Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Editor: Aqua
---------------------
Trong < Thiên Thế>, trừ những khu nhà có chức năng riêng và nơi có nhiệm vụ, thì về mặt lí thuyết tất cả những công trình kiến trúc khác đều có thể phá bỏ và chuyển đi.
Cho nên Sở U có rất nhiều việc, không ngừng bận bịu. Bóng dáng cao lớn của hắn không ngừng qua lại giữa các thành lớn thuộc nước Đại Yến.
Mỗi lần truyền tống đến một thành lớn, Sở U lại nghênh ngang đi vào phủ của thành chủ. Chẳng bao lâu sau, sẽ có một tòa nhà đột nhiên bị phá tại một "đoạn đường sẽ sầm uất trong tương lai" nào đó. Tốc độ này không phải cỡ chỉ trong một đêm, mà là trong khoảnh khắc.
Sau đó hai tòa nhà mang theo một chút phong cách tiên gia mọc lên, đó chính là khu giao dịch và phường thợ thủ công của công hội Sở U.
Cuối cùng, Sở U rời khỏi tòa thành kia trong sự vây quanh của đám quan viên. Ai nấy đều tươi cười hớn hở, vui mừng phấn khởi. Có người tự nhiên đưa vàng đến không vui sao được.
Sở U biết, khu giao dịch của công hội mình phải trái rộng khắp những nơi có đông người qua lại, chỉ có như vậy mới có thể cạnh tranh với khu giao dịch của triều đình nước Đại Yến.
Có lẽ, chưa biết chừng vào năm nào đó về sau khu giao dịch của mình còn có thể mở ở lãnh thổ nước khác.
Cuối cùng, Sở U đến tòa thành lớn cuối cùng.
Tòa thành này, chính là nơi Sở U chọn ra đời ở kiếp trước. Đối với hắn mà nói, nơi này thực sự quá quen thuộc.
Theo cách cũ, Sở U giải quyết hạng mục làm giàu trước, rồi mới tới bước tiếp theo.
....
- Wow, thấy rồi kìa. Dưới núi có căn lều nhỏ! - Một người đẹp trong đội phát hiện ra ông lão nuôi ong đầu tiên, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên và vui mừng.
Tránh ra! Độ đói khát của tôi sắp không chịu được nữa rồi!- Người đẹp quân nhân MT (main tank) dẫn đầu, mở hình thức chạy nhanh.
Tiểu Điềm, tư thế chạy của cậu lẳng lơ quá đi! - Trong mắt người đẹp phía sau, cái mông nhỏ của vị quân nhân xinh đẹp chạy trước kia bị giáp chân ôm sát, lắc qua lắc lại theo từng bước chạy, có chút nổi bật.
Chỉ một lát sau, tất cả mọi người đều đi tới trước mặt ông lão nuôi ong.
- Wow, tớ được hơn mười nghìn kinh nghiệm nè. - Người đẹp chiến sĩ MT vui vẻ hô lên, sau khi đem mật ong trong túi mình giao cho ông lão, thanh kinh nghiệm lập tức được cộng thêm một đoạn lớn.
- Ái chà, mình thăng cấp rồi. - Một người đẹp lên được cấp 7 cực kỳ cao hứng.
Tất cả những người chơi xinh đẹp trong tổ do Triệu Phi Yến lãnh đạo này không khỏi kích động, chen nhau đổi điểm kinh nghiệm, bầu không khí hết sức sôi nổi.
Lâm Lạc Nhi vẫn bĩnh tĩnh nhất, nhìn đồng đội đổi xong hết, mới thoáng sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói.
Sao mọi người không mua mật ong lấy kinh nghiệm?
- Mua cái gì cơ? - Gương mặt tươi cười của Triệu Phi Yến dần biến thành kinh ngạc và nghi ngờ.
Dần dần, bầu không khí dường như có gì đó không đúng.
Những đồng đội xinh đẹp kia đều bị mình làm cho đầu óc mơ hồ, thấy cảnh tượng này, Lâm Lạc Nhi liền biết nên dựa vào lời của Sở U mà làm mẫu cho bọn họ xem một lần.
-----
- Chị, chị ký vào bản hợp đồng này đi. - Chu Ngữ Huyên cầm một bản hợp đồng đưa cho một người phụ nữ mang dáng vẻ có phần giống mình, nhưng quyến rũ hơn, lẳng lơ hơn.
Người phụ nữ này chính là chị gái ruột của Chu Ngữ Huyên, Chu Chỉ Quân.
