Ông Lĩnh dắt Hãn ra ngoài, đến chỗ đình làng ngồi chờ. Nơi này đã có rất nhiều người tụ tập, và đúng như ông Lĩnh nói, người đến hỏi cưới có thân phận không tầm thường. Hắn chưa gặp người đó nhưng nhìn xem thứ họ mang đến cũng đủ biết, ngoài vàng bạc đá quý, còn có ngựa nữa.
Ngựa bản địa ở vùng Đông Nam Á rất ít, thân hình nhỏ và gầy, sức vóc cũng không có gì nổi bật nhưng vì ít nên có giá, tuy nhiên, không thể sánh với lũ ngựa trước mắt hắn, chúng là ngựa phương Bắc to khỏe, đẹp đẽ hơn được du nhập đến đây, phải đi qua 1 quãng đường rất dài với nhiều rủi ro về thời tiết, bệnh tật,... đi đến nơi thì cũng mất 2/3 nên giá ngựa rất rất cao, thường chỉ cho quý tộc nhà giàu cưỡi, một con ngựa đáng bằng 6 con trâu khỏe đấy.
Ở đây có đến ít nhất 10 con ngựa chứng tỏ đây là con nhà giàu và giàu đến mức này thì cũng ít người làm được lắm. Xét về gia thế, độ giàu có của người này thì khỏi nói nhìn cũng biết quá đủ tư cách hỏi cưới rồi. Hắn ngồi đợi một góc ở một võ đài được dựng lên gấp gáp với mấy chiếc cột và phên dậu tre, cha mẹ và đám bạn đến chỗ hắn nói chuyện rôm rả cả một góc. Bố mẹ hắn lo lắng chỉ vì trận đấu mà chọc giận con nhà quyền quý rồi mang họa vào người, hắn cũng tự trấn an một hồi để họ yên tâm, lũ bạn thì hết sức ủng hộ, kêu hắn đánh tốt vào, kiểu gì Hoa cũng thưởng. Đang tám chuyện thì thấy từ một đám người từ phía nhà Bồ Chính tiến đến đình làng
Ngoài Bồ Chính và Hoa, còn một nhóm người lạ khác, ai nấy đều cao lớn rắn chắc đang vây quanh một người ăn mặc nổi bật với trang phục lụa óng vàng, nếu đoán tuổi thì người này cũng lớn hơn hắn kha khá, đầu đội mũ lông chim ưng, trên người đeo trang sức quý , mũi và tai xỏ khuyên vàng, tay 10 ngón đều đeo nhẫn đá quý, ống tay và ống chân đeo ống bảo vệ bằng bạc. Rich kid cổ đại là đây chứ đâu
Có nhìn thế nào thì Hãn cũng khẳng định đây là người sẽ hỏi cưới Hoa, cơ mà nhìn không có vẻ gì là có luyện võ cả, da trắng bóc, cánh tay trông rất mềm, dường như không có cơ bắp, thậm chí nếu nhìn kỹ, hắn còn thấy cánh tay một phụ nữ gần đó còn rắn hơn tay hắn. Cả người rất mập mạp, bụng phệ, dáng đi không linh hoạt, hắn nghĩ lần này ngon ăn rồi. Ngoài ra, ánh mắt Hoa nhìn người này không ưa chút nào nếu không nói là ghét
Tên này là con trai nếu ướm chừng cũng đến tuổi dậy thì rồi mà nói chuyện với Bồ Chính, giọng nói và cử chỉ có hơi èo, the thé giống con gái khiến Hãn cảm thấy hơi tởm.
Trong khi chờ đợi, Hoa cùng người hầu đến chỗ Hãn, mặc dù đang tiếp chuyện Bồ Chính nhưng ánh mắt của tên béo nhìn hau háu theo dáng người của Hoa
-Nhìn tên này cũng khá, xứng làm chồng cô chủ lắm đấy - Hãn nói kháy
Hoa nghe không chịu được, đá Hãn một cái, bực tức nói
-Ngươi liệu mà đánh cho đàng hoàng, ngươi mà thua người của hắn là ta lột da ngươi
-Cái đó thì… - Hãn hơi cúi đầu, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng liền ngơ ngác nói - Hả? sao lại là “người của hắn”? Không phải hắn sẽ đấu sao?
