Chương 11: Giả thần dọa người

Hoa chỉnh lại trang phục trên người, ngồi lên chiếc giường Hãn vừa nằm, dựng cây gậy lên để đỡ tay, mắt hướng xuống 3 kẻ đang quỳ bên dưới. Hãn bị ăn mấy gậy, vết bầm lại thêm mấy cái, cộng thêm vài vết thâm trên mặt nữa, đúng là ra tay tàn độc, không chừa đường lấy vợ cho người khác

-Nói, người có cách gì phá hôn ước của ta?

-Dạ, con nào có cách gì - Hãn đáp

-Nói láo, mới vừa nãy ngươi nói có cách, giờ lại chối, có tin ta đánh chết ngươi không?

-Dạ, đúng là con có nhưng vừa rồi cô đánh mạnh quá con quên mất rồi

-Được, vậy để ta đánh thêm vài cái xem ngươi có nhớ lại không - Hoa nói, rồi giơ gậy định đánh

-Ấy, con nhớ rồi, để con nói, nhưng sau lần này cô phải hứa không bắt con làm người hầu nữa

-Vẫn còn muốn mặc cả. Được, ta cũng chán nhìn mặt ngươi rồi, có cách gì mau nói đi

Hãn nghe vậy liền “Dạ” một tiếng, rồi nhắn Hoa đợi một lát rồi chạy xuống nhà. Lát sau, hắn mang lên một vật bọc trong vải đưa lên, nói

-Cô chủ, đây chính là cách

-Đây là gì? - Hoa hỏi

Hoa mở bọc vải, thứ bên trong là một con dao khiến cô có chút bất ngờ nói

-Ý ngươi là gì?

------------------

Tại nhà của Bồ Chính

Bây giờ Bồ Chính đang vui hơn bao giờ hết, lần này cuối cùng cũng có thể gả Hoa đi, mà thông gia này không hề đơn giản, là con trai tộc trưởng họ Lê. Tộc họ Công ở đất Giao cũng được tính là có mối quan hệ tốt với các tộc khác. Hai tộc Công - Lê tuy cũng có nhiều lần xung đột, gặp mặt bằng vũ khí nhưng rất nhỏ lẻ và thường hòa giải nhanh chóng nên mối quan hệ tương đối tốt.

Lại nói, hậu lễ cũng không hề nhỏ, Lê Ngang đã hứa mang 30 con ngựa tốt, 200 đấu gạo, 20 sấp lụa và nhiều gia súc, vàng bạc làm của hồi môn. Để chắc chắn làm tin, họ Lê còn đặt lại đây một rương bạc đặt cọc. Nhà có điều kiện thì làm gì cũng nhanh, những vẫn đề cần bàn bạc Lê Ngang đều đồng ý, không có phản đổi nên mọi chuyện quyết định rất nhanh, hẹn 2 tháng nữa sẽ đến rước dâu. Hoa cũng không còn gì để phản đối nữa vì điều kiện từ đầu đã qua, có nói gì cũng vô ích. Nhưng vì không can tâm mà hai cha con Bồ Chính cãi nhau to, Hoa giận đã dọn ra căn nhà tre sống luôn, Bồ Chính cũng không quan tâm nữa vì lão đã quá quen rồi. Bây giờ lão mong ngày đến rước dâu càng sớm càng tốt, ngày mai cũng được nữa.

Lão nhìn vào hòm bạc lấp lánh dưới đất, cười như thể hôm nay là ngày đẹp nhất cuộc đời thì ông Lĩnh từ đâu đến muốn gặp Bồ Chính. Công Ma gọi vào thì ông Lĩnh liền thì thầm vào tai Bồ Chính

-Ngươi nói có thật không? - Bồ Chính hỏi lại

Ông Lĩnh gật đầu, Bồ Chính lại nói tiếp,

-Mau dẫn đường cho ta

Ông Lĩnh dẫn Bồ Chính đến căn nhà trong rừng tre lần trước.

-Ngươi nói con gái ta ở đây sao?

-Dạ đúng, cô chủ đang ở bên trong

Bồ Chính bước đến gần cửa đã nghe tiếng khóc vọng ra từ bên trong: “Sao số ta khổ vậy chứ?”. Nghĩ có chuyện không hay liền đẩy mạnh của nói vào bên trong

-Con gái, con không sao chứ?

Hoa ngồi trong buồng giật mình liền dấu vội vật gì vào trong người, đứng dậy ra ngoài thì thấy Bồ Chính ở ngoài. Thấy cha, Hoa liền lễ phép, xếp tay cúi đầu

-Con chào cha

-Con gái, sao con lại khóc? Có kẻ nào ăn hiếp con sao? Nói đi, để ta đi hỏi tội hắn

-Dạ không, con không có khóc

-Con còn giấu ta sao? mắt con còn đỏ hoe kìa, còn nói không khóc

-Dạ không có gì, chỉ là côn trùng bay vào mắt thôi. À phải rồi, chuyện lần trước là do con nóng nảy đã nói năng hỗn láo với cha. Con xin nhận tội - Hoa nói xong liền quỳ xuống

-Kìa kìa đứng lên, ta không bận tâm chuyện đó đâu - Bồ Chính vội đỡ, nói - Nói như vậy là con chấp nhận gả cho con trai của họ Lê rồi hả?

Hoa gật đầu, nước mắt rưng rưng, nhưng Bồ Chính không để ý thấy, lòng lão bây giờ nhẹ hơn như như vừa gỡ được 1 nút thắt, Hoa đã đồng ý là tốt rồi. Kỳ thực dù mọi chuyện đã xong nhưng Bồ Chính vẫn còn ngại Hoa không đồng ý, bình thường cô luôn lễ phép trước mặt mình nhưng vì chuyện cưới gả mà lỡ to tiếng, sợ Hoa sẽ giận quá mà làm bậy.

-Tốt tốt, vậy cùng theo cha về chuẩn bị, đợi nhà họ Lê sang rước dâu

-Dạ, xin cha đợi cho một lát

Hoa đáp lại rồi quỳ xuống, Bồ Chính định đỡ nhưng Hoa nói không sao, cô quỳ xuống trước mặt Bồ Chính nói trong tiếng nấc

-Con gái chưa có ngày báo hiếu cha đã phải gả cho chồng. Sau này khi không có con bên cạnh, cha nhất định phải sống thật khỏe mạnh - Hoa nói xong liền lạy Bồ Chính một lạy

-Ấy, sao con nói vậy chứ, đứng lên đi, sau khi gả về bên đó, rảnh có thể về thăm ta, đẻ thêm mấy đứa cháu ta càng mừng.

-Trước giờ con chỉ ích kỷ nghĩ cho riêng mình, không hiểu được nỗi khổ của cha. Con cũng đã nghĩ lại, đám cưới này ngoài chuyện hạnh phúc sau này của con còn liên quan đến quan hệ hai tộc Công - Lê,

-Haizz, con nghĩ được như thế ta cũng mừng. Thôi mau đứng lên, theo ta đi về

“Keng”. Tiếng minh khí chạm đất khiến Bồ Chính quay đầu nhìn lại, thấy Hoa đang vội cất dấu một con dao trên nền đất. Bồ Chính liền giành lấy con dao, nói

-Hoa, sao con lại có dao trong người?

