Hắn ngáp ngắn ngáp dài giết thời gian trong khi ông thầy hiệu trưởng hói đầu đọc diễn văn trên bục giảng. Mấy đứa nhỏ mới vào trường thì còn đang sụt sùi khóc vì nhớ mẹ, đứa lớn tuổi hơn một chút thì đã nghiêng đầu ngủ say nào có ai để tâm đến lời nói của ông thầy già tội nghiệp.
“Tóm lại, chúng ta sẽ áp dụng phương thức giáo dục mới để giáo dục ra một thế hệ măng non cho nước nhà” Hiệu trưởng vừa dứt lời tức thì bên dưới vang lên tiếng vỗ tay bôp bốp, mấy giáo viên trẻ mới được phân công vào làm, mừng như được mùa đưa hai tay mà vỗ mạnh.
Hắn lên lớp, nhìn lại mấy khuôn mặt quen thuộc của quá khứ bây giờ trông thật non nớt, mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ. Hắn vẫn học lớp A như cũ và vẫn được phân ngồi cuối lớp, cùng bàn với một con nhỏ đeo cặp kiếng cận mà bây giờ hắn chẳng nhớ rõ tên.
“Thầy là chủ nhiệm của lớp nha, thầy tên Hùng, mấy em có thể liên lạc với thầy nếu có điều gì cần hỏi. À, mà chắc cũng chẳng có gì để hỏi đâu nhỉ, mấy em tự do làm quen với bạn đi, đầu năm mình không có học”
Nghe thấy thế hơn phân nửa thành viên trong lớp vui ra mặt, nhưng cũng nhanh chóng quay lại cảm giác bí xị vì vốn dĩ nơi mình ở không còn là nhà nữa rồi.
“Tụi mình sẽ ngồi chung bàn 5 năm, thế làm quen tí nhá. Cậu tên gì?” Hắn khều tay con bé mang kính kế bên rồi nói nhỏ, con bé có vẻ hơi rụt rẻ mà không trả lời hắn. Ký ức duy nhất của hắn về cô là một lần hắn làm day mực vào áo cô bé và con bé đi mách với giáo viên. Hắn còn nhớ mang máng là lúc đó hắn cực kỳ ghét con nhỏ cùng bàn này luôn.
“Mình tên Hạ, hạ là mùa hè chứ không phải là hạ xuống” Con bé ậm ừ thật lâu rồi mới trả lời sau đó cũng im bặt đi mất. Hắn cũng không còn hứng thú bắt chuyện với Hạ nên chỉ nhún vai rồi lấy tập sách ra để lên bàn.
Hắn lén mượn của anh con Trân bộ sách giáo khoa lớp 6 rồi mày mò tự học từ hồi cuối hè đến giờ. Học lại chương trình cũ làm cho hắn cảm thấy khô khan vô cùng nhưng may mắn là chương trình đối với hắn không quá khó, vốn trở ngại duy nhất là không có giáo viên cho nên hắn phải đọc và học thật kỹ mấy cái công thức trong đó, không dám đi quá nhanh.
Việc hắn học trước chương trình ba mẹ không ai biết, hai người chỉ nghĩ là hắn cầm sách lên đọc vu vơ mà thôi. Hắn để cuốn sách toán lớp một lót đằng sau cuốn sách lớp sáu để chắc chắn không ai nhìn thấy hắn đang làm gì, thầy Hùng lúc này còn đang nắn nót ghi tên mình lên bảng nên không để ý tới hắn, hắn cũng dự định qua một thời gian rồi xin thầy cho học vượt cấp, đỡ phí thời gian cho mấy năm trời học tiểu học.
“Rồi, ở đây có ai đọc được tên thầy hay có thể tự viết tên mình hay không?” Thầy Hùng chỉ lên bảng, rồi nhịp nhịp viên phấn vào bảng. Mấy đứa nhỏ quay mặt nhìn nhau chả hiểu thầy đang viết gì, có đứa lẩm bẩm trong miệng tên của mình như mãi không thể hình dung viết ra như thế nào.
“Thôi được rồi, em nào đọc hay viết được thì thầy cho nghĩ ngày hôm nay, các bạn còn lại thì lấy tập ra thầy dạy bảng chữ cái cho” Thầy Hùng cũng không thất vọng cho lắm, mấy năm gần đây dù con nít đã được cho đi học từ rất sớm nhưng số lượng trẻ em biết chữ trước bảy tuổi còn rất thấp.