-Người nhìn tướng hắn như vậy thì đánh đấm cái gì? Cái tên Lê Ngang đó từ khi sinh ra đến giờ chỉ có ăn với ngủ, một ngày không đi gây chuyện đã là phúc rồi - Người hầu gái bên cạnh nói
-Thế tôi phải đấu với ai? - Hãn hỏi lại
-Nhìn kia kìa, tên to con nhất trong đám hộ vệ đấy - Người hầu gái chỉ về phía đám hộ vệ
Hãn nhìn theo, chỉ thấy trong đám đó có một lên cao lớn bất thường, ước chứng 1m75, cả người rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, trên người đầy những sẹo. Nhưng nhiêu đó không nổi bật hơn khuôn mặt người này, có câu chủ nào tớ nấy, khuôn mặt tên này bình thường không đến lỗi nhưng lúc này hắn lại nhìn về phía Hãn, miệng nở nụ cười khả ố đến mức hắn nhìn mà thấy lạnh cả người. Vấn đề lớn hơn là người này ít nhất cùng đã gần 30 rồi trong khi hắn tính đến lúc này cũng chỉ 12 tuổi 5 tháng 9 ngày, lúc Hãn còn trong bụng mẹ thì có lẽ tên này đã cầm dao giết người quen tay rồi.
-Thế không công bằng, tên đó đáng tuổi chú bác của tôi, đánh thế nào được
-Không đánh được cũng phải đánh - Hoa bực tức nói
-Mẹ trẻ của tôi ơi, tôi đánh với người đó thì có khác gì muỗi đốt lưng voi đâu. Cơ hội thắng ở đâu cơ chứ? Đã giao hẹn trước là chỉ đánh với người bằng tuổi hoặc hơn vài tuổi thôi mà
-Ngươi nghĩ ta muốn chắc, nhưng cha đã quyết thế rồi, ta xin thế nào cũng không được. Ta không quan tâm ngươi đánh thế nào, nhất định phải thắng cho ta - Hoa dậm chân, gắt
Nghe đến thì Hãn chỉ biết lấy tay vò đầu, thế này thì chịu rồi, ai bảo hắn là người dưới, kẻ ở trên bảo sao thì làm vậy. Nhưng mà thế này thì...dm đời. Hãn thầm mắng
-Đừng có sợ, nhớ những gì ta đã dạy là được - Ông Lĩnh trấn an
-Ông ơi, lý thuyết và thực hành khác nhau lắm - Hãn ngao ngán nói lại
Từ lúc Hãn theo ông Lĩnh luyện tập, hắn cũng đã mở mang được nhiều thứ mà trước nay không biết. Khác với cha hắn hướng luyện tập sức mạnh thì ông Lĩnh lại đi theo hướng nhanh nhẹn và dẻo dai, đòn đánh hiểm và chính xác. Nhưng dù có luyện tập thế nào, hay bằng một cách thần kỳ nào đó hắn có thể luyện được khí công để cường hóa thân thể như trong phim thì chênh lệch sức mạnh vẫn quá lớn
-Bớt than đi, đến lúc đấu rồi kìa
Ông Lĩnh nhắc, Hãn ngẩng đầu lên thì hoảng hốt, tên bên kia đang nhìn hắn cười, nụ cười này còn kinh khủng hơn vừa nãy, trần đời hắn chưa thấy cái khuôn mặt xúc phạm mắt người nhìn như vậy. Ông Lĩnh thì không quan tâm, thấy Hãn cứ rụt lại đằng sau, biết là hắn sợ liền bắt lấy tay kéo đi. Hãn cố gắng cưỡng lại nhưng không nổi với sức của ông Lĩnh.
Hắn bị ông Lĩnh kéo đến giữa sân đấu, đứng cùng với đối thủ. Lúc này thì không trốn được nữa, cả hai đều chạm mặt nhau, tên này còn nhìn Hãn rồi nở nụ cười nhếch mép, chiều cao của Hãn chỉ đến gần cổ của đối thủ một chút. Cả hai bên đều bắt đầu nghi lễ dưới sự hướng dẫn của thầy bà, cả hai bắt đầu nhảy múa cầu chiến thắng từ thần linh. Sau đó, hắn liền cởi bộ áo lễ bên ngoài, đứng vào vị trí chuẩn bị.
-Quy tắc trận đấu này, không ra đòn hiểm, không dùng đòn giết người, đánh đến khi đối thủ chịu thua hoặc không còn sức chiến đấu. Ai vi phạm, xử thua. Đã rõ chưa? - Một người đàn ông được chọn làm trọng tài, đứng giữa 2 người nói
-Đã rõ … Đã rõ
Thấy cả hai người đã sẵn sàng, trọng tài hô to: “Sẵn sàng - ĐẤU”. Trọng tài nhanh chân đứng sang một bên.