-Cha cẩn thận, trên lưỡi dao có tẩm chất kịch độc

-Con nói gì, kịch độc sao? - Bồ Chính vội buông tay khiến con dao rơi xuống đất - Con nói cho ta biết, chuyện này là sao?

Hoa rưng rưng nước mắt, lạy Bồ Chính lần nữa rồi nói

-Con biết mình ích kỷ, nhưng sống với người mình không yêu thì đâu khác gì địa ngục. Lê Ngang tuy là con trai tộc trưởng họ Lê nhưng tiếng thơm không có, tiếng xấu có thừa, con thực sự không dám tưởng tượng cuộc sống mình sẽ ra sao, chỉ đành đợi đêm tân hôn sẽ cùng Lê Ngang chết chung.

Bồ Chính nghe xong liền tái mặt hoảng hốt, vội cầm lấy con dao ném đi. Nhìn lại Hoa đang quỳ dưới đất khóc lóc, ông cũng mềm lòng. Tình thương của Bồ Chính chỉ dành cho 2 người, thứ nhất là vợ ông, nhưng đã qua đời từ khi Hoa mới chào đời, kể từ lúc đó, tình thương dành cho vợ chuyển sang người thứ 2, đó là Hoa, con gái ông

Ông cả đời chỉ mong con gái mình có cuộc sống vô lo, yên bình nên cố tình chọn chồng sớm cho con bé, tuy nhiên ông lại quên mất rằng con gái mình cũng có quyền lựa chọn. Lê Ngang ông cũng đã nghe đến ác danh nhiều lần, nhưng nghĩ nếu lấy con gái mình thì ít nhất tộc trưởng họ Lê và Lê Ngang cũng sẽ tôn trọng con gái ông mà không làm điều quá đáng. Nhìn đứa con khổ sở vì quyết định của mình, ông cũng thấy hối lỗi.

Tuy nhiên, hôn sự giữa hai tộc không phải muốn bỏ là bỏ, thất tín thì nguy cơ cả hai tộc trở mặt thành thù là khó tránh. Cả hai tộc Công - Lê luôn muốn giữ hòa thuận, nhưng đám cưới với con gái của 1 Bồ Chính nhỏ nhoi như lão mà đổ bể thì hoàn toàn có thể châm ngòi một cuộc chiến toàn diện. Ngoài ra, Lạc tướng của họ Công, vì tránh chiến, sẽ bức ép lão làm đúng giao ước đã làm với họ Lê, lúc đó thì ông mất cả chì lẫn chài

Đối với việc mất con gái, thì ông tự lấy dao cứa cổ còn dễ hơn, như thế mọi chuyện cũng dễ giải quyết nhưng còn con gái ông sau này thì tính sao. Một mình nó làm sao cáng đáng nổi vùng đất mà ông cai quản. Nhiều điều phải suy tính nhưng lúc này ông không quản nhiều được thế, chỉ muốn ôm đứa con gái bé bỏng mà khóc

-Cha xin lỗi con...cha xin lỗi

Hai cha con Bồ Chính ôm trầm lấy nhau mà khóc. Trái ngược với hình ảnh xúc động, ăm ắp tình phụ tử trong căn nhà tre, Hãn đang đứng bên ngoài nghe tiếng khóc của hai cha, chỉ biết từ từ vỗ tay, cố gắng nén tiếng cười

-Cô chủ của tôi ơi, cô diễn còn đạt hơn làm thật nữa? Hãn tôi bội phục, hahaha - Hãn nói rồi vội lấy tay bịt miệng để chặn cơn tức cười.

-Bồ Chính thì xong rồi, còn Lê Ngang thì sao? Không giải quyết được bên họ Lê thì mọi thứ cũng công cốc mà thôi - Hầu gái của Hoa đứng phía sau nói

Hãn quay đầy lại thấy ngoài hầu gái của Hoa còn có ông Lĩnh và đám bạn hắn, nghe câu hỏi của người hầu gái, hắn chỉ cười nhẹ một cái

-Muốn giải quyết Lê Ngang, cần phải nhờ thầy bà giúp một tay

------------------------

Ngày hôm sau, Hãn cùng vài đứa trẻ trong làng đến chỗ thầy bà. Thầy bà trước nay ít khi ra ngoài, chỉ ở trong đình thờ, mỗi lần hắn đến, hiếm khi không thấy bà ngồi khấn trước điện thờ. Hôm nay đến chỗ bà, vừa bước đến thềm cửa đã nghe tiếng bà cúng bái, chúng chỉ có thể ngồi chờ đợi bà làm lễ xong mới có thể nói chuyện.

Thấy lũ trẻ ngồi quỳ nghiêm trang hết ngoài cửa, bà cũng không ngại tạm dừng lời khấn mà bước ra ngoài. Thấy bà đến, lũ trẻ đều khoanh tay cúi đầu

-Chúng cháu chào bà – Lũ trẻ đồng thanh

-Ừm, ngoan lắm, sao hôm nay đến chỗ ta đông đủ vậy? – Thầy bà hỏi

-Dạ, chúng con đến xin bà giúp đỡ ạ - Hãn lên tiếng

-Ta có thể giúp gì? – Thầy bà hơi bất ngờ, hỏi lại

-Dạ là nhờ bà làm lễ cúng cho một người ạ. – Hãn đáp

-Là ai vậy?

-Là Hoa, con gái Bồ Chính, chúng con muốn nhờ bà làm lễ cúng trong ngày rước dâu ạ

-Ha ha, hiếm có, hiếm có, con bé đó từ nhỏ không có bạn, không ngờ đến lúc gả đi lại có nhiều người muốn nhờ ta cầu phúc cho nó, haha. Được, để cho ta – Thầy bà cười đáp

-Nhưng có thêm một việc khác ạ…

Hãn nói thêm rồi đứng lên, thì thầm vào tai thầy bà. Mặt bà bỗng biến sắc, nụ cười vừa nãy trên miệng vụt tắt, khuôn mặt còn có chút tức giận nhưng vẫn nén lại cười với đám trẻ

-Các cháu cứ về trước đi, Hãn ở lại với ta được rồi – Thầy bà nói rồi quay lại Hãn – Cháu theo ta

Lũ trẻ nghe vậy liền liếc nhìn quá Hãn, hắn cũng giơ tay ra hiệu cho chúng ra về, còn hắn theo thầy bà vào trong nhà. Khi đã vào bên trong, “BỐP”, bất ngờ thầy bà quay người tát Hãn một cái đau tiếng khiến hắn phải lấy tay che má.

-Cháu có biết cháu vừa yêu cầu ta làm gì không hả? – Thầy bà hỏi

-Cháu chỉ nhờ bà giúp con đóng kịch lừa Lê Ngang thôi mà

-Nhờ ta cùng các cháu đi lừa người khác bằng cách báng bổ thánh thần hay sao? – Thầy bà giận dữ nói lại.

