Chương 5: Rất Mềm Cũng Rất Ngọt - Ngận Nhuyễn Ngận Điềm - Chương 5

” Có hai trăm đồng mà đau lòng như vậy, còn bảo tôi hẹp hòi, cậu mới thật hẹp hòi.” Triệu Đông Sanh quay đầu nhìn xe của mình vẫn còn đang rung, mặc niệm cho Hà Thắng 3 giây, khom lưng ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Điềm, đùa hắn, ” Kia cho tôi một ngụm canh đi.”

Nguyễn Điềm đói bụng muốn chết, không có thời gian để ý đến y, chờ ăn xong húp hết nước, hài lòng vỗ vỗ bụng, liếm liếm môi, mới đưa cho y xem cái hộp rỗng, ” Hết rồi.”

” Quỷ hẹp hòi.” Triệu Đông Sanh tiếp nhận cái hộp, đứng dậy đi vài bước ném hộp vào trong thùng rác, rút điếu thuốc đưa lên miệng đi về, đưa bật lửa cho Nguyễn Điềm, ” Đến, cho cậu cơ hội kiếm tiền.”

Nguyễn Điềm cầm bật lửa, ngửa đầu nhìn y, ” Một lần châm thuốc bao nhiêu tiền?”

Triệu Đông Sanh lạnh lùng liếc hắn, ” Năm trăm đồng.”

” Thành giao.” Nguyễn Điềm giơ tay lên, Triêuh Đông Sanh liền ngả người ra sau, Nguyễn Điềm bắt buộc phải nhón chân lên, cả người cơ hồ áp lên lồng ngực Triệu Đông Sanh, châm lửa xong Nguyễn Điềm để bật lửa vào trong túi mình, nhỏ giọng nói, ” Lúc sáng ở trong xe tôi cũng châm cho anh một lần.”

” Đó là do cậu tự nguyện, không tính.” Triệu Đông Sanh hút thuốc cười cười, rút ví ra đưa năm trăm cho Nguyễn Điềm.

Tiền mặt mới tinh, Nguyễn Điềm cầm từng tờ từng tờ nhìn kỹ.

” Tiền thật!” Triệu Đông Sanh cất ví tiền, giơ tay gõ trán hắn, ” Tiểu tham tài, lại cho cậu cơ hội kiếm tiền, có muốn hay không?”

Ba giờ hai mươi lăm phút sáng, cuối cùng cửa xe cũng từ bên trong mở ra. Hà Thắng xuống xe, sửa lại quần áo trên người, giơ tay cài lại một cúc áo trên cổ tay, cất bước đi đến trước mặt Triệu Đông Sanh, ” Thuốc.”

Triệu Đông Sanh nghe thấy âm thanh anh khàn đặc, sách một tiếng, rút ra hộp thuốc lá. Hà Thắng tiếp nhận, tiện tay cho y một quyền, ” Cảm ơn.”

Triệu Đông Sanh đã sớm biết trước, nếu không như vậy thì không phải là Hà Thắng, sau khi xong việc chắc chắn anh sẽ khởi binh vấn tội, y mới đứng ở đây chờ. Không chờ không được, y mà phủi mông rời đi, anh ta khẳng định sẽ suốt đêm tìm người hủy đi quán của y.

Triệu Đông Sanh cau mày, đầu lưỡi đảo qua trong miệng một vòng, ” Con mẹ nó cậu ra tay có dám nặng thêm nữa không.”

Hà Thắng hút thuốc, dựa vào cửa xe, ” Cậu đoán tôi có dám hay không?”

” Cậu dám, cậu giỏi.” Triệu Đông Sanh tức giận, ” Từ nay về sau Trịnh Tuân đừng hòng bước vào quán của tôi nửa bước!”

” Đó là việc của cậu cùng hắn, tôi không quản.” Hà Thắng nặng nề phun ra một ngụm khói, ” Tôi chỉ biết cậu đánh hắn.”

Triệu Đông Sanh trợn mắt, ” Hắn loạn thành như vậy mà tôi không được đánh?”

” Hảo.” Hà Thắng vỗ vai y, ” Nói cho tôi một chút xảy ra chuyện gì.”

Triệu Đông Sanh trở lại đại sảnh nhà hàng, thấy Nguyễn Điềm đang ngủ say trên ghế salong. Triệu Đông Sanh đến gần, ngày thường giám đốc khó được gặp ông chủ, đêm nay gặp phải, tự nhiên không buông tha cơ hội lấy lòng, ” Ông chủ, ngài xem bây giờ đã muộn, nếu không đêm nay đừng về, phòng của ngài đã chuẩn bị tốt, tôi lại đi tìm…”

Triệu Đông Sanh đánh gãy lời lão, ” Tìm cho tôi một chiếc xe.”

Giám đốc nhìn sắc mặt Triệu Đông Sanh, vội nói, ” Được, được, được, lập tức!”