Ngay khi trọng tài vừa dứt lời, xung quanh võ đài rộ lên tiếng cổ vũ. Tên người hầu của họ Lê ngay lập tức sấn tới định bắt lấy Hãn. Nhưng hắn theo bản năng lùi lại né tránh các đòn đánh tới. Lúc này thành quả luyện tập đã có tác dụng, hắn di chuyển nhanh hơn hẳn đối thủ của mình. Ông Lĩnh nhìn Hãn ứng biến cũng gật đầu hài lòng. Nhưng đối thủ của Hãn cũng không dạng vừa, “đuổi bắt” với Hãn nãy giờ mà sức không hề xuống sức, thậm chí còn suýt nữa dồn hắn vào góc võ đài.
Những hộ vệ khác của Lê Ngang thấy đồng bạn mãi không bắt được Hãn liền gào giục hắn khiến động tác tên này nhanh hơn hẳn. Khi thấy Hãn gặp bất lợi, những người quen của Hãn nhìn trận đấu đang rất lo lắng thì bất ngờ, Hãn không lùi lại né tránh nữa mà tiến về phía đối thủ, nhanh nhẹn cúi người, né đòn bắt rồi luồn qua đắng sau, dùng sức đạp mạnh vào mặt sau của khớp gối đối thủ khiến tên này khụy xuống
Lúc này thì lợi thế chiều cao đã không còn nữa, kẻ này quỳ xuống thì thậm chí còn thấp hơn Hãn một chút. Hắn không ngần ngại mà mạnh tay vung cùi chỏ nhắm thẳng mặt mà đánh. “Bốp”, cùi chỏ va thẳng mặt mạnh đến mức khiến đầu tên hộ vệ nhà họ Lê nghẹo sang 1 bên. Nhìn cũng thấy đòn vừa rồi khá mạnh
-Hay!! - Hoa ngồi trên cao, thấy Hãn dành lợi thế liền kích động đứng lên, nói
Những người khác xung quanh võ đài cũng dành lời tán thưởng cho Hãn bởi cách xử lý rất khôn khéo. Rõ ràng Hãn một chút lợi thế cũng không có nhưng hắn có thể nhanh chí tấn công bất ngờ, đảo ngược tình thế một bước dành thượng phong không phải rất đáng khen ngợi hay sao
Thấy Hoa kích động, Lê Ngang cùng ngồi gần đó thấy Hãn cũng có chút tài năng nhưng lại chỉ nhếch mép cười một cái rồi nói
-Cô Hoa cứ bình tĩnh, trận đấu còn chưa kết thúc mà
Hoa nhìn về Lê Ngang, sự phấn khích đã biến mất mà thay vào bằng sự coi thường. Bồ Chính thấy con gái như vậy, sợ thất lễ mới nói Hoa ngồi xuống. Nhưng ngay lúc đó, võ đài đã có chuyển biến. “BINH… BỐP”, tên hộ vệ sau khi lãnh trọn đòn của Hãn ngay lập tức phản công, đánh liền hai cú khiến Hãn không kịp chở tay
Chưa kịp hoàn hồn, Hãn đã thấy tên này áp sát về phía mình, liên tục tung đòn. Hãn đưa tay phòng thủ trước mặt và cố gắng né tránh các đòn đánh. Mỗi đòn đánh ra mạnh mẽ kinh người khiến tay hắn rung lên bần bật như thanh gỗ mục chắn bão.
Tình thế vô cùng khó khăn. Hãn chỉ biết đỡ, Những người cùng làng chỉ biết lắc đầu. Vừa rồi thì hắn làm rất tốt chỉ tiếc sức còn chưa đủ. Mỗi đòn đánh của đối thủ càng mạnh hơn vừa nãy, cả người Hãn đã có nhiều viết xước da và thâm tím. Hoa, bố mẹ Hãn và đám bạn đứng bên ngoài nhìn vào càng cảm thấy lo lắng. Hãn gần như còn không có thời gian thở, còn đối thủ thì vẫn điên cuồng tấn công dưới sự tán dương của Lê Ngang và thuộc hạ.
