Tại căn lều đổi mật ong nho nhỏ, có sáu người chơi xinh đẹp đứng đó, chẳng qua là.. bầu không khí náo nhiệt ban đầu đã nguội lạnh. Phải, hiện trường lại lạnh lẽo thêm lần nữa rồi.
Trong đó có năm người đẹp tròn mắt há mồm nhìn Lâm Lạc Nhi mua một số mật ong lớn từ ông lão kia.
Hỏi một câu, cả đám liền ngây ra như phỗng.
- Mật ong thêm, thêm kinh nghiệm á?
- Đúng thế. - Nói xong Lâm lạc Nhi liền uống một bình mật ong.
- Trông, trông có vẻ ngon nhỉ! - Người đẹp Pháp Sư nuốt nước miếng một cái.
- Wow, cậu... Sao cậu lại có nhiều tiền như thế ? - Tiểu Điềm là một người chơi Chiến Sĩ. Nhìn Lâm Lạc Nhi mua một lèo bao nhiêu là mật ong từ chỗ ông lão thì vô cùng kinh ngạc.
- Thì ra thêm được nhiều kinh nghiệm như thế ... chẳng trách. - Triệu Phi Yến lầm bẩm tự nói, sau đó mở túi của mình ra, sắc mặc lập tức trầm xuống!
Mình.. không có nhiều tiền đến thế.
Đây là điều mà nói ra người không biết thì không sao tin nổi. Triệu Phi Yến khẽ thở dài trong lòng. Nếu như mình nạp từ trước khi trò chơi bắt đầu, nếu như bắt đầu chơi trước thì tốt biết bao. Tiếc là cả hai điều này, Triệu Phi Yến đều không làm được. Công hội của các cô có sự phân chia rõ ràng, ai chịu trách nhiệm phần nấy. Vị trí của đám Triệu Phi Yến rất mơ hồ, nhưng chắc chắn không phải là lo mảng quản lí tiền vàng, xem ra phải cho người gửi vàng qua.
- Huy Dạ này, nhiều mật ong như thế, cần bao nhiêu tiền vàng vậy. - Người đẹp Thích Khách lắp bắp hỏi.
- À, đại khái thì hơn 1500 tiền vàng là có thể tăng được đến mấy chục nghìn kinh nghiệm á. - Sau đó Lâm Lạc Nhi cười kiêu ngạo nói.
- Cậu xem, mình thăng cấp rồi.
Theo câu nói kia, cả người Lâm Lạc Nhi lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ. Đây là hiện tượng chỉ xảy ra khi thăng cấp. Lâm Lạc Nhi đã thăng từ cấp 4 lên cấp 5.
Vô hình chung, Lâm Lạc Nhi đã giáng cho đồng bạn xung quanh một đòn chí mạng lên tới cả trăm ngàn điểm sát thương.
Nhìn mọi người xung quanh đều ngẩn ra, Lâm Lạc Nhi tiếp tục cười duyên nói:
- Mọi người mua nhanh lên! - Nói xong lại uống mật ong tiếp
- Mình... Mình không có tiền - Tiểu Điềm mặt tràn đầy sự xấu hổ, len lén liếc về phía Triệu Phi Yến.
- Chỉ cần 1500 vàng thôi. Là bằng 1500 tệ ấy, cũng không đắt mà.
Trong lòng người đẹp Pháp Sư cũng có chút không vui, chỉ có thể gắng chống đỡ ngoài miệng. Điều khiến cô phải cắn răng chính là, trên người cô cũng chỉ có mấy vàng mà thôi.
Các cô gái chơi game, nhất là những người đẹp, cần nạp tiền sao? Ít nhất thì cũng có trò nào mà vừa chơi đã phải nạp tiền chứ, đúng không? Cho nên trên người bọn họ đều không có tiền.
Một đám mỹ nữ vừa đổi kinh nghiệm xong đang định logout đi ăn điểm tâm, hâm mộ ghen tị hận nhìn Lâm Lạc Nhi uống mật ong một hồi.
- Không có tiền sao? – Lâm Lạc Nhi ngẩn người. Số vàng trên người cô đều là do Sở đại thiếu gia cho. Đối phương chẳng nói gì chỉ gửi thẳng qua hòm thư cho mình. Số tiền này, nói thật thì Lâm Lạc Nhi không dám xài lung tung. Nếu không phải Sở U bảo cô mua vật phẩm thăng cấp, cho dù cô biết ở đây có chỗ như thế, cô cũng sẽ chẳng đi mua.
Rốt cục có nên cho vay hay không đây?
Nếu người ta đã không hỏi vay, thì mình cũng coi như không biết gì đi.
Phải. Mới bắt đầu chơi làm gì có ai nhiều tiền vậy, bọn mình làm gì có bạn bè lắm tiền nhiều của. – Cuối cùng các cô gái cũng hiểu ra, tên Sở U kia không chỉ là người chơi hàng đầu, mà rất có thể còn là một tay giàu nứt đố đổ vách.
Được rồi, bọn mình logout thôi, đến giờ ăn sáng rồi. – Không thể nào có chuyện Triệu Phi Yến mở miệng vay tiền Lâm Lạc Nhi được. Nên biết rằng, một người chỉ là 1500 tệ, 5 người thì đã là 7500 tệ rồi. Cả một tổ đội cùng luyện cấp mà lại đi vay một người 7500 tệ? Có phải là nghĩ hơi bị xa quá rồi không…
Lỡ vạn nhất trên người Lâm Lạc Nhi không có nhiều tiền đến thế thì sao? Còn không phải là quá mất mặt.
Có điều khi nhân vật của các cô gái mờ dần chuẩn bị rời khỏi trò chơi, thì lại thoáng trông thấy, cả người Lâm Lạc Nhi hình như lại lóe lên.