-Thần thánh cũng chỉ là lừa gạt, mạng người mới quan trọng, Hoa đã nói nếu bị gả cho tên Lê Ngang biến thái đó thì nó sẽ tự sát cùng với Lê Ngang. Lúc đó, không chỉ là sinh mạng của 2 người mà là mạng của tộc nhân 2 tộc sẽ mất vì bị cuốn vào chiến tranh

Thầy bà nghe Hãn mắng chửi thần thì tức giận nhưng câu sau lại khiến bà ngẩn người, hỏi lại

-Ai nói cho cháu biết chuyện này, Bồ Chính có biết không?

-Bồ Chính đã biết và đang rất buồn rầu. Cực chẳng đã, cháu mới nghĩ ra cách này – Hãn gật đầu nói

-Cách này là do cháu nghĩ ra ư? – Thầy bà bất ngờ hỏi lại

Hãn gật đầu, thầy bà liền rơi vào trầm mặc. Không còn giận dữ vì những lời xúc phạm thần thánh của Hãn, trong đầu bà có nhiều suy nghĩ chồng chất lên nhau. Nếu bà đồng ý, vậy chẳng khác nào phá đi tôn chỉ và tín ngưỡng của mình, còn nếu không thì thực sự sẽ có chiến tranh. Các bộ lạc ở Giao Châu như những con hổ sống chung một núi, lúc nào cũng có xung đột dẫn đến đổ máu, bà sống đến đến từng này cũng đã gặp quá nhiều và đã quá chán ngán với hiện thục này, khó khăn lắm mới có một khoảng thời gian yên bình, mưa thuận gió hòa.

-Ta… cần phải suy nghĩ, cháu về trước đi

Thấy thầy bà không quyết, Hãn cũng biết nỗi khổ của bà mà bất lực, hắn không ngờ được là sự mê tín của thời đại này lại đến mức nặng nề như thế. Trước khi đi, hắn chỉ nói một câu

-Thần linh đã sớm không còn quan tâm đến sự sống chết của chúng ta nữa, con người phải tự đi bằng đôi chân của chính mình và tự quyết định số phận của chính mình. Cứ bám lấy ám ảnh mong được thần phù hộ thì mãi mãi chúng ta chỉ là những kẻ yếu đuối, khác gì nhắm mắt đi bên miệng vực thẳm

-Con dám báng bổ thần linh như vậy sao? – Thầy bà nghe vậy, cả giận quát

-Con không báng bổ, đây là chính là sự thật, chỉ có con người chúng ta ngu xuẩn không chịu mở mắt mà nhìn

“Boong”, một tiếng chuông vang lên trong tâm trí của thầy bà, Cảm giác như mình đã quá lời, Hãn vội quỳ xuống nói

-Cháu xin lỗi bà, là con lỡ lời, cháu không có ý xúc phạm bà. Nếu bà không thể giúp, vậy thì con xin phép

Nói xong hắn chạy vội ra ngoài

-------------

Chạy được 1 đoạn, Hãn thấy đám trẻ tụ tập ở gần đó, Hoa và ông Lĩnh cũng đang ở đó. Thấy Hãn, Hoa mới cất giọng hỏi:

-Thế nào, bà có đồng ý không?

Hãn lắc đầu, Hoa nói tiếp

-Để ta vào đó xin thử xem

-Đừng, bà đang giận, vào đó cũng không ích lợi gì đâu

-Thế bây giờ ngươi bảo ta phải làm sao?

-Nếu không nhờ được, vậy tự chúng ta làm đi

-Ngươi làm thì ai tin được – Hoa bĩu môi

-Khoản cúng bái tôi không bằng người, nhưng vài trò tiểu xảo dọa người thì có nhiều lắm

Hãn đưa hai tay giơ trước mặt đám trẻ rồi ghép hai bàn lại với nhau, di chuyển các ngón tay một chút rồi nói bọn chúng nhìn kỹ. Hắn từ từ trượt bàn tay phải sang phải, cả đám trẻ há hốc mồm, tròn mắt nhìn, có vài đứa sợ quá còn che mắt lại

-Nó kéo đứt ngón cái rồi kìa!! – Trâu không nhịn được, nói

-Ta da…thế nào, vui chứ hả? - Hãn lập tức xòe hai bàn tay trước mặt lũ trẻ

Cả bọn bắt lấy nhìn cho thật kỹ ngón cái của Hãn, nhưng chúng chỉ thấy ngón cái của hắn vẫn lành lặn, cứ như việc hắn kéo đứt ngón cái chưa từng xảy ra. Hoa cũng kinh ngạc trước trò vừa rồi.

---------------------

Tối muộn hôm đó, như thường lệ, thầy bà thực hiện nghi thức cúng tế cuối cùng như mọi ngày, nhưng hôm nay, trong lòng bà lại lặng trĩu, chú Củ giúp bà phụ tế nhiều năm cũng nhìn ra bà đang có tâm sự, nhưng có hỏi thì bà vẫn không trả lời.

Tiếng cầu khấn trong đình vang lên, sau 1 canh giờ mới ngừng hẳn, thầy bà ngồi ở đó thở một hơi dài mệt nhọc. Chú Củ thấy bà mệt mỏi muốn đỡ bà vào nghỉ thì bà đưa tay chặn lại nói

-Không cần đâu, hôm nay chú cũng đã mệt rồi, cũng về nghỉ đi

Nghe bà nói vậy, chú Củ vẫn muốn tự mình đỡ mà nhưng bà gạt tay từ chối, nói muốn ở một mình. Chú Củ đành nghe lời mà ra khỏi phòng lễ, đóng cửa lại. Bà ngồi một mình hồi lâu, hai mắt nhìn chăm chăm vào 2 bức tượng thần, một nam một nữ bằng gỗ quý trong căn phòng. Cả hai được trạm khắc tinh tế, thể hiện sự uy nghiêm, hùng mạnh.

-Con thờ phụng các ngài, chưa một lần nghi ngờ nhưng hôm nay những lời của đứa trẻ đó khiến con phiền não. Phải chăng lời đứa bé đó là đúng? Có phải chúng con chỉ là thứ ngu xuẩn khi tin vào các ngài?

Thầy bà móc ra một nắm xương gà, chắp trong tay rồi đưa lên gần miệng, đọc lời khấn rồi vãi xuống sàn. Bà lại tiếp tục, thu lại đống xương gà, đọc lại lời khấn rồi vãi xuống đất. Dường như chưa thấy được câu trả lời, bà lại làm lại. Cứ như thế, bà làm đi làm lại, đến mức sự kiên nhẫn mất dần, bà làm ngày càng hối. Đến mức không thể chịu được nữa, liền vứt nắm xương gà đi, rồi cầm chiếc gậy gần đó tự mình đập phá bàn thờ thần

-Lừa đảo, dối trá, tất cả chỉ là dối trá…Tất cả chỉ là dối tra sao? – Thầy bà sau khi đập tan bàn thờ thần liền ngồi bệt xuống, thở hổn hển.

