Vãiii , thật không ngờ cậu ta éo biết người con gái trước mặt này.
Một cô gái có vóc dáng từ độ tuổi 16-17 , ngực khá to, phải tầm C cho đến D cúp, cô ấy trông trạc tuổi cậu , với mái tóc màu vàng hoe blonde đặc trưng của người phương tây, gương mặt xinh xắn , mũi cao với đôi mắt xanh dương của đa số phụ nữ phương tây thường có, Lạc Nam có chút xao xuyến khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp này.
''C-Cô là ai vậy , sao lại theo dõi tôi'' Lạc Nam hơi bất ngờ nói rồi cậu dần lùi về sau giữ khoảng cách với cô gái ấy.
Nhìn thấy phản ứng muốn bỏ trốn của Lạc Nam cô ta lao nhanh về phía cậu trong tích tắc, dùng 1 tư thế vật ngã cậu nằm xuống đất , Lạc Nam bất ngờ phải kịp tiếp nhận cú rơi bằng lưng của mình không thì tí gãy xương cổ.
Sau đó Lạc Nam cũng không vừa, bật dạy ngay lập tức và dùng tuyệt kỹ mà cậu đã đọc trong truyện ,nhanh như cắt ôm ra phía sau với tư thế cực kì khó thoát.
Lúc này cả hai cố gắng gượng ăn miếng chả miếng , nhưng với tư thế kẹp từ phía sau thì cực kì khó thoát , biết vậy cô gái với cặp mắt xanh mới bình tĩnh lên tiếng nói chuyện nhầm làm Lạc Nam buông lỏng cảnh giác.
''Hừ , trông cậu đang khá hạnh phúc với những người con gái xung quanh nhỉ , mà lại quên mất người bạn năm xưa này rồi, đúng là đủ nắng hoa sẽ nở mà, từ trước tới giờ xung quanh cậu toàn là những con sâu bọ khốn kiếp vây quanh''
''Này, nói cho tôi biết có phải những năm tôi không về lại đây , cậu đang có bạn gái mới và quên mất tôi không'' Cô gái bí ẩn với với một loạt từ tiếng trung lưu loát , Lạc Nam cảm thấy cô như là một người bản địa vậy và cảm thấy cô rất quen như đã được gặp từ đâu rồi.
Lạc Nam hơi vô thức chìm vào ký ức của mình.
Lợi dụng điều đó cô thúc một phát mạnh vào hông Lạc Nam ở phía sau cô bằng Khuỷu Tay của mình, kéo cậu trở lại thực tại chưa kịp mơ màng đủ thứ.
Cậu hơi đau đớn , buông lỏng cánh tay đang ôm chặt đối phương.
Nhanh như cắt cô xoay người đè lên người cậu trong tư thế là kẻ nằm trên , hai tay cô nắm chặt tay Lạc Nam đè xuống đất và ép sát gương mặt của mình lại gần cậu, giả sử nếu có ai nhìn thấy bây giờ thì sẽ không tránh khỏi những lời đồn thất thiệt.
Cô gái này trong có vẻ rắc rối nếu dính vào , mình phải tìm cớ chuồn đi thôi, ''này cậu thật sự trông có vẻ rất quen mắt , có thể bỏ tôi ra và ngồi xuống nói chuyện được chứ ?''.
Lạc Nam sẽ lợi dụng cô ấy buông mình ra mà tháo chạy , nhưng điều đó lại phản tác dụng.
Cô ta còn siết mạnh tay hơn lần nắm khi nãy , khiến cho Lạc Nam phải dãy dụa khó chịu
Đâu ra cái con hâm này thế nhỉ , tự nhiên bị dính vào , mà cô ta khỏe quá , thật sự rất khỏe , mình mặc dù thể lực không yếu , nhưng cô ta đang bóp muốn gãy cả xương tay của mình , chắc chắn là đã học qua một môn gì đó, khốn kiếp đau quá , phải dùng biện pháp mạnh để thoát ra thôi
Cảm thấy ý định tính làm gì của Lạc Nam , cô gái với mái tóc blonde siết chặt 2 đầu gối ghìm vào phần eo yếu ớt của Lạc Nam và bộc lộ một gương mặt hết sức kinh hãi , 1 đôi mắt đen tuyền cực kì quen thuộc với một nụ cười mỉm ma mị , khiến cho Lạc Nam sởn cả gai óc.
