Con đường đến núi thiêng ngày càng gần, sau khi nhập hội với tộc trưởng, đoàn đã đông hơn rất nhiều, con số đã lên đến mấy ngàn người, đồ đạc cũng vì thế mà tăng lên không ít. Và cũng không khó để phát hiện ra đoàn của Hãn vì đoàn của hắn là “bần” nhất. Chưa nói đến trưởng tộc, các Bồ Chính khác người nào cũng có vài thớt voi hoặc ngựa làm vật cưỡi, trang trí đến mức quá phô trương, mỗi con đều có chuông thanh đồng, kêu leng keng mỗi bước đi. Còn đoàn của hắn thì cả Bồ Chính lẫn Hoa đều ngồi cùng một chiếc xe trâu kéo. Dù có nhìn thế nào cũng trông có một chữ “nghèo”
Có câu “Giàu thì ghét, đói rét thì khinh”. Đoàn của hắn dù không phải đến muộn nhất nhưng lại bị xếp cuối đoàn, đi trường toàn bị dẵm phải phân voi, ngựa, gia súc khiến Hãn khó chịu. Những người đi trước còn không thèm nghía về đoàn hắn, có vài kẻ đầy tớ còn liếc mắt cười đểu khiến vài người trong đoàn cảm thấy sôi máu.
Cũng nhờ dịp này, Hãn mới có cơ hội thấy được con người ở thời cổ đại trông như thế nào. Khá giống với những gì được phục chế lại ở thời đại của hắn. Trang phục áo vạt trái rất phổ biến, làm từ các vật liệu như tơ chuối, tơ gai hay bông,…sang nhất là lụa. Các trang sức cũng rất đa dạng từ vòng tay, vòng chân, vòng kiền bằng đồng hoặc vàng, cùng các loại đá quý. Đời sống của người cổ đại cũng khá phong phú với các hoạt động tế lễ, săm mình, vui chơi, lễ hội…
Điều hắn cảm thấy khó chịu là sự phân biệt đối xử, khi nghỉ chân ở một khu đất hay ở một ngôi làng, đoàn của hắn thường được xếp ở chỗ xấu nhất. Tối đến là lại có vài kẻ đến cà khịa, có Công Ma đứng ở đó chúng mới chịu đi, Công Ma cũng không truy cứu nhưng người dưới thì không. Họ cực kỳ điên tiết, nếu không phải Công Ma ngăn lại thì chắc có vài kẻ phải chết rồi.
Cục tức này không dễ nuốt xuống chút nào, Hãn cũng không ngoại lệ. Hôm nay chúng lại mò tới, lần này càng tợn hơn, Công Ma không ở đây mà đến chỗ tộc trưởng rồi.
-Mẹ kiếp, để tao giết bọn nó!!
Một người không chịu được, đứng lên cầm theo 1 cây rùi lưỡi xéo. Lời vừa dứt đã có đến mấy chục người cùng hưởng ứng đứng dậy. Ông Lĩnh thấy không ổn liền đứng dậy cản đường vì Bồ Chính là nói ông kiềm chế họ lại khi mình không có mặt.
-Chúng mày đứng lại, Bồ Chính đã dặn, không được gây chuyện
-Ông Lĩnh, ông nhịn được nhưng chúng tôi không nhịn được, hôm nay tôi không lột da chúng nó thì không nuốt được cục tức này.
Cơn giận dữ đã lên đến đỉnh điểm, ông Lĩnh dù có là người được trọng cũng khó thắng nối ý muốn của họ. Mọi chuyện lập tức vượt quá giới hạn khi có một kẻ vạch khố ra tè trước mặt họ. Những người vừa nãy lửa giận bừng bừng, tay nắm chặt cán rìu chuẩn bị thịt những kẻ đứng ngoài trại. Đến cả ông Lĩnh cũng không chịu được nhưng Bồ Chính đã giao nhiệm vụ, lão không thể làm bừa được, càng không để những người dưới làm loạn.
