra hoài nghi, dù vậy lại không tiện nói thẳng. Hắn nhìn về phía Kiều Yến Hi và hỏi: "Yến Hi, ý kiến của cậu thế nào?"
Kiều Yến Hi trả lời: "Cũng được, cô sẽ phụ trách phần máy phát điện này."
Du Thanh Chi rất phấn khích, "Tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm xong cái này."
--------
Du Thanh Chi tan làm trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy Kiều Yến Hi đang ngồi trước bàn, chăm chú tháo dỡ người máy Tảo Địa bằng một cái vít vặn. Anh vừa tháo dỡ vừa nghiên cứu cấu tạo của nó, hoàn toàn không nhận ra sự trở về của cô.
Du Thanh Chi không quấy rầy anh. Cô đi lên lầu, đặt túi xách trên giường rồi đi xuống phòng khách, ngồi trên ghế sofa ôm Kiều Nhạc Nhạc và chơi với nó một lúc.
Kiều Yến Hi chỉ liếc nhìn họ một cái xong lại tiếp tục công việc của mình.
Sau khi dì Thu nấu cơm xong, vừa tính ra kêu hai người vào ăn thì thấy Du Thanh Chi đã đi rửa tay, dì bèn ra gọi Kiều Yến Hi.
Người máy Tảo Địa đã bị Kiều Yến Hi tháo ra một nửa, các linh kiện của nó được anh sắp gọn gàng trên bàn, "Tôi vẫn chưa thấy đói, chút nữa sẽ ăn."
Dì Thu muốn khuyên anh nên ăn trước rồi hãy làm nhưng thấy anh tập trung như vậy, dì lại không nỡ thuyết phục, thế là quyết định đi đến bên cạnh Du Thanh Chi, "Thanh Chi, Kiều tiên sinh nói là chưa đói, cô ăn trước đi."
Du Thanh Chi cũng không vội ăn, "Vậy dì ăn trước đi, tôi sẽ chờ anh ấy thêm chút nữa."
Sự chờ đợi này kéo dài khoảng nửa giờ.
Cuối cùng, Kiều Yến Hi cũng tháo xong toàn bộ người máy Tảo Địa, linh kiện của nó rất nhiều, trải đầy trên bàn làm việc dài hai mét.
Anh khởi động xe lăn định đi rửa tay. Khi quay lại thì thấy Du Thanh Chi đang chống cằm, nhìn mình từ bên cạnh bàn ăn.
Anh có chút ngạc nhiên, sau đó điều khiển xe lăn tiến vào phòng tắm ở lầu một.
Sau khi rửa tay xong, Kiều Yến Hi lập tức tiến đến bàn ăn.
Du Thanh Chi không hề có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn mặc dù đã chờ đợi nửa tiếng đồng hồ, cô chỉ chống cằm cười với anh, "Xong việc rồi sao?"
Kiều Yến Hi liếc nhìn một bàn thức ăn đã nguội lạnh, "Cô có thể không cần chờ tôi."
"Đã quen với việc ăn cơm cùng anh rồi. Nếu không có anh, tôi không thể ăn được."
Kiều Yến Hi khẽ nhấp môi, vẫn chọn cách không nói gì, chỉ cầm bát đũa lên và bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn có ba món ăn và một món canh. Trước mặt anh là một dĩa cá kho, hai món còn lại gồm một dĩa cà rốt xào với đậu trường giác và một dĩa bánh trứng gà. Món canh là hoa súng nấu với sườn, đã được lọc sạch cặn bã.
Du Thanh Chi từ trước đến nay không bao giờ ăn thịt.
Thật ra, Kiều Yến Hi luôn cảm thấy rất tò mò đối với sự biến hóa ẩm thực này của Du Thanh Chi. Thời trung học, khi họ ăn trưa ở trường, Du Thanh Chi thỉnh thoảng sẽ mang đồ ăn qua ngồi đối diện hoặc bên cạnh anh, lúc đó trên khay cơm của cô luôn có các loại thịt, cô cũng bày ra dáng vẻ rất thích ăn chúng.
Nếu cô là người ăn chay thì có lẽ cô sẽ không động đến trứng gà hay canh thịt, còn đằng này, có lẽ chỉ đơn giản là không thể ăn nó.
"Cô chắc hẳn không phải là người giả ăn chay." Kiều Yến Hi nói.
Lúc Kiều Yến Hi đột nhiên thốt ra câu này, Du Thanh Chi cảm thấy khá ngạc nhiên. Anh rất ít khi nói về những chuyện liên quan đến cô. Hai người đã cùng ăn cơm hơn một tháng nhưng hôm nay anh mới đề cập đến vấn đề này.
Du Thanh Chi đáp: "Đúng vậy, chỉ là tạm thời tôi không muốn ăn thịt, có lẽ sau này vẫn sẽ ăn lại."
Kiều Yến Hi không tiếp tục hỏi lý do, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Du Thanh Chi cũng không hỏi về việc anh tính nghiên cứu robot Tảo Địa như thế nào.
Cô nhận thấy Kiều Yến Hi ăn nhanh hơn bình thường, dường như anh đang cố gắng ăn cho nhanh để có thể quay lại với công việc máy móc của mình.
Du Thanh Chi nói: "Uống nhiều canh một chút, hôm nay canh khá ngon."
Vốn dĩ Kiều Yến Hi có ý định rời bàn, nghe thấy câu này, anh lại cầm chén canh lên và uống.
-------
Mỗi tháng dì Thu sẽ có hai ngày nghỉ. Tháng trước vì Kiều Yến Hi mới đến nhà, dì không hề sử dụng hai ngày đó, lo lắng rằng nếu mình không có mặt, Kiều Yến Hi sẽ không được chăm sóc.
Thế nhưng hôm qua, dì bỗng nhiên cảm thấy không khỏe, đến đêm thì phát sốt, vì vậy bác Đông đã đưa dì về để chăm sóc. Du Thanh Chi cũng đã cho dì nghỉ vài ngày.
Trong nhà lúc này chỉ còn lại cô và Kiều Yến Hi.
Nhân dịp cuối tuần, Du Thanh Chi không đi làm, có thể ở nhà chăm sóc anh.
Trước đây mỗi khi dì Thu nghỉ ngơi, Du Thanh Chi sẽ trở về nhà của mình.
Chỉ là hiện tại Kiều Yến Hi đang ở bên cạnh cô, cô không muốn đưa anh về nhà.
Cô rất rõ ràng rằng việc Kiều Yến Hi đồng ý kết hôn với mình đã là ranh giới cuối cùng của anh, trong lòng anh cũng không mong muốn có quá nhiều mối liên hệ với gia đình cô. Vì vậy mỗi khi về nhà ăn cơm, cô rất ít khi dẫn anh theo.
Khi bà nội hoặc ba hỏi đến, cô chỉ nói rằng chân anh không tiện.
Kể từ khi Du Thanh Chi đưa người máy Tảo Địa cho Kiều Yến Hi cải tiến, anh dành cả mười mấy tiếng một ngày để nghiên cứu máy móc và các chương trình liên quan. Ngoài việc ăn cơm và ngủ, anh cũng chỉ tập trung vào việc nghiên cứu.