----------------

2 tháng sau

Làng của Bồ Chính rất bận rộn, họ bận vì có hai việc, thứ nhất là sắp đến lúc thu hoạch lúa, phải chuẩn bị kho lẫm, dụng cụ, thứ hai, đó là chuẩn bị tiệc tiễn dâu, người bận rộn nhất chính là Bồ Chính, tối nay người tộc họ Lê sẽ đến, trong đó có các trưởng lão, tộc trưởng, và các Bồ Chính khác. Tộc trưởng và các chức sắc họ Công cũng tới, không thể tiếp đón qua loa

Việc để đón tiếp, Công Ma ra lệnh mổ trâu, mổ lợn rất náo nhiệt lại cất công đến Liên Lâu mua về 10 xe rượu Sở lớn. Rượu người Sở nghe nói rất nồng và vị ngọt nhưng không gắt, rất phù hợp với khẩu vị người Việt bản địa.

Trong nhà vui vẻ là thế nhưng mặt Bồ Chính thì buồn như nhà có tang. Từ việc lần trước, lão không lỡ gả con gái cho Lê Ngang vì sợ con gái túng quá làm liều. Đắc tội họ Lê hay tộc trưởng Công tộc thì lão có thể lựa chọn đưa đầu tạ tội, nhưng mất con gái thì còn đau đớn hơn là chết.

Vì vậy, lần này lão đã có dự định xin hủy hôn, cũng đã chuẩn bị tinh thần nhận lời lăng mạ và hậu quả đi kèm. Lão một mình ngồi trong phòng, không muốn gặp ai cả, mỗi khắc trôi qua như có một con dao cứa vào người vậy

Nhưng cái gì đến cũng phải đến. Mặt trời vừa còn chưa xuống núi, nơi ở của Công Ma đã có nhiều khách quý, đầu tiên là các Bồ Chính xung quanh, sau là đến các trưởng lão trong họ tộc. Người già rất bảo thủ và coi trọng phép tắc, đám cưới này đối với tộc họ Công lại rất quan trọng nên họ muốn đích thân kiểm tra quá trình chuẩn bị.

-Bồ Chính, các trưởng lão, người của họ Lê đã đến rồi

Một người hầu chạy vào báo tin, không đợi Công Ma trả lời, các trưởng lão đã lên tiếng trước

-Mau, đến đón họ!!

Nói xong liền bước vội ra ngoài, Công Ma chỉ đành thở dài đi theo. Từ phía xa, họ đã nhìn thấy có một hàng dài người, kèn trống linh đình, cờ xí dày đặc, phía sau còn nhiều xe hàng hóa, khỏi đoán cũng biết là lễ vật đón dâu.

Hãn cố gắng chen qua để nhìn cho rõ. Khi thấy rồi hắn liền hít một hơi lạnh, tâm trạng bắt đầu bấn loạn: “Sao có nhiều người quá vậy?”, hắn đang lo lắng khi nghĩ đến cảnh đứng trước bằng đấy người mà giở trò “lòe người”

Chợt có một cánh tay đập vào lưng hắn từ đằng sau, Trâu đã ở đằng sau hắn, gắt

-Mày còn đứng đấy làm gì? Mau chuẩn bị đi, bọn tao chuẩn bi xong rồi

Hãn nghe thế mới giật mình, quên mất mình còn phải hóa trang nữa, liền ba chân bốn cẳng chạy đến một căn nhà gần chỗ ở của Bồ Chính. Hoa đã sắp xếp mọi thứ cho hắn, đồ hóa trang được đặc chế làm theo ý của Hãn để hắn thuận tiện giở trò. Sau khi nhét đống đạo cụ vào trong người sau lớp áo, hắn đeo một chiếc mặt nạ gỗ hình mặt hổ có 2 chiếc nanh dài và ngồi đợi đến lúc cần thiết.

Trong lúc đó, hắn nhìn lên bầu trời đen kịt trên đầu, gật đầu vừa lòng, lại kiểm tra đống dụng cụ bên trong áo. Hãn ngồi ở đó, chờ đến lúc mọi người dự yến tiệc.

-Sau việc này, mày nên đến thăm thầy bà đi – Trâu đi vào nói

Hãn bất ngờ hỏi lại

-Bà bị làm sao à?

-Mày đúng là… Bà ốm cả tháng nay mà không biết. Từ hôm mày đến hỏi nhờ thầy bà giúp, bà cúng lễ ít đi hẳn

Nghe vậy, Hãn liền lấy tay đánh vào đầu một cái. Đúng là mấy hôm nay hắn bận chuẩn bi cho kế hoạch nên không chú ý gì cả. Nghĩ lại, có thể thầy bà ốm là do hắn, có lẽ cả đời bà chưa nhận được lời đả kích thần linh nào to gan như vậy. Một người tôn sùng thần thánh như bà, lại đã có tuổi chắc chắn không khỏi bị sốc. Hắn tự hứa, sau chuyện này, nhất định đến để tạ lỗi.

Rất nhanh, sau các nghi thức truyền thống, buổi tiệc cũng bắt đầu. Cả hai tộc đều được sắp xếp chỗ ngồi theo chỉ thị của các trưởng lão, cả hai ngồi đối diện nhau, mỗi người đều có chiếc bàn nhỏ đặt thức ăn cùng với miếng lót để ngồi. Trong bàn tiệc của người Việt cổ đều phân rõ tôn ti chức vị, hàng cuối là những người thân tín, thuộc hạ, tâm phúc, ngồi ở sân đất bên ngoài sân, hàng trên dành cho các con cháu, cũng là bên ngoài sân nhưng được chải chiếu cói, hàng trên nữa dành cho các bậc chú bác trong họ tộc như các Bồ Chính và quý tộc trong tộc họ, ngồi ngoài thềm cửa, có mái tre và được trải chiếu và nệm để ngồi và hàng trên cùng dành cho các trưởng lão, tộc trưởng, ngồi bên trong nhà, có đầy đủ mọi thứ, đồ dùng làm bằng đồng và bạc sáng loáng, trạm khắc tinh xảo và có cả người hầu để rót rượu. Tuy nhiên lần này có ngoại lệ, Công Ma và Hoa được ngồi hàng trên cùng, vì dù sao cũng là nhân vật chính trong bữa tiệc nên được ngồi cùng các trưởng lão, tộc trưởng. Cả hai tộc ai nấy đều nói cười vui vẻ, liên tục chúc rượu nhau, cùng cạn bát rượu đầy như người anh em trong nhà.

Ngoài ra, ở chỗ các tộc trưởng, trưởng lão còn có ca múa, vũ nữ khiến bữa tiệc thêm phần vui vẻ. Chỉ riêng với Bồ Chính, nơi này càng vui khiến lòng ông càng rầu rĩ. Mỗi lần cầm bát rượu lên uống lại chẳng cảm thấy ngon mà chỉ thấy đắng chát. Lòng nhiều suy nghĩ, ông liếc mắt nhìn Hoa đang ngồi phía sau, con gái ông không có biểu hiện gì, nhưng ông biết con gái đang rất lo lắng.

Mải suy nghĩ, Công Ma không để ý thấy có người đang đến gần chỗ mình, đó là tộc trưởng họ Lê, tên là Lê Ngạc.