Khi ông Lĩnh và những người đó còn đang cãi nhau ỏm tỏi. Hãn lừ đừ mang theo mấy ngọn giáo không biết lấy ở đây bước ra bên ngoài trại. Đến khi mọi người phát hiện ra thì hắn đã đứng bên ngoài, gần lũ kia tầm hơn 20 bước. Mọi người đang ngơ ngác thì hắn hít một hơi sâu, giương cao ngọn giáo, đi vài bước lấy đà rồi ném mạnh ngọn giáo trên tay về đám bên ngoài.
Ngọn giáo xé gió lao thẳng đến tên đang vạch khố tè bậy, nhưng chỉ sượt qua mặt. Tên kia cảm thấy mặt man mát thì sờ tay lên, khi nhìn lại thì mặt bàn tay đã đỏ lòm. Lập tức, kẻ này thấy hoảng hốt,
-Úi chà, trượt mất rồi (Hãn)
-Này, dừng lại – Ông Lĩnh hét to, rồi lao đến
Nhưng đã muộn, Hãn đã ném ngọn giáo tiếp theo đi rồi. May mắn cho tên vừa nãy, sau ngọn giáo đó hắn đã biết cẩn thận, được đồng bạn kéo về nên thoát được một kiếp.
-Lại trượt nữa – Hãn thở dài
“Bốp”... “Ui da”. Hắn bị một cú vào đầu đau điếng, ôm đầu ngồi xuống. Người đánh không ai khác là ông Lĩnh. Mặt ông ấy đang đùng đùng tức giận, đỏ lựng cả lên
-Mày có bị ngu không hả? Lần này mày gây chuyện rồi đấy..Mày…
Ông Lĩnh giơ cước định đạp hắn thì có mấy người đến can lại nhưng ông Lĩnh vẫn chưa hết tức giận,
-Thôi thôi, nó còn trẻ người không kìm được, tha cho nó đó – Một người nói đỡ
-Tha à? Chúng mày chuẩn bị về tằn tiện mà sống qua ngày đi. – Ông Lĩnh bực tức nói lớn
-Chuyện này là sao? Đánh chúng nó thì liên quan gì đến chuyện này.
Hãn không hiểu, hỏi lại. Ông Lĩnh hít một hơi sâu bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn còn sự tức giận giải thích cho mọi người. Việc mà Hãn làm hóa ra lại gây ra nhiều vấn đề hơn hắn tưởng tượng. Phải bắt đầu từ việc, đám người vừa rồi là người trong đoàn của Công Mãng.
Công Mãng cũng là một Bồ Chính. Tộc họ Công có 5 Bồ Chính và 1 tộc trưởng. Nếu như nói một tộc trưởng được ví như một ông trời con thì 5 Bồ Chính giống như 5 lãnh chúa địa phương, một hình thức phân quyền bộ lạc. Hằng năm, các Bồ Chính sẽ cai quản vùng đất của mình và cống nạp cho tộc trưởng, tộc trưởng sẽ cống nạp cho Thái thú địa phương để tỏ lòng thuần phục và giữ sự tự trị
Trong số các vùng đất được chia, thì đất của Công Ma là nơi nghèo nhất. Đất của Công Ma phía Đông và Phía Nam giáp biển, có bờ biển dài nên nghề làm muối phát triển. Phía Tây giáp với sông Hồng, tuy dòng sông màu mỡ nhưng lũ lụt khó đoán và thường xuyên nên khó trồng cấy, hơn nữa lại là vùng đất trũng, mỗi lần có lụt thì gần như nửa phía Tây bị lụt nặng, mỗi năm chỉ cấy được một vụ, nhiều lần cả năm không trồng cấy được, Công Ma phải gom lương thực cứu trợ, nên cả vùng luôn trong tình trạng chỉ đủ ăn chứ không dư ra được.
Muốn có của dư mà cống nạp thì chỉ có nước “bán muối” theo đúng nghĩa đen. Nhưng vì Thái Thú nghiêm lệnh cấm tự phát bán muối vì muối là hàng độc quyền của nhà nước. Ở đất Giao, chỉ có Thái Thú được độc quyền bán muối, còn lại, dù là các tộc trưởng cũng không được phép bán ra bên ngoài tộc. Thế nên, muối chỉ có thể bán trong nội các bộ lạc ven biển.