Có một loại phụ nữ mà sinh ra đã có sức hút mạnh mẽ với cánh đàn ông. Không phải là chuyện vẻ ngoài của họ xinh đẹp ra sao, tất nhiên thì dung mạo cũng phải ở một mức nhất định. Nhưng quan trọng nhất là, trong từng tiếng cười, từng cái nhíu mày của những người phụ nữ này, không ngừng phát ra sức mạnh ám thị. Nói cách khác, chính là khi đàn ông gặp phải dạng phụ nữ này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là ôm người ta lên giường qua một hồi biển cạn đá mòn, thiên hoang địa lão.
Dạng đặc tính bẩm sinh mà có này, lúc đầu ngay cả bản thân họ cũng không phát hiện được. Sau khi trải qua sự rèn luyện của xã hội, họ mới dần dần hiểu ra.
Thật ra rất nhiều những người phụ nữ xinh đẹp, đàn ông sau khi lên giường với họ, thì có một số người sẽ mất dần hứng thú. Nhưng loại phụ nữ như Chu Chỉ Quân, thì tuyệt đối không như thế. Người đàn ông nào không có sức khống chế, thì nguyên nhân của một đêm tinh tẫn chính là ám chỉ dạng phụ nữ tuyệt diệu như Chu Chỉ Quân.
Không sai, Chu Chỉ Quân chính là một vật báu cực phẩm.
- Ồ, em gái thân mến, em chỉ cho chị một bản hợp đồng lương tháng bốn mươi ngàn tệ thôi à? - Chu Chỉ Quân hình như có chút bất mãn.
Liếc nhìn hợp đồng để trên bàn.
- Chị, chị đừng giả vờ nữa. Giá trị của "nữ đầu bếp Nhạn Giang" vượt qua số lương tháng này từ lúc nào thế? Hơn nữa đây cũng là tối đa trong phạm vi quyền hạn của em rồi. Lại còn là đầu bếp riêng, công việc cũng nhẹ nhàng, chị biết rõ còn gì.
Chu Ngữ Huyên quá hiểu phong cách sống của chị mình, luôn có phần thích mà còn ra vẻ. Không khỏi hồi tưởng đến thời tuổi đôi mươi, lúc đó chị mình thanh khiết biết bao. Sau khi bước chân vào xã hội, thì cũng dần dần thay đổi.
- Được rồi. Việc này chị nhận. Nhớ đó, em nợ chị một lần.
Chu Chỉ Quân cầm bút lên kí xoẹt xoẹt mấy đường, ký tên mình vào hợp đồng.
- Ừ, nhớ chuyện em dặn chị, nhất định phải làm cho xong đấy.
Chu Ngữ Huyên không quên mục đích lần này.
- Ôi, em gái đáng thương của chị. Sao mà em lại nghĩ đến cái biện pháp cũ rích này thế ? Thủ đoạn để bám lấy đàn ông quá nhiều luôn. Mà thôi không nói nữa, em cứ yên tâm, chờ tin tốt của chị đi. - Mỗi khi chị gái mình nói đến đàn ông, Chu Ngữ Huyên đều có một loại ảo giác, dường như trong khoảnh khắc đó khí chất của chị đã biến hóa ít nhiều.
- Được rồi. Giờ em gọi cho anh U liền đây.
Chu Ngữ Huyên gọi sang, phát hiện không ai nghe máy, lập tức biết ngay Sở U đang chơi
- Anh U? Không phải em bảo người ta mới học đại học năm ba à? Em hơn người ta cũng phải năm tuổi đấy.
- Người ta có tiền được chưa? Lại còn là cấp trên của em nữa, đây là xưng hô có tôn trọng!
Chu Ngữ Huyên đính chính lại.
Cặp mắt quyến rũ trời sinh của Chu Chỉ Quân hơi nheo lại, cất giọng mang theo một tia giễu cợt:
- Hừ, chỉ là một cậu nhóc. Điều duy nhất chị lo bây giờ là, người đàn ông bé nhỏ này gặp chị đừng có nhũn chân quá. Nếu quỳ quá nhanh, thì cái công việc việc nhẹ lương cao này lại thành bong bóng mất, lúc đó biết đi đâu mà tìm.
Vừa mới chê bai không hài lòng về tiền lương, giờ lại tỏ ra quý trọng. Thật giả lẫn lộn quả thực làm người ta không hiểu nối suy nghĩ của người đàn bà này.
- Chị ~ - Chu Ngữ Huyên bất mãn.
- Được rồi được rồi. Không trêu em nữa.