Chương 4: Rất Mềm Cũng Rất Ngọt - Ngận Nhuyễn Ngận Điềm - Chương 4

Sau khi mời Triệu Đông Sanh ăn cơm xong thì Nguyễn Điềm nhanh chóng rời đi, vội vã chạy qua ba con phố, đến một quán cơm nhỏ chỗ hắn đang làm thuê.

Một trận mắng chửi xả xuống sau đó là khấu trừ nửa ngày lương, cũng may cửa hàng đang bận rộn, ông chủ cùng hai người nữa xào rau còn không kịp, làm gì có thời gian mà quan tâm đến hắn.

Nhặt rau, rửa bát, dọn đồ thừa, lau bàn, thỉnh thoảng còn ra ngoài ship đồ ăn, cơ hồ bận đến chân không chạm đất tận sáu giờ tối, cả người mệt mỏi bụng đói muốn hôn mê luôn.

Kéo thân thể mệt mỏi rời khỏi quán cơm, đến trạm xe bus chờ xe, Nguyễn Điềm ngồi trên hàng ghế inox, mắt nhắm mắt mở, đột nhiên nhớ đến cái bánh mì rơi ở trong xe Triệu Đông Sanh.

Đó là khi một cửa hàng bánh mì khai trương, mở hoạt động mua 1 tặng 1, hắn mua về mười sáu cái, đó là cái cuối cùng.

Mặc dù bánh đã hết hạn nhưng ăn vào mùi vị cũng không sai biệt lắm.

Mà khí trời càng ngày càng nóng, nếu có cái tủ lạnh… Nguyễn Điềm nhanh chóng đánh gãy ý tưởng này, không tốt quá phí điện.

Lúc này xe bus vào bến, Nguyễn Điềm lên xe bỏ tiền, tìm chỗ ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bảy giờ rưỡi còn đi làm ở chỗ khác, hắn chỉ còn thời gian là một tiếng, vì đảm bảo chất lượng công tác tiếp theo, hắn phải hảo hảo ngủ một giấc.

Song khi mà Nguyễn Điềm trở lại phòng trọ, lại đem một giờ xa xỉ này suy nghĩ mấy chuyện râu ria.

Mãi đến lúc bước ra khỏi cửa hắn rốt cục quyết định làm một việc, lấy điện thoại ra gọi, sau đó từ trong tủ quần áo lôi ra một cái hộp sắt, mở ra, từ trong đống tiền lẻ lộ ra một cái thẻ ngân hàng.

Mười giờ tối, Nguyễn Điềm nhận được một tin nhắn.

Cất điện thoại đi, lặng lẽ ra ngoài bằng cửa sau.

Tiểu Thanh nhìn thấy Nguyễn Điềm, từ trong túi lấy ra chụp chìa khóa đưa cho hắn.

Nguyễn Điềm nhận chụp chìa khóa, lăn qua lộn lại nhìn kỹ, Tiểu Thanh cười nói, ” Không cần xem, chính là chiếc cậu đưa cho tôi, tôi cũng không thể vì một ngàn đồng của cậu mà phá hỏng uy tín kinh doanh.”

Nguyễn Điềm có chút lúng túng,” Thật không tiện a, thật sự vật này đối với tôi… Đối với bằng hữu tôi mà nói rất quan trọng, tôi lúc đầu không biết, cho nên mới…”

” Tôi hiểu.” Tiểu Thanh vung tay, ” Nói thật không tiện là tôi mới đúng, cậu bán cho tôi năm trăm đồng lại mua về một ngàn đồng, nhưng cậu cũng biết tôi rất giữ chữ tín, đây là lần đầu tiên tôi cho lui tiền cọc…”

” Tôi hiểu, cám ơn.” Nguyễn Điềm từ chỗ nào đó móc tiền ra đưa cho cô.

Tiểu Thanh nhận rồi đếm, một ngàn đồng, cô nhìn Nguyễn Điềm gầy gò đến mức hóp hết cả mặt, thầm thở dài, rút hai trăm đồng đưa cho hắn, ” Dù thiếu tiền cũng phải ăn cơm cho thật ngon, có sức khỏe mới kiếm được tiền.”

” Cảm ơn.” Nguyễn Điềm đẩy tay cô ra, ” Cô đã giúp tôi đại ân, tiền này tôi không thể cầm, tôi về làm việc.”

Hừng đông Nguyễn Điềm mới tan ca, ra khỏi cửa, liền nhìn thấy xe Land Rover của Triệu Đông Sanh đang đậu trước cửa.

Vẫn là chiếc xe ấy, bất đồng chính là, sáng ngày trạng thái yên tĩnh, bây giờ….

Lắc qua lắc lại rất lợi hại.

Nguyễn Điềm nhìn chằm chằm hai mấy giây rồi quay đầu rời đi.

Gọi xe rất đắt, nếu như không có tình huống đặc biệt, hắn sau khi tan ca thường sẽ tự đi bộ về.

Đường phố đêm khuya, xe ít, người càng ít hơn. Nguyễn Điềm dọc theo vỉa hè chậm rãi đi, đi được 200 mét, làm thế nào cũng không đi nổi nữa. Ngày hôm nay có tình huống đặc biệt, hắn quá mệt mỏi.

Nguyễn Điềm đứng tại chỗ một phút, quay đầu chạy trở lại.

Ở cửa quán bar rất dễ đón xe, hắn quyết định đón xe về nhà hảo hảo ngủ một giấc, như vậy ngày mai mới có tinh lực làm việc cường độ cao.