Câu hỏi đặt ra là: “Chẳng phải người Sở chỉ quản lý vùng đất trung tâm của đất Giao thôi sao? Các bộ lạc vẫn có quyền tự trị và có những ranh giới liền kề, như vậy chẳng phải có thể thông qua đó bán muối đi khắp các bộ rồi?
-Đúng là như thế, nhưng người Sở chỉ cần nắm các tuyến đường chính giữa các vùng là có thể kiểm soát dễ dàng. – Ông Linh giải thích
Nếu nhìn trên bản đồ có thể thấy, chỉ có 3 bộ lạc giáp biển là họ Công, họ Bạch và họ Lê. Cả 3 họ đều là nguồn cung mối chính cho cả quận Giao Chỉ. Thế nên chỉ cần nắm được đường biên giữa 3 tộc này với các tộc khác là được, cộng với đó, đường sông thì cho thuyền tuần tra thì việc này chẳng có gì khó khăn, nếu không muốn nói là dễ. Nếu bị bắt chuyển muối lậu sẽ bị tịch thu, phản kháng thì chết cũng không ai phân xử cho được vì luật đã quy định như thế.
Thế nên, chỉ có 2 cách bán muối, một là bán lại cho người Sở với giá rẻ, hoặc bán lậu. Với trình độ làm muối hiện tại không thể tạo ra lời lãi nhiều nếu bán cho người Sở nên cách thứ 2 vẫn là ưa dùng nhất, trong nội bộ các tộc vẫn tồn tại một tuyến đường tiểu ngạch để buôn lậu với các bộ tộc phía Tây. Bán muối cho các bộ tộc phía Tây có thể đổi về được rất nhiều thứ giá trị vì bên đó sản vật rất dồi dào như kim loại, da thú, gia súc,…Đã từng có lúc một bao muối có lúc có thể đổi được 5 sâu lụa tốt. Một cách làm giàu như vậy khó có ai có thể từ chối được.
Vùng Công Xương cai quản rất nghèo nên chỉ có thể buôn muối để kiếm của cải cống nạp. Muốn chuyển muối ra ngoài, dùng đường sông, đường biển là không thể, họ chỉ có thể dùng đường trên bộ và phải đi qua đất của Công Mãng. Chính vì vậy, Công Ma không bao giờ muốn đắc tội với người họ hàng này, dù bị mấy “con chó cậy thế chủ” cà khịa, ông cũng nhịn, không thể để chuyện nhỏ làm hư tiền đồ của cả vùng mình cai quản được.
-Giờ mày đã biết gây ra chuyện gì chưa hả? (Ông Lĩnh)
Hãn cúi mặt xuống, lần này thì đúng là cái não tàn của hắn hại hắn rồi. Mang tiếng người hiện đại xuyên không mà ngu, chỉ biết cái thù trước mắt mà không tính đến cái họa lâu dài. Hắn không thể nói gì được nữa.
Khoảng nửa giờ sau, Công Ma và con gái liền trở về nhưng khuôn mặt không vui.
-Ta đã nghe kể lại rồi. Ai là người làm việc đó?
Bồ Chính hỏi ông Lĩnh đang cúi đầu trước mặt. Không dám dấu chủ mình, ông Lĩnh chỉ vào Hãn đang ngồi gục đầu trên một cục đá gần đó. Bồ Chính đến đứng trước mặt Hãn, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Bồ Chính đứng trước mặt hắn, bóng của ông bao trùm lấy hắn như thể một ngọn núi đang đè nặng thêm gánh nặng trong lòng.
-Là mày làm đúng không? (Công Ma)
-Dạ - Hãn nói nhẹ
Hắn đang chờ sự trừng phạt của Bồ Chính, ít nhất nếu ông ta đánh hắn một trận hả giận hắn cũng cảm thấy bớt tội lỗi. Nhưng Bồ Chính chỉ nói
-Đi với ta đến chỗ Công Mãng!!