Thầy Hùng vốn chỉ nói đùa để thu hút mấy đứa nhỏ thôi. Nào ngờ, ở dưới bàn cuối đi lên một thằng nhóc, tóc nó màu đen nhánh, mái tóc dài và dầy không hợp với khung cảnh chỉ loe que mấy cái đầu đinh. Đôi mắt nó giấu dưới mái tóc dày nên không thấy được nó đang nghĩ gì, nhìn sơ qua thì thấy nó là một thằng nhóc khá sáng sủa và điển trai. Dáng người của nó cũng cao lớn và có vẻ khỏe mạnh hơn mấy đứa nhóc khác.
Nó cầm viên phấn trắng, tay nó còn nhanh hơn cả gió không cần nắn nót viết ra một cái tên, nét chữ rất vội vàng nhưng đọc được rất rõ. Sau đó nó xoay qua thầy mà nói nhỏ.
“Thưa thầy, thầy tên Nguyễn Mạnh Hùng ạ. Thưa thầy, nếu thầy đã cho em nghĩ thì cho em ra ngoài sân được không ạ? Em cảm thấy trong đây hơi ồn ào”
Hắn đưa tay vuốt mái tóc đen mượt của mình rồi nói. Thầy Hùng có chút bất ngờ, mất một lúc thầy Hùng mới có thể lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, thầy day day cái trán một lúc rồi mới nói.
“Tốt lắm, nhưng mà đâu có được. Tối thiểu phải tiết ba mới được ra ngoài, thôi em chịu khó ngồi trong lớp đi, khoảng ba mươi phút nữa hết tiết sẽ tới giờ ra chơi mà” Hắn thấy yêu cầu của mình không được đáp ứng thì chỉ gật đầu rồi đi về chỗ ngồi.
“Nè” Con bé mang đôi kính cận khuề lại bả vai hắn, đôi mắt con bé sau cặp kính cận nhìn rõ vẻ ngưỡng mộ.
“Sao cậu giỏi vậy, chỉ mình mấy cái này được không. Ở nhà ba mẹ cứ bắt mình đi học thêm hoài mà mình thấy mấy người đó giảng kỳ quá, mình không có hiểu gì hết trơn á” Hạ vừa nói vừa nhăn mặt như muốn khóc, có lẽ như nó nhớ cái tháng hè chỉ có học vừa rồi.
“Dễ, lấy tập sách ra viết bảng chữ cái hai chục lần cho nhớ nét rồi lấy sách ra mà đọc. Riết rồi mặt chữ cũng tự động chui vào đầu cậu, lúc đó dù có muốn hay không thì tự nhiên việc đọc viết lại trở nên dễ dàng” Nghe thấy hướng dẫn của hắn Hạ chỉ thè lưỡi rồi nhăn mặt, hắn lại cúi đầu ghi chép.
Hạ ngồi ngó nghiêng xung quang một lúc rồi khi thấy không có gì làm mới lấy tập ra ghi theo lời hắn nói. Khi thấy con bé đã viết được một một hai trang thì hắn mới đặt lên bàn con bé một cuốn sổ tay màu nâu.
“Khi nào quen mặt thì lấy ra ôn theo trong này. Ráng làm sao mà mấy năm tới đều có học sinh giỏi, nghe chưa” Hắn đợi Hạ gật đầu rồi mới phì cười mà làm việc tiếp.
Chuông báo giờ ra chơi đã vang lên, hắn vẫn không hề dừng tay. Cuốn sổ ghi công thức và quyển sách được hắn ôm kè kè bên người, lúc trước hắn còn nhớ mình hay chạy nhảy dưới sân trường mỗi khi tới giờ ra chơi nhưng kiếp này thì có vẻ việc đó là không cần thiết.
Dựa theo trí nhớ, hắn lê chân đi tới một góc khuất sau nhà ăn, dẫn tới một khoảng sân nhỏ mà sau này dùng làm bãi gởi xe. Hắn đưa mắt ra nhìn phía bên kia hàng rào xe cộ qua lại, một lúc sau mới có vài đứa trẻ dắt tay nhau tới đây bắn bi, có thể nói nơi này là yên bình nhất trường rồi.