Có lẽ người bình tĩnh nhất là ông Lĩnh lúc này đang đứng ở một chỗ, khoanh tay nhìn Hãn xoay sở. Có vẻ như rất tin tưởng người học trò này, ông không biểu lộ gì, chỉ khoanh tay,hai mắt chỉ tập trung quan sát, các ngón tay trái bấm bấm lên bắp tay phải, kỳ lạ rằng nó khá cùng nhịp với những gì Hãn đang lẩm bẩm “ 4...5...6...7...1...2...”. Đột ngột Hãn từ bỏ thể thủ, đột ngột tấn công, lách quá né tránh cú đá đang lao tới.
Việc hắn từ bỏ thế thủ khiến tên hộ vệ bất ngờ lần 2, tên này thêm một lần nữa không lường được tình huống này và bị Hãn đánh một đòn mạnh vào sườn trái. Thì ra hắn lẩm bẩm nãy giờ chính là đếm nhịp đánh, căn giờ để phản công. Những người học võ trong quá trình luyện tập sẽ tạo ra thói quen ra đòn và giữa các đòn thường sẽ có một khoảng cách thời gian, tuy nhiên, các quãng thời gian này không bằng nhau và sẽ có 1 khoảng dài hơn bình thường. Ông Lĩnh đã dạy cho Hãn biết điều này, nếu tận dụng tốt thời cơ cũng có thể xoay chuyển tình thế.
Đòn đánh vừa rồi hắn đã tận dụng hết sức của bản thân vào đó. Hắn không dừng lại mà tiếp tục đánh thêm. Tiếp nhận quá nhiều đòn đánh mạnh và hiểm vào mạn sườn cùng với sự bất ngờ khiến đối thủ một lần nữa ngã xuống
Hãn nhân lúc này dùng chân đá mạnh nhưng tên này đã nằm co mình dùng tay bảo vệ khiến cú đá của hắn không đạt được mục đích. Khi đã chấn tĩnh lại thì một lần nữa tên hộ vệ đã vùng dậy phản công. Đòn vừa rồi có lẽ đã khiến tên này nổi điên, hắn ra đòn mạnh và nhanh hơn lần trước. Bị một tên nhóc chưa đến nửa tuổi mình đánh ngã tới 2 lần thì nhục để đâu cho hết, thế nên điên tiết cũng phải
Không phải đấm đá gì nữa, hắn trực tiếp lao thẳng đến bắt chặt lấy Hãn. Dường như đầu đến giờ hắn chỉ đang chơi đùa, bây giờ mới là đánh thật. Hai cánh tay như thép nguội ép chặt lấy người Hãn, vận sức như muốn bẻ nát người hắn vậy. Hãn giãy dụa đau đớn, vùng vằng như muốn thoát ra, đồng thời dùng củi chỏ giáng thẳng xuống đỉnh đầu đối thủ. Nhưng đánh mãi tên này không những không buông ra mà còn khiến hắn tức giận ép chặt hơn.
Sau đó, hắn dùng bàn tay to lớn, thô ráp của mình bóp cổ Hãn rồi ném xuống đất. Hắn nắm đầu Hãn rồi liên tục giơ nắm đấm đánh thẳng vào mặt khiến hắn gần như mất đi ý thức, máu bắt đầu chảy ra từ mũi và miệng. Dường như không có ý định thương xót, hắn tiếp tục giữ chặt đầu Hãn rồi đánh vào mặt, ngực và bụng. Sát ý đã lộ quá rõ ràng. Một người hộ vệ của Lê Ngang lớn giọng quát
-Gấu!! Không được làm hỏng việc của cậu chủ
Hãn bị nắm đầu, lãnh gần mười mấy cú đấm khiến cho ý thức gần như bị mất. Ngay khi người kia vừa dứt lời, đối thủ của Hãn lập tức dừng lại, nghiến răng nhìn Hãn đang đầm đìa máu trên mặt, sau đó vận sức ném Hãn qua một bên. Hãn nằm bất động trên sàn đấu khiến mọi người bắt đầu lo lắng. Ông Lĩnh nhìn về phía Hoa lắc đầu.
Trận đấu kết thúc…
-----------
2 tuần sau
Từ sau trận đấu đó, hắn bị thương nặng, và nằm mê man từ đó đến giờ. May mắn là hắn chưa mất mạng nhưng cha mẹ hắn rất lo lắng. Thầy bà đã kiểm tra, nói hắn đã qua cơn nguy hiểm, giờ đã không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi nhưng đã hơn 1 tuần rồi hắn chưa tỉnh.
