Chương 4: Cuộc sống cổ đại

Khúc gỗ này vừa dài vừa dày lại còn nặng đến mấy kg lận

Đây là đồ dùng để luyện tập, cây gỗ này được gọt theo hình cây rìu chiến , bàn tay một người trưởng thành cũng có thể nắm được chuôi nhưng đối với một đứa trẻ 11 tuổi thì đúng là cực không thể tả nổi, đã thế chỉ có thể cầm một tay, tay còn lại đeo khiên chữ nhật bằng gỗ cùng loại với cây giáo này, không những nặng mà còn vướng. Người ngoài nhìn vào thì thấy giống như một đứa bé đang cố gắng thoát khỏi tấm lưới rối hơn là luyện tập cách chiến đấu

Trần Khôi đã ở bãi đất này, đầu quấn vải, trên người mặc một tấm áo khoác màu vàng nhẹ làm bằng tơ chuối, phần thân dưới có hơi “mát mẻ” một chút, hắn mặc một chiếc quần đùi gấp, ngắn đến gần đầu gối nhưng rộng, bên trong có một đoạn vải làm khố, dùng như quần lót nam để che và cố định “thằng em”, dây khố thừa được lộn ra bên ngoài quần đùi.

Hắn luyện tập chém và đỡ liên tục không nghỉ khoảng 2 giờ đồng hồ rồi. Cả người mồ hôi vã ra như tắm. Cánh tay hắn đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể cầm cây rìu này bằng sức đầu ngón tay. Hắn tập trung toàn bộ sức lực lại để luyện chém và giương khiên một lần cuối thật mạnh rồi sau đó ngã ngửa xuống đất.

“ Cuối cùng cũng hoàn thành xong bài tập hôm nay”, Trần Khôi nằm trên bãi cỏ, thở hổn hển nghĩ. Chắc trên cả cái đất Giao này, chỉ có hắn là bị bắt luyện tập chiến đấu bằng rìu 3000 lần một ngày như vậy.

Đã được 3 tháng kể từ lúc hắn tỉnh lại, hắn đã xác định được mình đã xuyên về thời đại Bắc thuộc. Tại sao hắn lại biết?- thứ nhất, người ở đây đều có ngón chân Giao Chỉ, thứ 2, tuy ở đồng bằng nhưng nhà ở đây đều là nhà sàn chân thấp, chứng tỏ kỹ thuật trị thủy chưa hoàn thiện và vẫn có lũ lụt thường xuyên. Với kiến thức hạn hẹp của mình thì hắn đoán cũng phải từ thời Lý về trước mới có loại nhà kiểu này, và điều cuối cùng, đó là danh hiệu “Lạc tướng” và Trống đồng - đây là danh xưng và đồ vật từ nền văn hóa Việt Cổ. Đến thời Đông Hán, danh hiệu Lạc tướng mới biến mất mà thay bằng các hào trưởng. Còn Trống đồng thì chỉ có các thị tộc bộ lạc mới dùng,

Nên hắn suy đoán hắn đang ở thời kỳ Bắc thuộc lần 1, nhưng có điều hơi lạ lùng, đó là khi hỏi đến triều đại đang đô hộ nơi này? Thì đó không phải là Đại Hán mà là lại Đại Sở. Mới đầu hắn còn tưởng mình đang ở đất cũ của Việt vương Câu Tiễn bên TQ nhưng khi hỏi đến An Dương Vương thì cha hắn xác nhận là có và đó là một vị vua cũ ở đây. Bây giờ thì cần thông tin về Đại Sở cũng như tình hình chính trị, văn hóa, luật pháp ở đây, nhưng không thể lấy thêm thông tin vì hắn chỉ có thể lấy trong “chạ” (làng) của hắn mà thôi. Cha hắn có nói khi lớn lên hắn có thể đến Liên Lâu để hỏi, nơi đó có rất nhiều người Sở