Nói xong, Bồ Chính quay người đi. Hãn ngước mắt lên chỉ thấy bóng lưng của Bồ Chính rời đi còn những người khác thì nhìn hắn mới ánh mắt ái ngại. Thôi thì, “cùng lắm là chết”, hắn thở dài rồi đứng dậy đi theo.
-------
Trại của Công Ma ở gần đó nên không mất nhiều thời gian để đến nơi. Khi thấy Công Ma dẫn người đến, trại của Công Mãng cũng huyên náo hơn nhưng không phải để đón khách. Họ lấy ra vũ khí như chuẩn bị đánh nhau đến nơi vậy.
Công Ma dẫn đoàn đi băng qua con đường, hai bên là người của Công Mãng tay cầm sẵn vũ khí trong khi họ gần như chỉ mang tay không. Công Ma dẫn tất cả đến một căn lều lớn có nhiều người bảo vệ.
Công Ma bước lên trước giọng dạc nói
-Báo với em họ Công Mãng của ta, Công Ma ta đến rồi
Người này liền đi vào bên trong lều, được một lúc lại đi ra, đứng trước mặt Công Ma nói
-Bồ Chính của chúng ta nói đang có việc bận, lát nữa sẽ gặp
Nói xong liền đứng về vị trí cũ. Cả đám Công Ma nghe thế cũng chẳng thể làm gì, bèn đứng bên ngoài đợi. Nhưng đợi đến muộn vẫn chưa thấy gọi vào, mọi người cũng đã đói meo, có người còn ngủ gật.
-Thật không coi ai ra gì. – Một người bất bình nói
Ngay khi lời vừa dứt liền có người từ bên trong bước ra nói
-Bồ Chính của ta nói, mời Công Ma vào trong
Nói thế nào thì Công Ma cũng là một Bồ Chính, xét theo vai vế cũng ngang hàng với Công Mãng nhưng cách nói năng của kẻ trước mặt, một phân nhún nhường cũng không có khiến những người của Công Ma bất bình.
Nhưng Bồ Chính của Hãn không tỏ vẻ gì là quan tâm. Ông trực tiếp dẫn Hãn vào bên trong. Gạt tấm màn che vào trong. Bên trong đã nhìn thấy nhiều người, có vẻ là thuộc hạ đang tập trung lại ăn uống, nổi bật trong đám đó là một người đàn ông ăn mặc theo phong cách quý tộc ngồi trên một chiếc ghế lót lông hổ đặt ở vị trí trang trọng trong lều
-Anh Ma đấy sao? Thứ cho đứa em này không tiếp đón sớm được
Với giọng điệu đó thì có thể chắc chắn người ngồi trên đó là Công Mãng. Trông dáng vẻ thì cũng tầm tuổi với Công Ma. Xưng là em mà thấy anh đến không biết đứng lên chào mà còn có thái độ khệnh khạng thế cũng đủ thấy đứa em này cũng chẳng để người anh trước mặt trong mắt.
-Không sao, ta đến để xin lỗi – Công Xương chỉ cười, nói
-Ổ, vậy sao? Có chuyện gì sao?
-Bẩm Bồ Chính, người của chúng ta nói lại là bị người của Công Ma đánh. – Một thuộc hạ đứng lên nói
-Thế sao? Mang hắn đến đây ta xem nào (Công Mãng)
Người thuộc hạ vâng lệnh đi ra, lát sau đã dắt về một tên băng bó cả người, trông có vẻ bị đánh nặng nhưng Hãn nhớ chỉ ném sượt qua má thôi mà.
-Chà, người của anh ra tay nặng quá. – Công Mãng xuýt xoa
-Ta đã mang đứa gây chuyện đến xin lỗi em đây – Công Ma nói rồi với tay kéo Hãn lại
-Thằng nhóc này à? Mày không thấy đầu của mày đang hơi cao quá sao – Công Mãng gằn giọng
Lời vừa dứt, Hãn đã bị bột tên phía sau đánh vào chân khiến hắn khụy xuống. Hắn mới nhớ ra mình là dân thường, phải quỳ trước quý tộc. Bị đánh nhưng hắn phải nhịn, không thể gây chuyện nữa.