Xe sắp tới, Triệu Đông Sanh một mặt ghét bỏ nhìn người trên ghế salong, khom lưng xuống, giám đốc ngăn cản Triệu Đông Sanh, ” Tôi đến, tôi đến.” Tay mới vừa đụng đến một góc quần áo liền bị Triệu Đông Sanh mạnh mẽ vỗ bỏ, vừa nhìn liền thấy ánh mắt ông chủ như muốn ăn thịt người, giám đốc ngu ngốc cuối cùng cũng biết là không đúng chỗ nào, dọa ra một thân mồ hôi, vội vã cách ra xa, ” Ngài đến, ngài đến.”

Triệu Đông Sanh chỉ chỉ mặt Nguyễn Điềm, ” Người này, nhìn rõ ràng chưa?”

Giám đốc lau mồ hôi, ” Nhìn rõ ràng…”

” Về sau người này đến làm, phải để hắn thoải mái, hiểu ý tôi chứ?”

Giám đốc gật đầu liên tục, ” Hiểu, hiểu.”

Lúc này Triệu Đông Sanh mới khom lưng xuống ôm lấy người, quay lưng nhanh chân rời đi.

Về đến nhà, đem người thả trên ghế salong, thấy Nguyễn Điềm vẫn không tỉnh, bị ôm tới ôm lui như thế mà còn ngủ sâu như vậy, Triệu Đông Sanh không nhịn được cau mày, ” Giống hệt như heo.” Cầm thảm đắp lên cho hân, xoa xoa thái dương đi vào nhà tắm.

Tắm xong đi ra, thấy Nguyễn Điềm ngồi trên ghế salong, còn buồn ngủ nhìn y.

” Tỉnh rồi?” Triệu Đông Sanh lõa thân trên, chủ vây quanh eo một chiếc khăn tắm, miễn cưỡng đi tới ngồi trên ghế salong đối diện, liếc nhìn Nguyễn Điềm, ” Mời cậu đến nhà giúp tôi tắm rửa, ngược lại cậu tốt rồi, ngủ như heo, gọi sao cũng không dậy.”

” Xin lỗi, tôi thật sự…” Ánh mắt Nguyễn Điềm nâng lên chạm vào cơ ngực hoàn mỹ của Triệu Đông Sanh, thân thể tê rần, lại quên mất muốn nói cái gì.

Triệu Đông Sanh khom lưng từ bàn trà lôi ra một hộp thuốc, giống như đại gia vắt chân lên, đưa tay phải ra, ” Đến, mới tắm rửa bị ướt rồi, băng bó lại cho cậu tiền.”

Nguyễn Điềm trực tiếp lướt qua bàn trà, ngồi xổm bên cạnh Triệu Đông Sanh, đem tay y cẩn thận đặt lên chân mình, nhanh chóng bỏ đi băng gạt bị ướt.

Triệu Đông Sanh thấy hắn cúi đầu, lỗ tai đỏ như lửa, buồn bực, ” Tai cậu bị làm sao?”

Nguyễn Điềm không lên tiếng, tay đang tháo băng gạt một nửa đột nhiên sờ lên cơ ngực của Triệu Đông Sanh.

Triệu Đông Sanh suýt nhảy dựng lên, giọng nói cất cao, ” Cậu làm gì?”

Lần này cả cổ Nguyễn Điềm đều đỏ, ” Xin lỗi, tôi… nhịn không được.”

Triệu Đông Sanh vừa nãy cũng là nhịn không được lớn tiếng như vậy, chủ yếu là quá ngạc nhiên – lòng bàn tay Nguyễn Điềm cọ đến đầu nhũ của y. Mặt mũi Triệu Đông Sanh không được tự nhiên, vừa nãy phản ứng có chút lớn.

Y lặng lẽ ở trong lòng mình cấp một bậc thang, lần đầu tiên bị sờ như vậy, một cái tay thật mềm, đổi thành người khác cũng sẽ phản ứng thế thôi.

Nơi này ngạnh, nơi đó cũng ngạnh. Triệu Đông Sanh ngồi không yên, ” Nhịn không được? Con mẹ nó cậu thật khốn nạn a, nhìn thấy nam nhân không mặc quần áo là muốn sờ soạng.”

Nguyễn Điềm đỏ mặt phản bác, ” Tôi không có.”

Triệu Đông Sanh rút tay về, ” Cậu vừa nãy sờ tôi!”

Nguyễn Điềm đem tay y kéo lại, tiếp tục tháo băng gạt, ” Tôi nói không phải nam nhân nào nhìn thấy cũng sờ, tôi chỉ sờ soạng anh.”

” Lão tử vì sao phải cho cậu sờ!” Mặt Triệu Đông Sanh đỏ đến mang tai, cũng không biết mình tạc mao cái gì, ” Đừng hòng lấy tiền nữa.”