3 tháng này, hắn cũng đã quen với cuộc sống ở đây. Từ những gì “cha mẹ” hắn kể thì nơi này là đất của người u Lạc, người Sở gọi là đất Giao. Sau khi đô hộ thì có lập ra quận huyện nhưng lập cho có thôi chứ ở đất này, đất đai vẫn nằm trong tay có 6 thế lực chính, trong đó 1 là đất định cư của người di cư Sở, 1 vùng tự trị của Tây Vu Vương, 4 vùng còn lại là của 4 lãnh chúa, hay còn gọi là Lạc Tướng (https://www.facebook.com/tvtbt/posts/260653518783756 ). Những Lạc Tướng này xuất thân là trưởng các gia tộc, gia đình lớn hình thành từ thời xa xưa được phong đất, đều có quân đội, dân cư, lãnh thổ riêng và thường xảy ra nhiều xung đột. Sau khi quân Sở đến đất Giao, tiêu diệt nhà nước An Dương Vương thì tất cả đầu hàng và công nhận quyền cai trị của người Sở. Ngoại trừ Tây Vu Vương, tất cả đều có nghĩa vụ đóng góp binh lính và của cải cống nạp cho Đại Sở.

Vùng đất mà hắn đang sống thuộc quyền của 1 Bồ Chính tên là Công Ma. Lại nói, ngoại trừ các quý tộc là các Lạc Hầu hoặc Lạc Tướng là có họ, còn lại tất cả chỉ có tên, như hắn ở thời đại này có chỉ có tên là Hãn.

Mặt ngửa nên nhìn trời, hơi thở mệt mỏi gấp gáp của hắn vẫn chưa dịu được, sự mệt mỏi sau mỗi bài tập lớn đến nỗi không biết bao lần hắn than câu nói “Mình chết mất…” khỏi miệng. Mà nói mới nhớ, mấy đứa bạn của hắn giờ thế nào rồi nhỉ? Hắn đến thời đại này có làm bạn với mấy đứa trẻ trong làng, và chúng cũng phải trải qua quá trình luyện tập chiến đấu không mấy dễ dàng

- Ta thấy...con có vẻ sắp thăng rồi, thôi thì để ta tiễn con một đoạn, yên tâm, ta sẽ chăm lo cho mẹ con thật tốt

Bỗng nhiên, một giọng nói đàn ông cất lên từ bên trái của Hãn, hắn nhận ra tiếng nói này, mặt có chút bất mãn nói lại

- Trù con mình chết không phải là lời mà một người cha nên nói đâu ạ

Vừa cất xong lời, hắn liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, “sát khí”- hắn phát hiện. Từ trên trời xuất hiện một vệt đen dài, càng ngày càng phình ra như đang rơi xuống rất nhanh, nhắm ngay đầu hắn. Thầy không ổn, hắn liền vặn mình một cái, vừa kịp né ngay vật này. Tiếng va chạm chỉ nghe “Bộp” một tiếng xuống đất khiến mặt đất lõm một miếng, nhìn cũng đủ biết đòn vừa rồi là đánh thật.

Ngay khi hắn vừa bò ngồi dậy, như phản xạ liền giương khiên lên, tay còn lại nắm chặt cây rìu luyện tập. Hắn nhanh chóng áp sát rồi chém rìu về phía cha hăn

- Chết này - Hắn nói

- Có tiến bộ, nhưng còn chậm lắm

Cha hắn chỉ nhẹ nhàng lách người một chút liền có thể tránh được, rồi vung mạnh chân đạp thẳng vào tấm khiên của Hãn. Lực phản chấn mạnh đến nỗi hắn bị văng đi, ngã lăn lốc như cục đá.