-Kìa, ông thông gia, ngày vui này sao khuôn mặt ủ rũ thế? Con gái gả chồng là chuyện tốt. Nào, để ta kính ông một bát

Lê Ngạc giang tay, liền có 1 người hầu đến gần, cẩn thận rót rượu vào chiếc bát Lê Ngạc đang cầm trên tay. Tộc trưởng họ Lê giơ ly rượu trước mặt, Công Ma liền ngay lập tức nâng ly của mình lên, chạm cốc, cả hai cùng uống cạn. Lê Ngạc một hơi uống hết một bát rượu đầy, khà một tiếng sảng khoái nói

-Ông yên tâm, Hoa gả về nhà ta, ta sẽ coi như con gái trong nhà. – Lê Ngạc nói rồi quay xuống dưới, nâng cao bát rượu nói lớn - Từ nay hai tộc Công-Lê mãi là anh em một nhà

-Hay…Hay…Hay

Mọi người bên dưới cùng nâng bát rượu trên tay hưởng ứng. Không khí vui mừng nhưng dường như Công Ma không thể nhịn mãi được, liền nói với Lê Ngạc

-Tộc trưởng Lê Ngạc, tôi có điều muốn nói…

-Mời ngài cứ nói – Lê Ngạc đáp lại

-Chuyện là…

-Ngày vui hoan hỉ, vâng mệnh đến cầu phúc cho cô dâu chú rể, trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn… Ngày vui hoan hỉ, vâng mệnh đến cầu phúc cho cô dâu chú rể, trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn.

Ở bên ngoài, không biết từ đâu xuất hiện một đám trẻ nhỏ, ăn mặc kỳ lạ, diêm dúa, mỗi đứa lại đeo mặt lạ hình thú từ từ tiến vào bữa tiệc. Chúng lấy bỏ bầu khô, xương làm thành nhạc khí, vừa đi vừa, vừa lắc tạo thành những tiếng kêu lách cách. Miệng luôn nói lớn mấy câu vừa nãy khiến cả những người bên trong nhà Bồ Chính cũng nghe thấy.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn, tiếng của lũ trẻ khiến người bên trong buổi tiệc chú ý. Những hộ vệ thân tín ở phía dưới thấy vậy liền đứng dậy cản bước, nghĩ là bọn nhóc con nào đó muốn vào làm loạn

-Nhóc con, đi chỗ khác chơi, cuối bữa tiệc đến nhà bếp mà lấy phần.

Đám trẻ liền khựng lại nhưng một đứa đeo mặt nạ hổ, tay cầm một cây trượng gỗ có buộc xương đầu khỉ vẫn ung dung tiến tới, miệng không ngừng nói lớn. Đám hộ vệ thấy vậy, liền đưa tay bắt lấy vai khiến đứa bé này dừng lại. Đứa nhóc này liền im lặng rồi bất chợt lấy tay bắt lấy tay người hộ vệ.

Người hộ vệ liền tái mặt sợ hãi, rõ ràng tay tên nhóc này đang bốc cháy một ngọn lửa màu xanh. Dường như người này còn cảm nhận được sức nóng đang lan tỏa, tên này vội vàng rụt tay, lùi nhanh lại khiến cả người ngã xuống đất, lăn quằn quại, xem lại thì cánh tay đã nổi vết bỏng đỏ, in hằn bàn tay lên đó

-Hạ nhân không biết tôn ti, dám xúc phạm sứ giả của thần

Đứa trẻ này chính là Hãn giả trang. Hắn nâng cây trượng đập xuống đất khiến các mẩu xương và lục lạp bằng vỏ bầu khô kêu lên lách cách, cất giọng quát đám hộ vệ. Sự việc vừa rồi khiến mọi người xôn xao, có người sợ đến quỳ xuống mà cầu khấn. Những hộ vệ thấy mọi chuyện không ổn liền vội rút vũ khí chĩa vào đám trẻ

Nhưng bọn họ không dám manh động, vì họ còn chưa hết bất ngờ sau sự việc vừa nãy. Những đứa trẻ vẫn bình tĩnh đứng đó. Nói là bình tĩnh chứ thực ra sau tấm mặt nạ chúng đang căng thẳng cực độ.

-Chuyện này là sao? Bồ Chính Công Ma, hãy giải thích cho mọi người đi – Một trưởng lão đứng lên chất vấn

Các trưởng lão cũng rất bất bình, chuyện này họ không được thông báo. Công Ma cũng không hiểu chuyện gì, mặt ngơ ngác thì Hoa ngồi yên lặng phía sau bất ngờ lên tiếng

-Xin các trưởng lão nguôi giận, đây là chủ ý của con, con đã mời tư tế về cầu phúc cho đám cưới này

-Cầu phúc? Việc này chẳng phải đã có thầy bà lo là được rồi sao? Hơn nữa các thầy tế làm gì có ai là trẻ con chứ? – Một người phản bác

- Chuyện này…vì con đi không tiện nên đã nhờ thầy bà gửi lời đến núi Tản xin giúp đỡ. – Hoa ấp úng, không ngờ bị phản bác nhanh vậy

-Các vị, theo tôi thấy, nên tạm thời bắt chúng lại, hôm này nên để ngày vui trọn vẹn, sau bữa tiệc rồi tiếng – Một trưởng lão lên tiếng

-Không được, nếu nhỡ những lời Hoa nói là đúng, và chúng ta bắt giam họ, khác nào xúc phạm đến các tư tế núi Tản. Hơn nữa, chuyện vừa rồi nếu không phải là một tư tế, thì ai có thể làm được chứ, xử lý không khéo, sau này khó ăn nói với bọn họ. – Một trưởng lão khác ngăn lại.

Trong ngôi nhà của Bồ Chính bắt đầu xôn xao, mỗi người một ý, không ai chịu ai. Lúc này tộc trưởng họ Công, tên là Công Lĩnh lên tiếng,

-Mọi người xin hãy yên lặng, Hoa đã nói những người này do thầy bà gợi ý, chi bằng sai người đến hỏi, chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ rồi sao?

Nghe đến đây mọi người gật đầu đều cho là phải, liền truyền xuống cho một thuộc hạ đến nhà thầy bà hỏi. Hoa nghe ý này liền chột dạ, tim cô bé bắt đầu đập nhanh hơn như thể muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Người này chưa kịp rời khỏi thì từ phía lối vào đã xuất hiện môt bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc. Thấy người này vừa xuất hiện, một đứa trẻ vội reo lên

-Thầy bà kìa!!

Ở bên ngoài, nhóm của Hãn đang không biết phải xử lý như thế nào vì chưa tính đến khả năng này. Theo kế hoạch của Hãn thì sau khi thấy việc vừa rồi thì những kẻ bên trong nhà phải mời chúng vào bên trong mới phải thế nhưng mọi chuyện lại rơi vào bế tắc. Lại nghe thầy bà đến, không phải là định vạch mặt chúng đấy chứ?