Nguyễn Điểm định ngẩng đầu lên thì liền bị Triệu Đông Sanh áp trở lại, ” Làm nhanh lên!”

Nguyễn Điềm không dám nhìn cũng không dám sờ nữa, đàng hoàng bôi thuốc băng bó cho tay phải bị thương của Triệu Đông Sanh.

Chờ hắn làm xong, lều nhỏ cũng bớt ngạnh đến không sai biệt lắm.

Triệu Đông Sanh vẫn buồn bực, liếc nhìn Nguyễn Điềm cúi đầu phục tùng, cau mày xua tay, ” Cút, cút, cút, tắm rửa đi ngủ.”

Bé ngoan Nguyễn Điềm đi.

Tắm rửa xong khoác áo tắm đi ra, hỏi Triệu Đông Sanh, ” Tôi ngủ ở đâu?”

Triệu Đông Sanh chỉ tay, ” Phòng kia.”

Nguyễn Điềm xoay người đi vài bước, lại quay về, đến bên cạnh Triệu Đông Sanh, ” Anh thật sự không cho tôi tiền?”

” Không cho.” Triệu Đông Sanh oán hận hút một hơi thuốc, ” Cho cậu nhớ thật kĩ, lần sau không được tùy tiện sợ soạng người khác.”

Hai ngàn đồng liền vay như vậy, Nguyễn Điềm hận chính mình không quản được tay, cũng hận Triệu Đông Sanh hẹp hòi, ” Rõ ràng là anh không mặc quần áo câu dẫn tôi, giờ lại quay ra trách tôi!”

Triệu Đông Sanh đứng dậy, chỉ mũi mình, ” Tôi – câu dẫn cậu?!”

Tức giận đến khăn tắm cũng rơi mất.

Nguyễn Điềm vừa mới liếc mắt nhìn một cái liền bị gối ôm đập trúng mặt, Triệu Đông Sanh khom lưng nhặt khăn tắm lên, quây bộ vị trọng yếu, tức đến nổ phổi, ” Nhìn cái gì vậy!”

Nguyễn Điềm nhu nhu mặt, bình tĩnh nói, ” Liếm đều liếm qua, nhìn tý có sao.” Tầm mắt đảo xung quanh eo Triệu Đông Sanh một vòng, quay người đi, ” Không cho thì không làm, tôi đi ngủ.”

Để lại Triệu Đông Sanh ngốc tại chỗ, nghĩ mãi mà không ra, tên nhỏ mặt trắng này sai đột nhiên gan lại mập ra như vậy?

Sau đó liên tiếp ba ngày, Triệu Đông Sanh không tìm Nguyễn Điềm.

Nguyễn Điềm mấy ngày nay buông lỏng rất nhiều, quản lý thái độ chanh chua đối với hắn thay đổi 180 độ, thấy Nguyễn Điềm trốn trong phòng nghỉ ngơi ngủ gà ngủ gật lại còn quan tâm hỏi han thân thể hắn, hỏi có phải công việc quá mệt mỏi muốn hay không về nhà nghỉ ngơi sớm, khiến Nguyễn Điềm sợ hãi bị đuổi việc lắc đầu liên tục nói không mệt.

Quản lý nói hắn trạng thái không tốt, như vậy rất dễ ảnh hưởng đến công tác, thậm chí đắc tội khách hàng, nói đến nói đi là không cho Nguyễn Điềm tiếp tục đi làm, muốn hắn về nhà. Nguyễn Điềm nói không cần, quản lý liền nói vẫn tính lương như bình thường.

Nguyễn Điềm nghĩ thầm chắc quản lý bởi vì sắp đến gần hôn lễ nên tâm tình tốt mới thả lòng từ bi.

Mười hai giờ Nguyễn Điềm rời khỏi nhà hàng, về đến nhà là mười hai giờ bốn mươi, đói bụng tay chân như nhũn ra, ăn nốt cái bánh mì, lúc này mới tốt hơn. Ngồi trên ghế một lúc, cầm áo tiến vào nhà tắm, tắm xong đi ra nghe thấy chuông di động vang lên. Nguyễn Điềm tiến lên, cầm lấy, là số lạ.

Hắn nhận, ” Alo?”

” Xin chào, đây là bệnh viện XX, có phải Nguyễn Điềm tiên sinh không?”

Nguyễn Điềm vừa nghe hai chữ ‘bệnh viện’ liền nhắm mắt, thở dài hai cái, cắn răng nói, “… Là tôi.”

Trong tai ong ong, bên kia nói gì Nguyễn Điềm đều nghe không rõ.

Không liên qua, nhớ rõ nơi đến là được.

Khoa sản.

Nguyễn Điềm đặt điện thoại xuống, đỡ tủ đầu giường đứng yên một lát, xoay người lấy hộp sắt trong tủ quần áo.