- Ta đã dặn con, hai chân phải đứng thật vững cơ mà

Làm như đỡ được cú đá vừa rồi của cha dễ lắm vậy - Hắn cằn nhằn ngồi dậy

- Ài chà, đứng lên được sau cú đó mà còn nói với ta với cái giọng như thế chứng tỏ con còn nhiều sức lắm. Tiếp tục nào… Hayaa

Cha hắn xông đến phía hắn, tay cầm theo một cây gậy giả làm kiếm, khí thế xông tới thật bức người, hắn chỉ có thể dùng cây gậy trong tay ở thế thủ mà gạt đòn, nhưng tay hắn từ sớm đã không lực mà cầm nói gì đến đỡ đòn. Cây gậy trong tay chỉ trụ được một lúc rồi bị đánh bay đi, hắn chỉ còn biết trông cậy vào chiếc khiên

Bị đánh đến tối tăm mặt mũi, sơ sẩy một chút là ăn một đòn, đau đến thốn hết cả người.

- Cha định giết con thật đấy hả?

- Nào, nào, sao ta lại muốn hại con trai độc nhất của mình chứ, đây chỉ là giải trí nâng cao tình phụ tử giữa hai cha con ta thôi mà, dạo gần đây ta cũng có phần không quan tâm đến con mình - Cha hắn nở một nụ cười hiền từ nhưng tay thì không ngừng nện mạnh về phía Hãn

- Có cái trò giải trí nào mà sát ý ngùn ngụt thế này không hả?

- Con ngoan, đừng khờ dại như vậy, sau này sẽ có rất rất nhiều kẻ muốn giết con đấy, thế nên ta không thể để con sống buông thả được, phải tập trung không được lơ là

- Gyaa... - Hắn kêu đau đớn khi bị dính một đòn, rồi nghiến răng nói - Chậm lại chút đi cha ơi, Á..Á..Á!!!

Bài luyện tập đầy tình thương và “nỗi đau” trong ngày kết thúc, nhìn hắn lúc này không thể tơi tả hơn, cả thời gian luyện tập, ngoài tiếng va chạm của đồ luyện tập, chỉ có tiếng la đau đớn của hắn. Lão cha này của hắn đúng là không nương tay với con ruột của mình, mấy đòn của lão không chỉ mạnh mà còn khó đoán, ngoài ra còn phải cố sức mà giữ cây khiên như giữ mạng vì chỉ cần lỏng ra một chút là nó cũng sẽ theo như cây gậy của hắn mà bay đi, lúc đó chỉ có nằm yên chịu trận thôi

Mà nói là luyện tập nhưng sự tàn khốc khiến hắn có cảm giác xương trên người như muốn vỡ ra từng mảnh, cánh tay và ngón tay của hắn chẳng còn sức mà cử động nữa. Hắn nằm trên đất, dường như không thể gượng dậy nổi

Rồi, bây giờ thì về chuẩn bị ăn trưa nào, sau đó con còn phải phụ ta nhóm lò nữa đó.

Cha hắn đứng ở đó, đã thu dọn xong các dụng cụ chuẩn bị trở về nhà. Dù không muốn nhưng bụng hắn đã réo lên rồi, có câu “đói đầu gối cũng phải bò”, hắn đành phải cố lết dậy mà theo cha về

Người cha này của hắn, tên là Đá, là một thợ rèn trong làng. Tính đến bây giờ thì tuổi cha hắn cũng vẫn còn khá trẻ, chưa tới 30 nữa, vì thời này người ta kết hôn rất sớm. Trên người khoác thêm bộ chiếc áo làm bằng tơ chuối, để lộ rất nhiều hình xăm, kể cả trên mặt cũng có. Cha hắn để tóc ngắn và nhuộm răng đen, trên đầu đội một chiếc mũ bằng da cá đuối cùng làn da ngăm đen của người sống miền ven biển