Một hôm, Trâu và Sóc đến thăm. Chúng mang theo 1 con thỏ rừng và ít hoa quả dại. Lại nói, từ khi Hãn bày cho cách chế tạo cung ghép, trong chạ mấy hôm liền yên ắng hẳn, chúng không còn quậy phá chạy nhảy, còn trong rừng tre, nơi yên tĩnh nhất lại rất ồn ào, lũ trẻ rủ nhau chạy tót vào đó làm cung tên. Phần lớn sản phẩm chúng đều thất bại vì chỉ có hướng dẫn chung chung, làm nhiều thành ra nản nhưng mấy đứa lớn cũng tạo ra được vài cây cung khá tốt. Mỗi cây cung dài cũng gần bằng chiều cao của chúng, kéo dễ hơn nhưng lực bắn vẫn mạnh.
Tiếp theo là luyện tập bắn cung, chúng rất chăm chỉ luyện tập nên bước đầu đã biết cách căn chỉnh góc và lực bắn. Tuy nhiên áp dung vào việc săn bắt cũng không có nhiều thuận lợi, chủ yếu chúng săn các loài chim như cò, vạc hay các loại chim cỡ vừa trong rừng, may mắn lắm thì có thể săn được chồn sóc, hay thỏ. Những loài chim có rất nhiều nhưng bọn trẻ thi nhau bắn thành ra xuất hiện ít hẳn, lũ chim không còn đến nữa.
Sau khi chào hỏi lễ phép cha mẹ Hãn và đưa cho mẹ Hãn con thỏ. Bà chỉ cười cảm ơn và liền mang xuống nhà bếp. Lúc này căn phòng chỉ có Hãn, Trâu và Sóc. Hai đứa, một đứa ra ngoài canh cửa, còn đứa còn lại đến gần chỗ Hãn
-Dậy đi mày - Trâu lay người Hãn, nói
-Chúng mày đến rồi đấy à? - Hãn bất ngờ chồm dậy
-Ừ, mày thế nào rồi?
-Đỡ hơn rồi, Ui da…- Hắn lấy tay xoa mặt - tao thề là lần sau không bao giờ tham gia vào mấy cái trò thi đấu này nữa. Xém tý là mất mạng, sống được thì mặt cũng khỏi lấy vợ.
-Ai bảo mày đi gây chuyện với con gái Bồ Chính làm gì?
-Chỉ là tranh giải vài câu đố thôi, có cần làm lớn vậy không? - Hãn nói - Ây da!!!
-Sao thế? - Trâu hỏi
-Không có gì, mấy vết bầm trên lưng lại nhức ấy mà. Mày phụ tao đắp thuốc đi -
Hãn nói, rồi chỉ tay vào gói thuốc gần đó. Trong đó toàn là lá cây thảo dược, thầy bà đã dặn giã nát ra trước rồi đắp lên người. Trâu gật đầu, đưa tay lấy thuôc còn Hãn thì nằm xấp xuống đưa lưng ra
-À phải rồi, thầy bà có dăn, trước khi đắp cần xoa bóp trước
-Rồi rồi, mày lắm chuyện quá
Trâu đặt gói thuốc sang một bên, lấy tay đấm bóp cho Hãn, nói tiếp
-Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này mày gặp họa rồi
-Haizz, nghĩ lại đau đầu, vốn dĩ là không công bằng mà vẫn bắt đánh
-Nói thật, tao nhìn cũng biết mày không có cửa thắng, nhưng mà có thể khiến tên đó ngã đến 2 lần, bọn tao rất phục mày đấy
-Lần này tốt nhất tao không nên tỉnh lại, đợi khi tên Lê Ngang đó đến rước dâu đi, thế là êm chuyện rồi
-Mày nói thì dễ, đợi đến lúc đó chắc là phát điên rồi. Một tuần trong nhà mày không cảm thấy bí hả?
-Thà thế còn hơn là mất mạng, nếu mà biết tao đã tỉnh, Hoa không cầm dao đến nhà chém chết tao thì đúng là lạ đó
Hãn nằm đó, đột nhiên không thấy Trâu xoa bóp nữa mới cằn nhằn
-Ê, làm tiếp đi chứ, mới có một lúc mà, còn phải đắp thuốc nữa đó
Vừa nói xong, liền có một đôi bàn tay khác tiếp tục xoa bóp, thấy tay tên Trâu lần này thô ráp hơn nhưng cảm giác rất sảng khoái, Hãn hỏi lại
-Ê, sao tay mày thô vậy, bố mẹ bắt đi cuốc đất làm đồng à?