Cả bọn quay mặt lại nhìn, ai nấy đêu bất ngờ khi thấy thầy bà xuất hiện. Bà thấy lũ trẻ liền nở nụ cười hiền hậu nói

-Mấy đứa thật là, đến rồi sao không đến tìm ta chứ? Khiến mọi người hiểu lầm hết rồi đấy

Nói xong, bà liền từ từ bước lên phía trước trước, đứng trước mặt hộ vệ nói

-Nào nào, cất vũ khí đi các chú, chúng ta đến để cầu phúc cho cô chủ mà

Hộ vệ nghe vậy vội vàng cất vũ khí, cúi đầu lễ phép chào thầy bà.

-Hoa, ta và các tư tế đã đến rồi – Thầy bà nói lớn vọng vào bên trong

-Có vẻ những gì Hoa nói là sự thật. Có thể mời các tư tế xuống núi cũng không dễ dàng. Họ đến đây chúng ta không thể tiếp đón sơ sài, mau mời họ vào dự tiệc rồi đến làm lễ. Người đâu, lấy thêm bàn, mời các tư tế vào ngồi cùng chúng ta. – Một trưởng lão lên tiếng

Ngay lập tức, từ bên trong nhà đã có vài trưởng lão cả hai tộc đi ra tiếp đón tận cửa. Họ niềm nở mời thầy bà và đám trẻ vào trong cùng dự tiệc. Nhìn cách họ tiếp đón, Hãn mới nhận ra, địa vị của tư tế còn lớn hơn những gì hắn nghĩ.

Như đã nói, các tư tế rất có địa vị trong xã hội Việt cổ. Núi Tản là ngọn núi linh thiêng nhất của người Việt Cổ, nơi này thường tổ chức các nghi thức linh thiêng như giỗ tổ, lễ đón mùa xuân, cúng tế thần, cúng mùa màng… đồng thời, nơi này có các tư tế sống thoát tục, cách biệt với cuộc sống con người, tuy nhiên khi họ đã lên tiếng thì luôn được lắng nghe, để dễ hiểu thì các tư tế ở các tộc chỉ giống như các cha xứ địa phương, còn tư tế núi Tản thì tương đương các tổng giám mục, hay giáo hoàng. Dù là Tây Vu Vương gặp họ cũng phải kiêng nể 5 phần huống gì mấy trưởng lão, tộc trưởng cỏn con. Việc mời tư tế núi Tản càng không phải là chuyện dễ dàng, tuy nhiên nếu biết “chạy đúng cửa” thì vẫn có thể được

Nhìn cách những kẻ quyền cao chức trọng của 1 tộc tiếp đón, thậm chí là quỳ trước cả nhóm của Hãn là hiểu rồi. Mấy đứa trẻ này có trong mơ cũng không dám mơ có ngày những người quyền lực này cúi lại chúng. Thấy đám trẻ bắt đầu rén lại, Hãn cũng đành, may là có cái mặt nạ, bằng không để họ nhìn thấy khuôn mặt chúng thì không biết sẽ thành thế nào

-Để thầy bà mời về các tư tế núi Tản, thật là vất vả cho bà. Hôm nay xin bà hãy ngồi dự tiệc cùng ta. – Tộc trưởng Công Lĩnh mở lời trước

-Tư tế núi Tản? – Thầy bà sững người.

-Phải, chẳng phải là họ sao? – Công Lĩnh chỉ tay về phía những đứa trẻ phía sau.

Thầy bà nhìn về phía lũ trẻ với ánh mắt như muốn nói: “Chơi cũng lớn đấy”. Rồi cười với người đàn ông trước mặt

-Phải phải, chính là họ

-Đây là lần đầu tiên ta thấy tư tế là trẻ con đấy

-Ngài đừng hiểu lầm, chúng đúng là tư tế nhưng đó là chuyện của tương lai. Hiện mới chỉ đang học các nghi lễ. Việc cầu phúc chúng được học qua nên có thể đảm nhận được.

-Vậy xin mời vào dự tiệc cùng chúng tôi, sau đó, chúng tôi sẽ chuẩn bị đồ lễ

Nghe thế, Hãn đột ngột lên tiếng

-Không được, giờ lành sắp đến, làm thế sẽ không kịp nữa.

Mọi người liền rơi vào suy nghĩ, tiệc đang vui lại phải làm lễ thì đúng là “đứt dây đàn”. Hơn nữa, làm thế này cũng khiến các trưởng lão không vừa ý, nhưng họ không dám lên tiếng phản đối. Sự mê tín đã ăn vào máu qua nhiều thế hệ, phản đối các nghi thức linh thiêng là điều tối kỵ,

-Thế…thế thì chúng ta mau cử hành lễ cúng đi, yến tiệc sau đó tiếp tục cũng không muộn- Tộc trưởng họ Lê lên tiếng

Nhà trai đã lên tiếng thì không có lý do phản đối, các trưởng lão tuy còn lưỡng lự nhưng tộc trưởng đã quyết thì họ phải theo

-Chúng tôi sẽ phụ trách sắp xếp bàn tế lễ nên sẽ có lộn xộn, quý vị ở trong này không tiện, xin ra ngoài đợi – Hãn nói

Tất cả đều đồng ý, tộc trưởng sắp xếp vài người hầu ở lại phụ việc. Những việc sắp xếp đồ cúng này thì để thầy bà là hợp lý, trong thời gian đó, lũ trẻ sẽ động tay động chân một chút.

Khoảng 1 giờ sau, bên trong cơ bản đã xong, trước khi Hãn bước ra gọi mọi người vào trong, thầy bà kéo tay hỏi

-Cháu có chắc làm được không?

-Bà cứ tin cháu, lần này chắc chắn cô chủ sẽ không phải lấy tên Lê Ngang đó.

Hãn bước ra ngoài, nhìn lên trời đêm một lần nữa rồi nói với mọi người

-Giờ lành đã đến, mọi người, mời – Hãn đứng một bên, giang tay ra hiệu cho mọi người cùng vào trong

Bên trong, thầy bà đã bắt đầu cũng lễ, Hãn nhắn với bà là cúng càng lâu càng tốt, còn lại các nghi thức cứ để bọn trẻ lo. Lũ trẻ trong quá trình sắp xếp có “vẽ” thêm vài thứ để chứng tỏ rằng chúng “chuyên nghiệp”, trên bàn còn để thêm xương đầu bò, xương động vật cùng cách bài trí các ngọn đuốc ở các vị trí khác nhau làm điện thờ có phần ma quái.

-Nghi thức cầu phúc bắt đầu.

Hãn đứng đằng sau thầy bà, trước điện thờ, đưa hai tay lên cao, miệng không ngừng lẩm bẩm, kèm theo vài tiếng rên rỉ. Hắn tay cầm một ngọn đuốc, tay kia cầm theo 1 bát nước. Uống một ngụm rồi ngửa mặt lên phụt vào ngọn đuốc trước mặt tạo thành một tia lửa dài, cả căn phòng vì ngọn lửa mà sáng bừng 1 lúc. Mọi người đứng quan sát không khỏi giật mình hoảng hốt. Một vài trưởng lão dường như quá hoảng sợ bắt đầu quỳ xuống khấn vái khiến nhiều người cũng quỳ xuống theo.