“Sao đỏ tới” Không biết là ai hét lên trước, chì biết lời của nó vừa dứt thì lập tức mấy đứa con nít như ông vỡ tổ mà chạy đi mất biệt. Hắn không bận tâm tới lũ con nít nên vẫn cúi đầu ghi chép. Mãi khi bả vai hắn bị nắm lại rồi giật một cái hắn mới ngẩng đầu lên.
Trước mặt hắn là một con bé có làn da ngăm, từ phù hiệu có thể nhìn thấy nó là học sinh lớp năm. Trên tay con bé là quyển tập có kẻ hàng dùng để ghi tên học sinh nào vi phạm. Mấy đứa học sinh khác thì đứng từ xa nhìn con bé sợ hãi.
“Chỗ này cấm vào mà? Muốn bị ghi tên hả, em vào đây làm gì” Con bé nở một nụ cuồi không mấy thiện cảm rồi đưa mắt nhìn cái phù hiệu của hắn. Khi thấy trên áo chưa có dán thì biết hắn là học sinh mới, nghĩ vậy trong đầu con bé lại càng bực mình hơn, muốn lớn tiếng với hắn để răn đe mấy thằng nhóc lớp một.
“Học?” Hắn không mấy để tâm trả lời một cách nhạt nhẽo.
“Học cái gì, một thằng nhóc lớp một thì biết cái gì mà học. Lên phòng hiệu trưởng với chị, hứ,..nhất định là có ý xấu mới xuống đây” Con bé còn lớn tiếng hơn nữa khi nghe thấy giọng điệu không tôn trọng của hắn.
“Thế, sao bà chị không thử xem tôi với bà chị ai học sâu hơn?” Hắn khiêu khích.
“Sợ gì, đố nhóc chín nhân cho chín là là bao nhiêu?”
“Tám mươi mốt, câu khác đi?” Hắn trả lời như không cần suy nghĩ. Con bé đưa tay lên nhẩm một lát rồi ới gật đầu.
“Bài thơ Lượm của ai?”
“Tố Hữu, xong rồi ha. Giờ tới tôi nha” Hắn cũng chẳng cần phải nghĩ nghợi gì nhiều là đã có kết quả.
“Tempest, hay còn gọi là Giông Tố nằm là hài hay bi kịch, viết năm nào và tác giả là ai?” Hắn cười mỉm, tự nhiên bây giờ hắn muốn đả kích con bé này một chút.
Con bé sao đỏ ngây người ra, trong đầu nó chạy một dòng điện dọc khắp cơ thể. Nó cảm thấy run rẩy vì nó không biết đáp án cũng như chẳng hiểu thằng nhóc trước mặt đang nói gì. Nó là học sinh giỏi cấp trường mà, sao lại để thằng nhóc này làm khó.
“Thôi được rồi, Giông Tố viết năm 1610 – 1611, tác giả là Shakespeare. Shakespeare cũng có một câu danh ngôn rất hay mà thằng em nghĩ rất hợp bà chị”
Hắn cảm thấy có chút tức cười khi nhìn khuôn mặt mỗi lúc một tái xanh của con bé sao đỏ phách lối này.
“Câu gì?” Giọng con bé run run như sắp khóc, hai vai nó run lẩy bẩy.
“Thằng ngốc tự cho mình là thông minh, còn người thông minh biết mình là kẻ ngốc”
Con bé đứng hình hồi lâu trước câu nói của hắn, cứ như là một tia sáng chiếu qua đầu con bé vậy.
“Bớt phách lối lại, chào nhá” Hắn búng nhẹ trán con bé một cái rồi quay lưng bỏ đi, con bé đứng hình một lúc rồi bật khóc thút thít.
Sau cùng, tiếng chuông nghĩ cũng kết thúc. Hắn cũng được thầy chủ nhiệm cho ra khỏi lớp vì trả lời được hết bảng cửu chương. Lang thang trong sân trường hắn chẳng biết phải làm gì để giết thời gian hết.
Quyển sách được hắn gấp lại chả có hứng thú nhìn qua, hắn nằm dài trên chiếc đá ở sân sau hai tay gác lên trán, mắt thì nhìn những tán lá phải rơi xuống đất vì trời đang vào thu.
Đột nhiên, hắn để ý thấy cách đó không xa. Một ông già mặc quần áo bảo vệ, đang nhìn rất chăm chú vào một bàn cờ được bày ra sẵn, ông chỉ ngồi có một mình đó.
Cô độc như chính bản thân và cuộc đời của ông vậy.