Cảm giác quen thuộc này tuyệt đối không thể lầm được , giác quan của Lạc Nam đang cảnh báo cậu dữ dội , khiến cậu phải nghĩ ra kế sách gì đó để làm nguôi giận cô ấy.
''Tớ xin lỗi, ây da , đ-đầu gối của cậu đang ép rất mạnh vào hông tớ , nó thật sự rất đau, nếu tớ làm gì có lỗi mong cậu bỏ qua cho , giờ cậu có thể bỏ tớ ra đi nào và dùng lời lẽ thay cho hành động được chứ ?''
Lạc Nam có phần sợ hãi và tức giận vì phải xin lỗi mặc dù cậu chả có tội gì cả, đang tính phản kháng một cách bạo lực thì cô ta lại dùng tuyệt chiêu lợi hại này , khiến cậu bây giờ chỉ trông mong vào sự thương xót của đối phương.
Cảm thấy việc Lạc Nam đã trở nên yếu thế cô mới ôn tồn nói.
''Cậu thật sự không nhớ lời hứa khi xưa của chúng mình tại công viên năm đó à ?''
Vãi éo gì vậy , lời hứa quái gì , mình chả nhớ được hồi nhỏ mình đã gặp bao nhiêu người , chiến tích làm anh hùng đếm không xuể được, giờ cô ta lại bắt mình nhớ lại ư
Khi mặt đối mặt với nhau như thế , Lạc Nam quan sát thấy được một chiếc dây chuyền khá cũ trên cổ cô ta, nhớ không lầm thì đây là cái tín vật 5 tệ mà hồi còn nhỏ cậu đã mua vì được người bán hàng bảo là bùa tăng sức mạnh, nhưng thật tế là mình đã bị lừa mất 5 tệ tiền mua bánh.
''C-Cậu là Sophia phải không ?''.
Một loạt kí ức ùa về trong đầu cậu, đang tính nhớ lại kỉ niệm cũ thì...
Stop,... mình mệt với việc phải nhớ lại đống kí ức đó lắm rồi , thôi thì mình sẽ tóm tắt lại vậy , mình đã chơi trò anh hùng , cứu cô ta khỏi việc gì đó và cho cô ta cái dây chuyền mua ngoài chợ này, giờ thì cô ta quay lại bắt mình nhớ bla bla cái chuyện của cô ta , thật sự là phiền phức
Lạc Nam không hiểu tại sao những cô gái vây quanh mình lại thích kiếm chuyện với mình như vậy, khiến cậu có vài lần muốn buông bỏ tất cả mà chạy tới nơi nào đó yên lành hơn , nhưng mọi chuyện quả thực chưa tới mức như vậy, trừ việc mình đã chết một lần.
''Hic, hic, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi'' Sophia vừa nức nở vừa ôm chằm lấy Lạc Nam
''Tớ vui lắm , tớ không biết sẽ làm ra chuyện gì nếu cậu quên mất tớ''.
Sophia nói trong lúc khóc nức nở nhưng không hiểu sao câu nói vừa rồi khiến Lạc Nam thật sự để tâm và có phần lo lắng
''Được rồi , hãy ngồi dậy nào để người khác thấy chúng ta như vầy là không hay đâu''
Sophia hiểu được nhưng cũng đáp lại rằng
''Tớ thấy để mọi người nhìn như vậy cũng tốt , để hiểu rằng cậu là hoa đã có chủ và cậu cũng không cần phải lo đâu, khi tớ về lại Trung Quốc thì ông của tớ đã cho một lượng lớn vệ sĩ đi theo , họ đã phong tỏa hết con đường này rồi, vậy nên cũng sẽ không ai biết chúng ta đang làm gì''
Khoan đã , cái quái gì vậy cô ta vừa bảo là mình có vệ sĩ theo sau lưng bảo vệ à , nhà cô ta giàu đến thế ư , mà đây không phải là lúc nghĩ như vậy , nãy giờ những việc mình làm với cô ta không phải đã bị để ý ư
Hiểu được những suy nghĩ của Lạc Nam , Sophia búng tay một phát , hàng chục tên vệ sĩ xông ra xếp thành hàng dài trước mặt.
Bọn họ là những người được đào tạo chuyên nghiệp có thể làm mọi việc mà không bị phát giác , Lạc Nam không phát hiện ra cũng là một lẽ thường tình.
''Tớ đã kêu họ không được làm tổn thương đến cậu rồi , nên không cần phải lo lắng gì đâu''.
Lạc Nam đang có hơi choáng vì điều này nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh trước mặt Sophia.