Sau màn múa lửa vừa rồi, hắn lén nhìn những người trong căn phòng, nhiều kẻ vẫn còn chưa bị thuyết phục. Hắn bèn giở ra một trò khác, đặt cây đuốc sang một bên, hắn múa tay trên ngọn lửa, thân người co giật một chút, miệng tiếp tục lẩm bẩm. Ngọn lửa liền lập tức biển đổi màu sắc, màu xanh vàng, đỏ,… liên tục xuất hiện. Sau đó, Hãn quay lại về phía mọi người, nói

-Mời cô dâu, chú rể bước vào

Hoa và Lê Ngang từ từ đi song song, tiến vào trước bàn thời thần. Thầy bà vẫn chỉ ngồi đó cầu khấn, không quan tâm Hãn sắp giở trò gì phía sau. Hãn đứng trước mặt hai người múa may một chút rồi đưa hai tay ra, xoay một chút liền thấy hai bàn tay của Hãn được bao phủ bởi một ngọn lửa màu xanh nhạt, giống như ngọn lửa khi nãy khiến tên hộ vệ sợ hãi.

Thấy hai người trước mặt tròn mắt nhìn, lại có phần rụt tè sợ sệt, Hãn nói trấn an

-Đừng có sợ, lửa thiêng không hại người, đưa một tay của hai người đây

Hoa và Lê Ngang lúc đầu còn ngần ngại. Nhưng sau khi nhìn Hãn đầy tự tin, Hoa liền đưa 1 tay ra, Hãn liền nắm chặt lấy rồi ra hiệu cho Lê Ngang cũng làm vậy. Một số người sợ Lê Ngang bị bỏng định ngăn nhưng bị 1 trưởng lão cực tín đang quỳ lạy ngăn cản, còn khẽ mắng.

Thấy Lê Ngang trần trừ, Hãn mới quát

-Còn không mau đưa tay, muốn bị thần phạt thì mới chịu hả?

Hai chữ “thần phạt” có vẻ rất hiệu nghiệm, ngay khi Hãn vừa dứt lời đã có một vài trưởng lão họ Lê gắt hối Lê Ngang đưa tay ra. Dưới sự hối thúc của các trưởng lão, lại thêm tên họ Lê này có vài phần bắt đầu thấy sợ uy của thần, nhìn sang bên Hoa thấy không có vấn đề gì, Lê Ngang mới đưa tay ra

Hãn cầm tay hai người, miệng cầu khấn

-Xin thần ban sự sung túc….xin thần ban cho con cháu đầy đàn

Dưới ánh đuốc, ngọn lửa trên tay Hãn càng nổi rõ hơn, bao lấy luôn cả tay của đôi nam nữ. Sau khi đã cầu nguyện xong, Hãn thu tay lại, ngọn lửa biến mất rồi hắn nhận từ Trâu một cái khay nhỏ có 1 bát gốm.

-Thần linh ban rượu – Hãn nói,

Hắn lấy tay thọng tay áo vung ngang qua chiếc khay trước mặt, đến khi tà áo tay đi qua hết, chiếc bát gốm mới nãy trống không đã được đổ đầy một loại dung dịch có màu trắng sữa nhạt trước sự ngạc nhiên của những người trong phòng.

Tiếp sau, hắn nhận một khúc cây và một con dao từ tay Trâu, đưa lên cao, nói

-Thần linh xin chứng giám cho chúng con và cho cặp đôi này

Nói rồi liền vung dao, chặt vào khúc cây. Từ vết cắt, nhựa cây bắt đầu chảy xuống, nhưng mọi người bắt đâu thấy có điều gì đó không đúng, từ trước đến nay họ chỉ thấy nhựa cây màu trắng, nhưng nhựa chảy ra từ khúc cây trên tay Hãn có màu đỏ tươi như máu. Bất ngờ bên ngoài liền nổi một trận gió lớn, tiếng gió rít bên ngoài ai cũng nghe rõ.

Sự việc xảy ra trước mắt, không ai dám nghi ngờ gì nữa, tất cả vội quỳ xuống, kể các các tộc trưởng, Bồ Chính. Họ nghĩ rằng thần đã hiển linh liền khấn vái lia lịa. Hãn nghe tiếng gió liền khẽ cười nhưng chỉ trong chốc lát rồi thu liễm lại, bình tĩnh nhỏ giọt nhựa cây màu máu vào bát rượu trắng, đưa lên cao, nói

-Hai người quỳ xuống, chuẩn bị nhận phúc thần ban

Đôi nam nữ bắt đầu quỳ xuống trong khi đó Hãn vẫn lẩm bẩm thành tiếng ‘hambara…rababara...” một lúc rồi đưa bát rượu đặt trước mặt Hoa và Lê Ngang.

-Mỗi người uống một ngụm– Hãn nói rồi đưa cho Hoa

Hoa liền đưa hai tay đỡ lấy bát rượu, uống một nửa, mặt cô có vẻ nhăn lại nhưng vẫn cố tỏ ra uống một cách thoải mái, cô uống 1 nửa rồi đưa sang cho Lê Ngang. Tên này thấy không có vấn đề, liền một hơi uống hết, nhưng vừa mới uống vào liền phụt hết rượu ra

-Đây là rượu gì, đắng chát thế này sao mà uống – Lê Ngang bực tức nói

Chỉ đợi khoảnh khắc này, Hãn liền giơ cước đá tên này một cái.

-To gan, rượu thần ban mà dám mạo phạm…

Hãn chưa kịp nói hết lời, bên ngoài bất ngờ nổi sấm chớp khiến tất cả mọi người đều giật mình, Hãn cũng không ngờ được tình huống này, hắn quay ngay về phía bàn thờ, xấp người bái láy, miệng nói to.

-Thần linh nguôi giận…thần linh nguôi giận…Tất cả mau quỳ xuống

Thầy bà thấy Hãn làm thế cũng liền giả mặt hoảng hốt, phụ họa theo. Tiếng gió rít bên ngoài càng mạnh hơn, nhưng mọi người dần phát hiện, tiếng gió có gì đó không bình thường. Tiếng gió này sao nghe giống…

-Á Á Á…. Á Á Á… Á Á Á

Tiếng gió này ngày càng rõ hơn khiến những người trong căn phòng sắc mặt trắng bệch sợ hãi, nhiều người hoảng sở tột độ liền vội bịt tai lại, la hét thảm thiết. Âm thanh mà họ nghe được như tiếng gào thét thảm thiết của những vạn oan hồn dưới địa ngục

Đang khi mọi người hỗn loạn, lại một dị biến lại xảy ra, bàn thờ thần đột bốc cháy ngùn ngụt, trong thoáng chốc, một ngọn lửa lớn bao lấy bàn thờ. Hãn liền nói

-Thần linh nổi giận, mọi người mau chạy khỏi đây, đến đình làng mau…Thần linh khai ân, thần linh khai ân

Hãn cảnh báo mọi người rồi tiếp tục quỳ lạy. Nghe thấy thế, mọi người trong căn phòng sợ hãi tột độ, nhốn nháo chạy ra cửa, chạy thẳng đến đình làng, cho đến khi trong căn phòng chỉ còn nhóm trẻ con giả danh tư tế. Chúng đợi khi mọi người đã đi xa, còn cẩn thận ngó xem họ đã đi hết chưa, chúng mới tháo bỏ mặt nạ ra, cười ngặt nghẽo.