Lại nói, nơi của hắn đang sống khá gần biển, đi về phía Tây chừng 2 dặm là đã thấy bờ biển rồi. “Chạ” của hắn là một ngôi làng cỡ vừa, ước trừng hơn 80 hộ với nhân số khoảng hơn 400 người. Xung quanh làng đều có hàng rào bằng các cột gỗ để tránh thú dữ và phòng thủ. Bên ngoài đều là đồng ruộng, nhà của người Việt cổ rất độc đáo, hai đầu mái nhà cong vút như hình cái thuyền, các totem và đồ thờ phần lớn là các loài động vật, trong đó rồng biểu tượng cho sức mạnh và tầng lớp quý tộc

Sống ở thời đại này cũng cho hắn nhiều kiến thức quý giá về cuộc sống và xã hội của người Việt cổ. Nó đầy đủ và chi tiết hơn những gì hắn đã học. Ngoài kiến trúc, tôn giáo, phải kể đến là trang phục, trước hết, người Việt không có trang phục duy nhất là đóng khố cởi trần, đó chỉ là trang phục khi làm những công việc nặng, quần của người Việt cổ là loại quần gấp, dùng một 1 vải quấn được cắt đặc biệt quanh hông rồi lộn phần vải bên dưởi ở phía sau lên (https://www.pinterest.com/pin/409827634848127178/), cuối cùng là dùng một dây vải như thắt lưng để cố định, vì vậy chiếc quần chỉ ngắn đến đầu gối. Trong cuộc sống thường ngày thì trang phục Việt khá đầy đủ và đa dạng, quần áo đủ cả, thậm chí là các loại kiểu tóc từ tóc búi cao, buộc sau gáy, hay nuôi thả tới các mẫu phức tạp hơn như búi hình búp sen (https://www.pinterest.com/pin/491173903087415790/) , tóc rẻ quạt (https://www.pinterest.com/pin/385198574376618076/) ,...trang phục và phụ kiện đi kèm cũng rất đa dạng. Tất cả cho thấy nghề dệt rất phổ biến và phát triển. Nhà ai cũng có khung cửi và đồ dệt để trong nhà, đặc biệt, họ rất thích các trang phục làm từ lông vũ và đeo đá quý, vỏ ốc, sò hoặc các nhạc khí bằng thanh đồng, kim loại quý. Tùy vào độ chịu chi mà chất lượng và chất liệu có khác biệt rõ rệt

Đang đi trên đường, hắn nhìn thấy lũ trẻ bạn hắn, bên cạnh có cha mẹ đi cùng, chúng cũng phải luyện tập chiến đấu nên cũng khổ sở không kém gì hắn. Mặt đứa nào cũng có vết xước và lấm lem bùn đất. Chiến kỹ là điều kiện bắt buộc để sinh tồn trong thời đại này khi mà con người vẫn thường bị thú dữ hay người của tộc khác tấn công. Từ đó hình thành truyền thống chiến binh nên các bộ tộc người Việt trước khi du nhập Nho giáo là một dân tộc thiện chiến, tất cả đều là do phải chiến đấu không ngừng nghỉ để sinh tồn qua hàng trăm năm.

Đồng thời, nếu muốn được tôn trọng trong thời này, trước hết cũng phải biết chiến đấu. Người dũng cảm hay có võ lực càng được người khác kính trọng. Đây là quy tắc. Hơn nữa, nếu được chọn làm 1 trong các hộ vệ của Lạc tướng thì ngoài vị thế gia tăng còn có thêm của cải nữa bao gồm đất đai tốt, trâu bò,...