''Tớ thật sự không ngờ cậu lại có gia cảnh khủng đến như thế, nhớ lại hồi còn nhỏ chúng ta dù tiếp xúc cũng không ít nhưng tớ thật sự chưa gặp mặt gia đình cậu lần nào...''
Lạc Nam đang nói thì bị Sophia cắt ngang
'' Tất cả Chuyện đó thật sự không quan trọng , điều quan trọng là lời hứa của chúng ta khi cậu đưa cho tớ sợi dây chuyền này, cậu còn nhớ được nó không''
Nói xong cô tiến sát lại gần Lạc Nam với một gương mặt có phần đáng sợ và đưa tay lên giữ chặt 2 bên má cậu , giống như muốn ngăn cản cậu chạy thoát nếu có từ nào đó không đúng ý cô.
Tim của Lạc Nam giờ như một cái trống gõ liên hồi , thật sự không còn đường chạy thoát.
Chết tiệt , cậu ta nói gì vậy trời , chuyện xa lắc xa lưa như vậy sao có thể nhớ được , mình còn chả nhớ đã cứu cậu ta khỏi cái gì , chỉ có vài lần chơi đồ hàng là nhớ thôi , ừm đúng vậy khi người anh hùng đói phải có người bên cạnh chăm sóc chứ , tất cả việc mình làm hồi nhỏ là bắt chước theo những quyển truyện mình từng đọc và giờ mọi chuyện lại xảy ra như này , phải làm sao đây
Thấy được sự ấp úng của Lạc Nam , Sophia hơi khó chịu kêu lên.
''Cậu có thật sự giữ lời không vậy, cậu có biết rằng việc phá đi lời hứa là những hình phạt cực kì kinh khủng không?''.
Sophia đang dần có một tâm trạng bất ổn hơn , cô ấy lại phát ra thứ aura khiến Lạc Nam lạnh cả xương sống
Mình thật sự không nhớ đươc việc đã hứa cái mẹ gì , làm sao , làm sao,... đây
Sophia lại thấy được sự bối rối của Lạc Nam , liền đưa tay ra nắm chặt tóc của của cậu ép sát vào gương mặt xinh xắn của mình, như một tên nộ lệ thấp hèn quỳ xụp xuống chủ nhân của nó , nhờ vào cái gia cảnh của Sophia đang có mà Lạc Nam cảm thấy cô bây giờ như một tiểu thư đầy quyền lực.
''Đừng chần chừ nữa , nói ra ngay cho tớ''
Bị ép quá mức Lạc Nam phải thốt lên 2 chữ , hy vọng đó là thứ chính xác vì nếu không đúng, cậu hy vọng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra , phải không ?
Sophia không phải là mối quan hệ thân quá mức có thể làm ra bất cứ điều gì với Lạc Nam , nhưng từ sau những vụ việc gần đây , cậu thật sự nghi ngờ tính đúng đắn của thế giới này.
''!KẾT HÔN, chúng ta sẽ kết hôn, đúng chứ ?'' ôi trời, mình mong rằng nó đúng , nếu không thì mình sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, mặc dù với đàn vệ sĩ của cô ấy thì mình không biết điều đó có khả thi không
''Hic , mình vui lắm , không ngờ sau bao năm dài đằng đẵng như vậy, tình cảm của cậu đối với mình vẫn to lớn như vậy , mình vui lắm , nhưng cho tới khi mình cùng tốt nghiệp cấp 3 với cậu , thì ông mình mới có thể cho phép chúng ta bước chân vào lễ đường'' cô ôm chằm lấy cậu trong dáng vẻ cực kì hạnh phúc.
Tớ cũng đã xin ông mình mua một căn biệt thự gần trung tâm thành phố bắc kinh để có thể cùng đến trường với cậu mỗi ngày , nếu cậu muốn Lạc Nam cậu có thể qua ở chung với nhau, còn việc chuyển trường thì mọi thủ tục cũng đã xong xuôi hết rồi , nhà tớ chuyên kinh doanh xuất nhập khẩu trên các nước nên cũng có một mối quan hệ rất rộng cậu biết chứ ?, việc vào một ngồi trường hàng đầu bắc kinh không phải là chuyện khó khăn gì''
Wait , cô ta không đùa chứ, mình chỉ phát ra 2 từ đó do đã từng chơi đồ hàng hồi nhỏ thôi mà , sao lại đi đến kết luận như thế này , còn việc ở chung rồi kết hôn gì nữa đây
''Tớ không thể đợi được đến lúc tới để chung sống với cậu, tớ thật sự rất thích cậu , vậy còn cậu thì sao Lạc Nam ?''.