-Thôi tụi mày, lo dập lửa đi, mang mấy thùng nước bên ngoài vào đây. Lửa lớn tý nữa là nhà Bồ Chính đi tong đấy – Hãn nói nhưng vẫn cố nén cười

-Được rồi… Được rồi, đợi chúng tao một tý – Mấy đứa trẻ cố nén cười, nói

Chúng chia ra, chạy khỏi nhà Bồ Chính, khiêng về 2 -3 chum nước rồi bắt đầu chữa cháy. Trời tuy có nổi gió và sấm chớp nhưng lại không có mưa, nếu có là nhẹ người rồi, chúng đành múc từng gáo nước từ từ chữa cháy.

Đến khi xong xuôi, chúng mới từ từ chuẩn bị đến đình lành. Đang chuẩn bị rời đi thì Sóc hớt hải chạy vào nói

-Chúng mày, có người đến!!!

-Nhanh, đeo mặt nạ vào – Hãn vội nói.

Bọn trẻ mau tróng chỉnh lại trang phục rồi ngồi khoanh chân trước bàn thờ, giả bộ đang cúng bái. Người đến hóa ra là hộ vệ của tộc trưởng, sau khi đến đình làng, mọi người đều hoang mang, tranh cãi cũng đã nổ ra, nhưng họ nhớ ra những tư tế, ngoài thầy bà, vẫn chưa có ai đến, nên họ sai vài hộ vệ quay trở lại tìm.

Đám trẻ nghe hộ vệ kể lại, biết kế hoạch đã thành công, liền đi theo hộ vệ đến đình làng. Trên đường đến đình làng, dân làng Hãn vì cũng nghe thấy tiếng hú trong gió, kèm theo sấm kêu chớp giật, tưởng là có điềm của thần linh nên đóng chặt cửa, dù rằng lúc này vẫn còn khá sớm để đi ngủ, nhiều ngôi nhà còn vang tiếng cầu khấn

Khi lũ trẻ đến bên ngoài đình làng đã nghe bên trong có tiếng cãi vã

-Hôn ước này có vấn đề, không thể tiếp tục – Trưởng lão 1

-Ông nói vậy là ý gì? Hôn ước đã định, nói bỏ là bỏ dễ thế à? – Trưởng lão 2

-Hôn ước đã định, thần linh không ban phúc, ngược lại còn nổi giận, nếu tiếp tục chẳng phải cố tình chọc thần nổi giận, hậu quả chúng ta sao gánh nổi.

-Hai tộc có hôn ước, nay rước dâu, lễ vật mang đến đầy đủ đơn phương hủy bỏ thì còn đâu mặt mũi, các tộc khác cũng sẽ coi thường.

Cuộc tranh cãi gay gắt như sắp động tay động chân rồi. Lúc này đám trẻ mới từ từ bước vào, những người bên trong thấy vậy cũng yên lặng, người sốt ruột nhất là 2 tộc trưởng, họ vội đi đến hỏi

-Các vị, chuyện vừa rồi là thế nào?

-Thần linh nổi giận, sợ rằng sau này sẽ có tai ương

-Chẳng lẽ, thần không ủng hộ đám cưới này?

-Cũng không thể nói vậy. Có lẽ cậu chủ uổng rượu thiêng nhưng lại phì ra, như thế là bất kính đã khiến thần nổi dậy.

Hãn nói rồi hướng về Lê Ngang đang đứng một góc

-Rượu thiêng gì chứ, đắng chát không nuối nổi

-Con im đi, có biết là đã gây ra chuyện rồi không. Mày không thể cha mày một ngày bình yên à?- Tộc trưởng họ Lê quát

-Vô lý, rượu thiêng làm sao có vị đắng được? Cô chủ Hoa, rượu thiêng uống có vị gì? – Hãn quay về Hoa hỏi

-Ngọt, ngon, vị như mật ong ấy – Hoa trả lời.

Câu trả lời của Hoa trái ngược hoàn toàn với Lê Ngang, một kẻ khen ngon một kẻ khen đắng khiến mọi người bắt đầu tin rằng thần không muốn đám cưới này xảy ra. Hãn bồi thêm một câu

-Dám hỏi cậu chủ, trước đám cưới này hay là trước đây, cậu có làm gì không “phù hợp” không?

Hỏi thế mà cũng hỏi, Lê Ngang là kẻ đi “gây chuyện” thay cơm ai mà không biết, phải hỏi là có ngày nào không làm chuyện “không phù hợp” không mới đúng? Đúng là người trên núi mà. Lê Ngang không trả lời, chỉ “tsk” một tiếng.

-Tôi cũng đoán ra được rồi. Chuyện đám cưới, chúng tôi không muốn xen vào, chỉ có thể nhắc nhở, thần linh sức mạnh vô biên, nếu cố tình chọc giận thì cũng nên chuẩn bị đón tai họa. Bệnh dịch, nạn đói, chiến tranh chắc mọi người cũng hiểu sự tàn khốc đó rồi chứ? Lời chỉ có vậy, còn bây giờ chúng tôi xin đi trước

-Đã muộn vậy rồi các vị còn đi đâu nữa?

-Chúng tôi xuống núi đã là đã phá lệ, nếu không trở về ngay sẽ khó giao phó với đại tư tế.

-Vậy để chúng tôi cho người hộ tống các vị

-Không cần tộc trưởng bận tâm, chúng tôi tự đi được…Thầy bà, hẹn gặp lại – Hãn trả lời tộc trưởng họ Công rồi nói lời tạm biệt thầy bà

Thầy bà chỉ gật đầu, Hãn sau đó dẫn lũ trẻ đi ra ngoài, đi về lối ra khỏi làng, theo hướng núi Tản. Chúng cứ bình tĩnh mà đi, mọi việc đã thành nhưng giờ không phải là lúc vui mừng. Hắn không muốn mọi thứ đổ bể ở phút 89,

-Ê mày, đã đi xa quá rồi, có nên cởi hóa trang rồi trở về không?

-Chưa được, chúng ta cứ đi tiếp, vòng qua con đường phía trước rồi trở về rừng tre

-Đi xa như vậy à?

-Phải làm cho thật, còn nữa, Sóc và Trì, chú ý phía sau xem có ai theo dõi không?

-Để cho chúng tao – Hai đứa trẻ phía sau cùng đáp lại

Chúng đi một đoạn đường dài và vòng vèo. Sóc và Trì liên tục để ý phía sau, đảm bảo không có người đi theo. Chúng đi hết con đường và phải đến tối muộn mới có thể trở về khu rừng tre. Tối nay, Chúng sẽ ngủ lại trong căn nhà tre ở đó.

------------