-À phải, dạo gần đây tao có phụ bố mẹ, ngoài đồng nhiều việc mà
-Ừm, mạnh tay lên một tý, mày có nghề lắm đấy.... Hãn thở ra một hơi dài, nhắm mắt tận hưởng - Nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi,... Nhìn thì Hoa đúng là xinh đẹp nhất cái làng mình, lớn lên nếu biết chăm chút “công thủ” chắc chắn sau này khiến đàn ông thèm nhỏ dãi, nhưng tính tình ương ngạnh... Ây da.. Cẩn thận chút, chỗ đó còn chưa khỏi… Hầy, chỉ tiếc tính tình ương ngạnh, lại còn có sở thích hành hạ người khác. - Hãn thở dài
Đợt một lúc, thấy Trâu không trả lời, Hãn bèn hỏi lại
-Sao thế, không có ý kiến gì à?
-À không, chỉ là mấy chuyện liên quan đến con gái Bồ Chính, tao không thích nghị luận. Mà thế nào là công thủ?
-Mày không biết cũng đúng, chúng ta cũng sắp lớn rồi, để tao truyền dạy ít kiến thức chọn vợ. Đầu tiên nhìn mặt, đã chọn phải chọn người như con gái Bồ Chính, sắc đẹp yêu kiều… Đó, đúng rồi, chỗ đó - Hãn nói, vẻ mặt thỏa mãn
-Rồi tiếp theo là gì? - Trâu hỏi
-Tiếp đến là tâm hồn. Tâm hồn phụ nữ là phải to, tròn, mẩy. Sức mạnh phụ nữ đều dựa trên khuôn mặt và tâm hồn cả đấy.
-Cái thứ tâm hồn mà mày miêu tả… sao giống mông với ngực vậy?
-Đúng rồi đấy - Hãn đáp luôn - À quên, đang nói chuyện của con bé Hoa lại nói sang chủ đề khác... Mày nói đúng, dù gì con bé ấy cũng là con gái Bồ Chính, quyền cao chức trọng, tốt nhất không nên nói nhiều. Ngẫm lại, đúng là gái chanh chua gặp phường háo sắc, cho đáng đời. Nếu con bé đó đối xử tốt với tao một tý thì tao sẽ bày cách cứu.
-Mọi chuyện đã quyết định rồi, còn cứu vãn được sao?
-Sao lại không? Nói cho mày biết, thời gian này tao không có nằm không đâu. Hoa biết tao đã tỉnh thì sau đó không phải mê man nữa mà là yên giấc ngàn thu luôn đấy, thế nên, tao đã nghĩ một cách để phá cái đám cưới đó, lấy công chuộc tội
-Thế sao mày không nói luôn với Hoa đi?
-Ấy, cứ từ từ, tao đoán giờ con bé đó đang điên đầu quậy phá, để cho nó đó chịu khổ sở một chút, bù đắp lại những ngày nó hành hạ tao. Hơn nữa, chắc gì đã nghe tao nói, nhìn thấy tao chắc là tặng 1 dao ngang người rồi.
“ BỘP”. Một bàn tay đánh mạnh vào chỗ bầm trên lưng khiễn Hãn giật bắn người, đau đớn hắn liền gắt lại
-Muốn lấy mạng tao hả mày?
Hãn bò ngồi dậy nhưng vừa quay người lại đã hoảng hốt như vừa nhìn thấy ma vậy. Từ lúc nào mà Hoa và mấy người hầu đã đứng phía sau, ông Lĩnh đang lấy tay bịt miệng Sóc, còn Trâu thì xanh mặt đứng một góc mà thay vào đó là người hầu gái của Hoa. Mặt Hoa thì hỏi nói, giận dữ, thiếu nước xì khói ra thôi. Trên tay còn không biết kiếm đâu ra một cây gậy
-Cô chủ, có gì cứ bình tĩnh nói – Hãn lắp bắp
-Hãn, hôm nay ta phải giết người - Hoa nắm chặt một cây gậy trên tay, vung lên nhắm thẳng vào Hãn mà đánh
-Á..Á...Á
Tiếng thét của Hãn vang ra ngoài khiến người đi qua giật mình. Mẹ Hãn thì có lo lắng nhìn chồng, ông Đá chỉ có thể lắc đầu, cười nhẹ
-Tuổi trẻ mà, kệ chúng nó đi