Giờ thì đúng là một trăm ngàn điểm bạo kích.
Sau khi cả đám Triệu Phi Yến logout, Sở U đã sớm đi tới cổng phó bản quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Sở U kiếp trước phát triển tại thành Nha Sơn, mọi thứ ở đây đều thân thuộc vô cùng. Cho nên sau khi cho xây dựng khu giao dịch và phường thợ thủ công ở thành lớn Nha Sơn, Sở U liền mở rộng không gian túi chứa tới mức lớn nhất. Trong túi còn có hình một con ngựa màu đen. Con ngựa đen này chính là vật cưỡi của công hội!
Cho nên liền triệu hồi ra, chạy một mạch về phía phó bản kia.
Sau khi tiến vào cổng phó bản, Sở U thấy có một thông báo nhắc nhở có điện thoại. Trước khi đi vào cabin trò chơi, Sở U đã kết nối điện thoại với khoang trò chơi. Một khi có tin tức gì ở di động, Sở U lập tức sẽ nhận được phản hồi.
Thấy Chu Ngữ Huyên gọi điện thoại tới, Sở U biết chuyện đầu bếp hẳn là đã xong. Cho nên liền gửi một tin nhắn cho Lâm Lạc Nhi:
- Lạc Nhi, logout đi, xuống ăn sáng.
Lâm Lạc Nhi lập tức trả lời:
- Ừ, tôi out ngay đây.
Cho nên, hai người offline ở hai vị trí khác nhau.
Chu Ngữ Huyên ngồi tán gẫu với Chu Chỉ Quân, hai người chị một câu em một câu. Sau khi điện thoại của Chu Ngữ Huyên nhận được một tin nhắn, cô lập tức xem thử, sau đó cười nói với chị mình:
- Ổn rồi. Cậu ấy có thời gian. Chị qua đó đi, em không tới đâu.
- Có nhầm lẫn gì không vậy? Em mà không tới giới thiệu một lần, thế này tức là sao.
- Hai người chúng ta đứng cạnh nhau, ít nhiều gì vẫn có điểm tương tự, có thể sẽ bị cậu ta nhận ra điều gì đó. Chị đi đi, cầm hợp đồng theo, em sẽ gọi điện cho cậu ấy. - Hai chị em không phải là quá giống nhau, nếu không phải là đặt cạnh nhau để so sánh, thì đúng là không nhìn ra có gì lạ thường.
Chu Chỉ Quân nhìn thoáng qua cô em gái của mình, nói:
- Chị đi đây. - Nói xong bèn cầm lấy bản hợp đồng rời đi.
.....
Triệu Phi Yến có chút buồn bực. Trên người mình không có tiền vàng, về phương diện thăng cấp trong trò chơi liền bị hạn chế hết sức nghiêm trọng. Khó mà trách được tên Sở U kia lại thăng cấp nhanh như thế... Đây toàn là nhờ tiền mà ra.
Được thôi, đọ tiền bạc đúng không, Triệu Phi Yến này chưa bao giờ sợ ai.
Tên thật của Triệu Phi Yến đúng là Triệu Phi Yến. Chỉ là do cô luôn dùng tên Triệu Phi Yến này ở rất nhiều trò chơi, nên dần dần, mọi người dường như đã quên đây là tên thật của cô, đều gọi cô là Phi Yến.
Triệu Phi Yến trầm sắc mặt đi ra từ cabin trò chơi, sau đó trực tiếp tới phòng quản lí.
Vừa bước vào, Triệu Phi Yến đã gặp ngay hội trưởng của công hội, là một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi.
- Phi Yến, cô đến rồi.
- Phải, chúng tôi phát hiện ra một chỗ có nghiệm vụ đổi kinh nghiệm bằng vàng, nhưng mà, ở chỗ chúng tôi không có vàng. - Triệu Phi Yến lạnh lùng nói.
- Ồ? Vậy sao? Ở thôn Lưu Huỳnh chỗ mọi người hả? Việc này thì, những thành viên mang theo vàng của chúng ta đều ở thành Nha Sơn, hội trưởng cảm thấy giật mình, thế mà lại có nhiệm vụ đổi vàng lấy kinh nghiệm. Chỉ có điều thôn Lưu Huỳnh cách bọn họ quá xa.
- Có thể đổi kinh nghiệm vô hạn sao?
- Éo đâu ra! Đổi vô hạn thì chỉ sợ tên Sở U kia đã không phải cấp 10 rồi.
- Nói cũng phải.
- Ài, buồn lòng. Xem ra là tôi phải tự kiếm vàng đây. Phải rồi, tỷ giá đổi tiền trong game và hiện thực giờ là bao nhiêu?
- HÌnh như là 1:2, hiện giờ các thế lực đều đang thu gom vàng. - Hội trưởng cũng cảm thấy có chút áp lực.
- Kệ thôi, tôi tự kiếm tiền - Triệu Phi Yến nghĩ tới Lâm Lạc Nhi, thông qua cô có thể hỏi tiền của Sở U. Tỉ lệ cũng là 1:2, không để bọn họ chịu thiệt thòi gì. Tất nhiên cũng không thể đặt hết hi vọng vào bọn họ được, tự mình vẫn phải động tay kiếm tiền.
- Phi Yến này. Hồi nãy bố cô gọi điện thoại cho tôi. Bảo cô tới trưa thì đi cùng tôi đến khách sạn Hilton. Có một bữa tiệc, nghe nói là vị khách quý nào đó tơi thăm! - Lúc này, hội trưởng chậm rãi nói.
- Khách quý?
- Đúng thế. Thực ra rốt cục là ai thì tôi cũng không biết rõ. Hình như là một người ở nước ngoài, chuyện bàn đến cũng là