-Giờ nên xử thằng nhóc này thế nào đây?
-Bồ Chính, không đánh chết nó tôi không thể hả giận – Tên bị thương lên tiếng
-Vậy sao? Cũng là một hình phạt thích đáng, mang nó ra ngoài đánh chết cho ta – Công Mãng hạ lệnh
Người dưới phía sau định tiến lên lôi Hãn ra ngoài thì Công Ma vội cản lại
-Khoan đã,
-Anh Ma, em nể anh là người trong nhà, trong vụ này em chưa quy tới trách nhiệm của anh đâu (Công Mãng)
-Em à, nó vẫn còn trẻ người không hiểu biết, em tha cho nó lần này, người của em bị thương ta sẽ đền bù thỏa đáng
-Anh nên nhớ, chúng ta đều cai quản một vùng, lời nói không thể tự ý nói ra rồi nuốt vào như chưa có chuyện gì. Nếu nói phạt rồi lại tha thì người dưới sao phục. Nếu anh muốn xin tha, vậy thì cũng phải có thành ý chứ.
Công Mãng đưa một bát rượu trước mặt Công Ma. Ông liền đón lấy nhưng chưa kịp cầm bát rượu đã rơi xuống đất
-Chết thật, em bất cẩn quá, rượu đổ hết rồi
-Không sao, để ta nhặt lại – Công Xương cười, rồi cúi người nhặt cái bát đang lập úp dưới đất
-Phải rồi, rượu cũng nên bỏ uổng.
Đúng là chèn ép người khác quá đáng. Hãn hướng mắt nhìn về Bồ Chính của mình, Công Ma không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm chiếc bát bẩn úp dưới đất, múc chỗ rượu còn sót lại trên đất mà uống.
Người của Công Ma suốt ruột đợi ở ngoài, thấy Bồ Chính và Hãn bước ra ngoài an toàn mới bớt lo.
-Bồ Chính, thế nào rồi ?- Một người lên tiếng
-Mọi chuyện đã xong rồi, Công Mãng sẽ không gây khó dễ cho chúng ta nếu chia cho hắn một nửa số muối năm nay.
-Một nửa sao? – Mọi người đều hốt hoảng
-Của đi thay người, biến rộng còn đó, muối muốn bao nhiêu mà chẳng được – Công Ma cười trừ
Nghe Bồ Chính nói vậy, họ cũng chỉ đành miễn cưỡng mà chấp nhận. Mọi chuyện đã giải quyết xong nhưng với Hãn thì chưa xong. Công Ma dẫn mọi người về nhưng hắn biết ông đã phải nhẫn nhịn rất nhiều. Tên Công Mãng đó nói là cùng huyết thống nhưng không thèm nể mặt, hắn vẫn còn nhớ cái cảnh hắn chế giễu Công Ma sau khi bắt ông uông rượu bẩn, còn bắt ông phải quỳ xuống trong tiếng cười khinh thường Công Mãng và đám thuộc hạ.
Đi qua người truyền tin của Công Mãng vừa nãy, hắn nói:
-Xin anh hãy chuyển lời đến Bồ Chính, ơn ngày hôm nay Hãn này nhất định ghi nhớ, sau này trả lại trăm lần.
Nói xong liền rảo bước đi theo nhóm của Công Ma trở về.
--------
Sau khi về trại, Công Ma không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng về lều của mình. Hãn hiểu lúc này, ông không muốn gặp ai hết, nhưng hắn vẫn nhất định đến để nói hai chữ “cảm ơn”, ít nhất đây là điều hắn có thể làm lúc này.
-Bồ Chính, thằng Hãn muốn gặp ạ!!