Sophia ôm chặt lấy Lạc Nam sau khi nói vậy, cậu cảm thấy được 2 thứ to lớn gì đó đang dồn ép mình, cô nở một nụ cười cực kì hạnh phúc, Lạc Nam không biết có nên từ chối hay không, việc vừa mới gặp cô ta hôm nay rồi cộng thêm việc tống vào đầu cậu một đống thứ, trái ngược với cái mong muốn yên bình của cậu , người bạn trai của cô gái châu âu duy nhất ở trường , khiến bao nam sinh ghen tị ? thật sự là nên tha cho cậu đi thôi, nhìn Sophia không khác gì thêm một Tô Thanh Ngọc cả.
Lạc Nam không tưởng tượng được cảnh phải ra mắt cô với ba và em gái mình, vừa suy nghĩ thế cậu đã gạt phăng đi không muốn bận tâm về nó nữa.
''Mọi chuyện có đang hơi tiến triển nhanh quá không ? , tớ thấy chúng ta vừa gặp nhau có lẽ nên tìm hiểu nhau chứ''
Vừa nói xong Lạc Nam cảm thấy có điều gì đó không đúng, gương mặt của Sophia bỗng chốc cứng lại như 1 tảng đá , không hề tỏ vẻ bất kì cảm xúc nào, chỉ nở một nụ cười mỉm đầy gượng gạo.
''Tớ không biết nữa ,tưởng chừng sau chừng ấy năm cậu sẽ vui vẻ khi gặp lại tớ , nhưng giờ đây cậu lại tỏ vẻ như đang rất xa cách vậy'' nói xong cô đưa ngón tay lên con mắt trái của Lạc Nam xoa xoa nhẹ nhàng , phản xạ cơ thể cậu tự nhắm mắt trái lại.
Sophia bỗng nhiên từ từ tăng lực lên ngón tay đang đâm vào con mắt trái của cậu , khiến Lạc Nam bây giờ đang hơi đau đớn, dù cách một lớp mí mỏng để bảo vệ nhãn cầu , nhưng việc cô cứ liên tục đâm sâu vào khiến Lạc Nam đang tỏ vẻ đau đớn.
''Được rồi, tớ xin lỗi vì đã không dùng đúng từ ngữ, cậu có thể bỏ tay ra được không , tớ không muốn trở thành !Nick Fury đâu , cậu muốn như thế nào cũng được , tùy cậu cả thôi , tớ sẽ làm bạn trai của cậu khi cậu chuyển tới''
''Thật vậy sao , tớ thật sự hạnh phúc lắm , chỉ tiếc là tớ phải quay về Mỹ vì một số công việc đang dở , nhưng tớ mong cậu hãy chuẩn bị mọi thứ , vì tớ sẽ nhanh chóng đến bên cậu''
Nói xong cô ra ra hiệu cho vệ sĩ rút lui , Sophia cũng hôn vào đôi môi của Lạc Nam và chào tạm biệt cậu.
Một người vệ sĩ từ đâu ra lái một chiếc xe sang trọng tới , dù không thật sự rành về xe , nhưng Lạc Nam cảm thấy chiếc Mercedes này không dưới 1 triệu tệ.
Sophia bước lên chiếc xe sang trọng đắt đỏ , nháy đôi mắt có phần mê li với Lạc Nam.
''À mà tớ đã theo dõi cậu một thời gian rồi , cậu có vẻ rất được những người phụ nữ khác vây quanh, nhưng tớ không trách cậu đâu , vì Lạc Nam là một chàng trai đào hoa , như thế cũng rất hợp lí khi những người con gái khác bị quyến rũ bởi cậu, nhưng sau khi tớ đã trở thành bạn gái cậu rồi, mong cậu hãy tránh xa bọn họ nhé'',cô nở một nụ cười mỉm sau khi nói vậy.
Một câu nói hết sức bình thường và nhỏ nhẹ , nhưng lại giống như một lời đe dọa vậy, sau đó chiếc xe khởi động bỏ lại Lạc Nam thẫn thờ đứng nhìn phía sau.
Thấy bóng dáng chiếc xe đã khuất tầm nhìn , Lạc Nam với một biểu cảm gương mặt như sắp khóc mới giật giật cái miệng kêu lên.
''Mình xong rồi''.
Hết chương 7