Vì vậy, dù học cách đánh nhau kiểu này khiến hắn chán nản hết sức nhưng nếu muốn sinh tồn ở thời đại này thì hắn tốt nhất đừng kén chọn. Thêm nữa, hắn cũng đã từng luyện võ và cũng biết để sử dụng cần khổ luyện như thế nào, hắn hồi còn đi học có học qua Muay Thái ở câu lạc bộ, trước đó nữa là có học kỹ thuật chiến đấu đặc công. Học từ ai? Từ ông nội hắn - cựu sĩ quan huấn luyện đặc công chuyên nghiệp, từ lúc hắn chập chững biết đi đã bắt chước các đòn thế mà ông nội hắn thường luyện, lâu dần hắn học thuộc không sót một động tác nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, lực rất yếu nên không phát huy hết được tiềm năng của các đòn thế, sau này để luyện tập gia tăng sức mạnh mới tham gia câu lạc bộ Muay Thái vì hắn cảm thấy các đòn của Muay Thái không những nhanh mà sức mạnh cũng rất lớn.

Khi hắn xuyên không đã mất đi nhiều lợi thế, vì hắn còn chưa quen với cơ thể này nên cần hoạt động nhiều hơn để có thể làm chủ hoàn toàn, ở trong cơ thể của một đứa trẻ hắn bị giới hạn rất nhiều về sức mạnh và sự linh hoạt. Khi luyện tập với cha hắn, dù hoàn toàn có thể né và phản đòn nhưng hắn di chuyển rất chậm chạp, đòn đánh cũng yếu đi.

Mải nghĩ một hồi, hắn không nhận ra mình đã đến trước cổng làng lúc nào không hay. Đám bạn của hắn cũng đang tiến lại chỗ hắn.

- Ê Hãn, chiều nay cùng với bọn tao đến bờ biển chơi nhé

Đứa trẻ vừa nói tên là Trâu, là đứa cao lớn nhất trong hội, đằng sau lần lượt là Sóc, Cóc, Trì, và mấy đứa trẻ khác nhỏ hơn. Trong kí ức thì Hãn chơi rất thân với đám này. Chúng thường đến bãi biển gần làng để đùa nghịch, thi thoảng còn bắt cá, cua biển nướng ăn

- Tao hôm nay phải phụ cha tao làm việc, thế nên không đi được rồi

- Tiếc vậy, hôm nay có mấy đứa con gái của làng ta và của làng bên đến nữa.

- Ừ - Hãn nói

Chợt mấy đứa nhóc xúm lại, nhìn Hãn cảm giác dò xét

- Hôm nay mày ăn nhầm cái gì à? Mọi khi nghe đến mấy đứa con gái là mặt mày hớn hở lắm mà

- Thế à? - Hãn đáp

- “Thế à” cái mông tao ấy. Chắc chắn mày có bệnh, mang nó đến chỗ thầy bà đi - Trâu nói

- Bỏ tao ra, chúng mày điên hết cả rồi à?...Cha, cứu con

Trần Khôi (từ sau sẽ gọi là Hãn để thống nhất tên gọi) giãy dụa khi đám trẻ con xúm lại lôi hắn đi, cầu cứu cha thì lão ấy phán một câu xanh rờn

- Thực ra lâu lâu ta cũng thấy con không có bình thường

- Ra là vậy, chắc chắn là bệnh nặng rồi, mau đưa nó đi - Trâu đứng cạnh đó nghe vậy cũng gật đầu rồi nói đám trẻ

Hãn thầm chửi “Dm lão, sao ta lại nhập vào hồn của đứa nhóc có ông cha lầy thế này chứ?”. Đến gặp thầy bà thì đúng là ác mộng, hắn nhớ lại chuyện hắn vừa mới tỉnh lại, do có quá nhiều mảng ký ức hiện về mà đầu hắn đau như búa bổ, đến mức ngất đi. Khi tỉnh lại thì cha mẹ hắn đã mang hắn đến chỗ thầy bà, không biết là phương pháp là chữa bệnh hay là mưu sát mà thầy bà treo ngược hắn lên rồi lấy roi quất vào người hắn, làm hắn kêu oai oái, vết lằn hết 2 ngày mới khỏi nên hắn rất sợ đến chỗ của thầy bà