Người canh cửa nói vọng vào trong lều. Công Ma nằm dựa người lên một tấm phản lót vải bông, muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, nghe tiếng gọi liền nhíu mày khó chịu
-Bảo nó đi đi, ta đang mệt không muốn nói nhiều.
-Bồ Chính, giờ con vẫn còn cơ hội đi theo phò tá cô chủ chứ?
Công Ma nghe thế, đành thở một hơi dài, nói:
-Thôi được, vào đây!!
Bồ Chính dựng người dậy, cùng lúc đó, Hãn từ bên ngoài bước vào. Đứng trước mặt Bồ Chính, hắn quỳ gập người xuống cung kính.
-Mày muốn đi theo trợ giúp con gái ta sao? Ta nhớ mày nói không thích mà!
-Hôm nay Bồ Chính chịu nhục cứu con một mạng, con đổi ý như vậy cũng đâu có gì là to tát.
Đối với Công Ma, việc an bài cho Công Hoa sau này luôn là một điều ông canh cánh trong lòng nhất. Lý do vì sao thì đã quá rõ rồi, con gái ông không đủ cương quyết và mạnh mẽ. Trong thời đại này, tứ phía đều là hồ đói, dù có là thân thích cũng không ngoại lệ.
Hãn trong mắt Công Ma cũng là kẻ có tài, lại gan dạ, là một đứa không tồi chút nào, sau này ông cũng có thể giao phó, tiếc là mình Hãn thì chưa đủ. Có lẽ ông sẽ còn bất ngờ hơn khi lúc này, Hãn thực sự muốn “chơi với đời” rồi.
-Bồ Chính, con có điều này không hiểu, con chỉ là một thằng nhóc bình thường, cớ gì Bồ Chính lại phải hạ mình đến mức như vậy? Con có chết thì ngài cũng đâu có ảnh hưởng bao nhiêu, cũng chẳng phải mất không số muối đó.
-Đúng, đang ra ta nên để chúng giết mày nhưng nghĩ lại ta thấy không đáng, đăc biệt là khi đó là hậu duệ của nhà họ Cao. Ta nói có đúng không hả, Cao Hãn?
Hãn giật thót, hướng mắt lên nhìn Bồ Chính
-Chuyện trên đất của ta thì có thể qua nổi mắt ta sao. Thầy bà cũng đã kể cho ta rồi. Nếu muốn hại ngươi thì người không không sống nổi đến giờ đâu. (Công Ma).
-Ngài thật là kỳ lạ, kẻ muốn tìm tung tích người nhà họ Cao nhiều vô kể, cốt chỉ mong tìm thấy Gươm Vua. Ngài đã biết nhưng chẳng hề làm gì, chẳng lẽ ngài không động lòng với thanh gươm sao? – Hãn hỏi lại
-Ta không hứng thú với một thanh sắt, với cả, có rồi có thể làm gì? Ta chỉ là một Bồ Chính nhỏ nhoi, thân mình còn giữ không xong, lấy đâu sức mà tranh đoạt. Kẻ mạnh muốn nó để dễ bề hoạt động, kẻ yếu như ta lại thấy nó là mối họa to lớn, tốt nhất là không nên có.
-Ngài không muốn nhưng trưởng tộc họ Công chắc chắn muốn. Ngài đem cả gươm, cả người nộp lại là đã lập công to, vị thế của ngài trong họ tộc cũng tăng lên, ngài không nghĩ đến sao? (Hãn)
-Làm thế cũng có khác gì dẫn họa về nhà, một khi bại lộ, họ Công sẽ bị công kích. Đất của ta lại bị kẹp giữa họ Bạch và họ Lê. So với những nơi khác, chỗ của ta là dễ đánh nhất, đất rộng người thưa, một khi ta không trụ nổi thì những vùng khác thuộc họ Công cũng không giữ nổi. Công to để làm gì?
-Ngài đúng là biết nhìn xa, nhưng con vẫn muốn hỏi, ngài có hứng thú với thiên hạ của An Dương Vương không?
-Mày biết nói đùa lắm, hahaha (Công Ma)
-Con không nói đùa, ngài có muốn làm bá chủ một phương không?
-Tao bây giờ lại thấy, không những lá gan mày lớn mà cái miệng của mày cũng rất lợi hại đấy. Bá chủ qua miệng mày dễ lắm sao? Có biết khi thất bại thì hậu quả thế nào không? Ta không muốn chơi những trò may rủi, đặc biệt, khi nó bao gồm cả con gái ta nữa.
-Chỉ cần Ngài muốn, con sẽ làm cho ngài và cô chủ.
-Đủ rồi, ta không cần, con gái tao càng không cần. Tao chỉ muốn mày làm tốt phận sự của mình, hỗ trợ, bảo vệ con gái ta cho tốt là được. Tao không thể đi cùng con bé đến hết đời nhưng tao tin mày có thể giúp đỡ nó, đó chính là cách trả ơn cho ta tốt nhất rồi.
Hãn im lặng một lúc rồi nói tiếp.
-Nếu Ngài muốn cô chủ có một đời an ổn thì cách tốt nhất là tiêu diệt toàn bộ các mối nguy hại tiềm tàng. Ngài cũng biết, các tộc thậm chí là người trong nhà cũng luôn tìm cách hãm hại nhau. Đây là cái thời kỳ vô đạo đức, máu mủ ruột rà cũng chỉ là thứ ghi trên phả hệ mà thôi. Con có thể đi theo cô chủ cả đời, nhưng nhỡ giữa chừng, con không còn khả năng đó nữa thì cô chủ phải làm sao? Con cháu ngài sẽ phải làm sao? Số phận con người không nói trước được.
Bồ Chính không nói gì, trầm ngâm nhìn Hãn. Hắn nói tiếp:
-Thế nên, cách duy nhất là khiến cô chủ trở thành người có vị trí tối cao nhất, khiến cho không một kẻ nào có thể khinh nhờn. Người muốn đạt đến vị trí tốt cao không ngại làm chuyện bẩn tay, cô chủ nhân hậu không thể làm chuyện giết chóc, vậy nên chỉ có thể bắt đầu từ bây giờ, cả con và ngài sẽ cũng làm và phải làm thật triệt để. Con xin hỏi ngài lần nữa, ngài muốn lấy thiên hạ không? Vì tương lai của con gái Ngài…
-Hôm nay đến đây thôi, mày ra ngoài đi – Bồ Chính giơ tay chen ngang
-Vậy…con xin lui ra trước – Hãn cũng không cố nài, đành lui xuống
Khi Hãn đi khỏi, Bồ Chính bắt đâu rơi vào suy nghĩ.
-Hậu duệ nhà họ Cao quả nhiên không đơn giản tầm thường.
----------------------------------------
Hai ngày sau, cũng đúng vào ngày rằm, mặt trăng tròn và to nhất. Cảnh đẹp như vậy nên yên tĩnh mà ngắm nhìn nhưng đền thần lại vô cùng náo nhiệt. Người ta tập trung đông đúc huyên náo vô cùng, không ít người nhân cơ hội này đem theo hàng hóa trao đổi, các hội nhóm vui chơi cũng vì thế mà mọc lên, người ta cười đùa sảng khoái
Đó là bên ngoài, còn bên trong đền thần thì không thể như vậy, không khí rất nặng nề. Nơi họp mặt của các tộc trưởng là một nền đá rộng trên núi. Ở giữa khu này có một đống lửa lớn Nhìn vào thì không có vấn đề gì nhưng tay ai cũng nắm chặt chuôi gươm như thể sắp đánh nhau tới nơi rồi.
Hãn tìm được cho mình một chỗ ở trên cao để có thể thấy tất cả. Ở giữa khu này có một đống lửa lớn, các tộc trưởng ngồi xung quang đám lửa, nổi bật trong số đó là một tư tế với bộ quần áo trùm kín người, đứng giữa các tộc trưởng nói.