Thế nên, có chết hắn cũng không quay lại đó một lần nữa, hắn vùng vẫy càng tợn, mặc dù chẳng còn mấy sức lực sau đợt luyện tập vừa rồi, đến gần chỗ chết thì đầu gối cũng phải cố lết thoát ra. Thấy thế, đám trẻ đành túm vai và chân khiên hắn lên, lần này thì hắn có giãy đằng trời cũng không thoát được. Chợt, bên trong làng có tiếng mõ phát ra

- Tiếng mõ...Đội đi săn trở về về rồi - Một đứa nói

Nhanh lên mọi người, nghe nói hôm nay bắt được trâu rừng đấy, nhanh đến xem đi - Mấy người đang làm việc gần đó vừa chạy về làng vừa nói

Bọn trẻ đang khiêng Hãn như cùng một nhịp vứt luôn hắn xuống đất để chạy về làng cho nhanh. Hãn nằm vật trên đất kêu oai oái nhưng được Trâu và Sóc đi sau quay lại đỡ. Chúng cũng đang rất vội, đây là sự kiện rất được mọi người quan tâm, đội đi săn đi vào rừng mấy tuần rồi, lần trước có có người báo về là đã săn được 1 con trâu rừng, mà nghe nói con trâu rừng này to lắm nên ai cũng muốn xem thử. Hai đứa trẻ vừa đỡ, vừa hối Hãn lao đi, cha của hắn cũng nhanh chân trở về làng xem thử

Nhanh lên, đi xem đi

Khi 3 đứa đến nơi thì nơi này đã chật kín người, đội đi săn đã tiến vào làng. Vì quá đông người, không lách nổi nên chúng tìm một chỗ cao để xem thử. Trên đường lớn của làng lúc này rất nhộn nhịp, già trẻ trai gái đều có cả, những đứa nhỏ thì được cha, mẹ cõng trên vai đề nhìn vật săn cho kỹ, ai nấy đều háo hức và trầm trồ, lời qua tiếng lại

- Woah

- Uầy, con Min này to quá,

- Tránh ra cho tôi xem với

- Lùi lại chút đi bà con ơi - Một thợ săn có nhiệm vụ mở đường đang cố gắng ngăn mọi người lại gần

….

Mấy cô, mấy chị gái trẻ cũng nhân cơ hội cũng liếc mắt, cười với với đám thanh niên tham gia đi săn. Mấy người đi săn trẻ được một phen phổng mũi tự hào nên đi lại rất hiên ngang giữa đường.

- Đến rồi, đến rồi - Trâu nói rồi chỉ chỏ

Từ phía đám đông xuất hiện một nhóm khoảng hơn 10 người đang gồng sức khiêng một chiếc kiệu ghép từ các thanh gỗ, trên đó có một con trâu rừng màu đen lớn. Con vật này đã chết, trên người chằng chịt các vết đâm chém, có vẻ đội đi săn đã phải rất chật vật để hạ được nó, phía sau có vài người bị thương nặng phải nằm trên võng mà về, trên người có rất nhiều vết trầy xước, thậm chí là trật khớp. Đó cũng coi là may mắn khi lần này không gặp phải thú dữ, không thì chắc chắn có vài người mất mạng

Con vật nằm trên chiếc kiệu như một khối đen khổng lồ, người Việt Cổ gọi bò rừng là con Min, chúng là một giống trâu rừng có thể tích to lớn (https://bit.ly/3cSwUj9) , một bài bộ phận đã được cắt bớt để giảm trọng lượng nhưng cũng không làm khiến hắn thôi nghĩ về sức vóc và trọng lượng của nó lúc còn sống, nếu so với bò hiện đại cũng phải lớn gấp 2-3 lần, thậm chí người hiện đại bình thường đứng trước mặt cũng không cao bằng. Mà bò rừng do sống hoang dã nên rất hiếu chiến, mấy người đi săn này kể ra lá gan cũng phải bằng sắt mới dám săn mấy con vật như này