-Hỡi các hậu duệ của các Lạc Hầu, Lạc Tướng. Ngày hôm nay, ta, thay mặt cho thần linh, kêu gọi các vị về đây, là để chiêm ngưỡng thánh vật. Là gươm báu của An Dương Vương để lại!!
Nói rồi liền ra hiệu cho người dưới mang lên một chiếc hộp bằng gỗ quý, bên trong lót đệm bằng lụa, đặt ở giữa là một thanh gươm tuyệt mỹ, trạm trổ tinh sao.
Ngay khi vừa mang lên, ánh mắt của các tộc trưởng đã không thể ngừng nhìn nó. Họ như đám hổ đói thấy mồi nhưng lại hận không thể cầm được, chỉ có thể nhìn nó từ từ lướt qua.
-Gươm vua đã về, ý chí của vua vẫn còn. Trước khi tìm được người xứng đáng, đền thần sẽ giữ lại, đặt trong điện thờ.
-Gươm đó là của tổ phụ ta, tất nhiên phải để cho ta kế thừa…
Người vừa phát biểu không ai khác là Tây Vu Vương, Thục Chân. Nói rồi, liền sai hai người đứng chặn thanh gươm lại.
-Đúng là Vua là tổ phụ của ngài, nhưng theo phả hệ chỉ là con rể. Không có huyết thống trực tiếp – Tộc trưởng họ Đô lên tiếng
-Phải đấy…là con rể sao có thể kế thừa – Các tộc trưởng khác cũng hùa theo.
-Mọi người, khoan hãy nói chuyện ai là người kế thừa. Tôi chí muốn nói, khi xưa Vua, trước khi qua đời có nói rằng, phải phục hưng nước cũ. Nay gươm Vua đã về, ý chí của vua chính là mệnh lệnh, các bộ tộc Việt chúng ta phải đoàn kết lại, cùng nhau đánh đuổi lũ Sở đang làm vấy bẩn đất này, đòi chúng ta cống nạp. (Tộc trưởng họ Bạch)
-Tộc Việt à? Từ lúc nào họ Lê chúng ta là tộc Việt vậy?
-Đó là cách gọi của đám Sở với chúng ta, vì chúng chẳng thể phân biệt nổi chúng ta
-Thế là do chúng mù hết rồi? Họ Lê chúng ta không liên quan đến họ Bạch, càng không liên quan đến lũ họ Công thất tín.
-Xin lỗi ngay, bằng không…
-Có giỏi thì bắt ta làm thế xem – Tộc trưởng họ Lê nói chen ngang
Ngay lập tức tộc trưởng cả 3 tộc rút gươm ra chỉ vào nhau, những chiến binh bên dưới cũng bắt đầu vọng động, chuẩn bị chiến đấu. Lúc này, tư tế mới lên tiếng
-Không được đánh nhau vào ngày Ravembang, càng không khi các ngài đang ở núi thiêng, các ngài còn nhớ quy tắc không vậy?
Dù rất hậm hực nhưng rốt cục các bên vẫn phải nén cơn hăng máu mà hạ vũ khí xuống. Đợi đến khi các tộc trưởng trở về chỗ ngồi, tư tế mới nói tiếp
-Ngày hôm nay, chúng ta không bàn đến việc chiến tranh. Ta chỉ muốn, các tộc trưởng ở đây, những hậu duệ của các Lạc Hầu Lạc Tướng trung thành của An Dương Vương ngắm nhìn lại gươm Vua và thể hiện lòng trung thành của mình.
Tư tế nâng cao gươm vua lên, các tộc trưởng liền từ từ quỳ xuống, đọc lời tuyên thệ trung thành. Hãn ở trên cao đã nhìn thấy tất cả. Hắn muốn tìm xem kẻ nào có khả năng hãm hại cha mẹ hắn nhất nhưng có vẻ vô vọng rồi, ai cũng có thể, từ tư tế cho đến các tộc trưởng, tất cả đều có khả năng. Thêm nữa, sau đêm nay, các xung đột giữa các tộc sẽ còn gay gắt hơn. Thấy không còn gì nữa, hắn mới từ từ lui lại đằng sau rồi biến mất.