Hắn thật sự rất mệt mỏi.

Nguyễn Điềm tự nói với bản thân như vậy.

” Con mẹ nó, Trịnh Tuân, nhìn rõ lão tử là ai!” Triệu Đông Sanh ngồi trên ghế lái vô cùng gian nan, tay bị tóm, đùi bị đè lên, cả người không thể động đậy, khỏi nói có bao nhiêu tức giận, ” Cậu còn như vậy là tôi động thủ a!”

Trịnh Tuân lốc một đống rượu xuống, sớm không nhận rõ ai với ai, gã lúc này chỉ muốn phát tiết, ” Bảo bối nhi, đừng nóng vội, em theo Tuân ca, ca thỏa mãn em.”

Triệu Đông Sanh trừng mắt nhìn, khá lắm, còn thật sự lôi súng ra.

Không thèm để ý đến nữa, trực tiếp cho một quyền.

” Đệch. Mợ!” Triệu Đông Sanh vẫy vẫy tay phải, đau đến xanh cả mặt. Tên Trịnh Tuân kia trúng một quyền, càng thêm hưng phấn, lung tung lôi kéo dây thắt lưng, tiếp tục nhào lên người Triệu Đông Sanh. Thực sự Triệu Đông Sanh không còn kiên trì, cũng không quản Hà Thắng sau khi biết thì sẽ trả thù y như thế nào, ấn đầu Trịnh Tuân vào bên trong mạnh mẽ đập một cái lên tay lái, thừa dịp gã hôn mê ngắn ngủi rời khỏi xe, đóng cửa cài chốt.

Lại gọi điện cho Hà Thắng, ” Mau đến đón ngựa giống nhà ngươi về, lão tử sắp bị hắn hại chết rồi!” Quay người lại, liền nhìn thấy Nguyễn Điềm đang đứng cách y ba bước, Triệu Đông Sanh ngẩn người, cất điện thoại đi, ” Sao cậu lại ở đây?”

Nguyễn Điềm cúi đầu, mím môi không lên tiếng.

” Hỏi cậu đấy!” Triệu Đông Sanh nhanh chân tiến lên, chọt chọt cái trán hắn,” Đã trễ thế này, một người ở đây làm gì?”

Nguyễn Điềm lui về sau nửa bước, sờ sờ cái trán, ” Tôi vừa mới tan ca.”

” Mới tan ca?” Triệu Đông Sanh nâng cổ tay xem đồng hồ, cau mày, ” Sao muộn như vậy mới tan ca?”

Nguyễn Điềm cúi đầu đá văng một viên đá nhỏ bên chân, ” Kia phải hỏi ông chủ.”

Hỏi ông chủ, y chính là ông chủ a….

Triệu Đông Sanh ho nhẹ một tiếng, ” Tan ca rồi không về mà còn ở đây ngó nghiêng xung quanh làm gì?”

Nguyễn Điềm ngẩng đầu nhìn chằm chằm xe Triệu Đông Sanh, ” Tùy tiện xem.”

Triệu Đông Sanh quay đầu nhìn lại, xe yêu của y đang lay động kịch liệt, mà bên trong tuyệt đối không phải người y yêu. A, tựa hồ nên giải thích một chút, mà nghĩ lại, đậu má, tại sao y phải giải thích?

” Nhìn cái gì vậy, cút nhanh lên!” Triệu Đông Sanh quát xong mới phát hiện Nguyễn Điềm không có nhìn xe y mà đang nhìn tay phải của y.

Triệu Đông Sanh cúi đầu nhìn tay phải của mình, máu đang thấm ra ngoài vải, thật con mẹ nó phiền phức. Triệu Đông Sanh cau mày sách một tiếng, thô lỗ kéo vải băng nhuốm máu ra quăng xuống đất, rồi lại quát Nguyễn Điềm, ” Không phải việc của cậu, mau về nhà đi!”

Nguyễn Điềm quay người chạy.

Triệu Đông Sanh hút xong một điếu thuốc, Hà Thắng mới chạy tới.

Nam nhân gầy gò âu phục giày da đóng sầm cửa xe, bước mấy bước lớn tới trước mặt Triệu Đông Sanh, ” Người đâu?”

Triệu Đông Sanh lấy chìa khóa xe ra, nhấc cằm hướng bên phải.

Hà Thắng nhanh chân chạy lại mở cửa xe, thấy Trịnh Tuân quần áo ngổn ngang, trán đang chảy máu, quỳ một gối xuống ghế lái phụ, tàn nhẫn đập cửa xe. Hà Thắng đau lòng đến chết, khom lưng ngồi vào trong xe, một bên cởi quần một bên gọi gã, ” Trịnh Tuân, lại đây.”

Trịnh Tuân thần trí sớm đã không rõ, đột nhiên nghe thấy âm thanh Hà Thắng trong không gian bị phong bế, nhiệt huyết càng sôi trào, mắt đỏ ngầu vặn người bò đến ghế sau, đẩy ngã Hà Thắng dạng hai chân lên súng.

Xe liền lắc lư.

Triệu Đông Sành miệng cắn thuốc, mặt thể hiện biểu tình nhức nhối. Tháng trước vừa mới mua xe, bản thân y còn chưa kịp thử xem đây, lại để đôi gian phu dâm phu kia đoạt trước rồi.

Triệu Đông Sanh híp mắt một cái, ân, nên đổi xe.

Hút xong bốn điếu thuốc, hai người trên xe còn chưa làm xong việc, Triệu Đông Sanh dập thuốc, thở dài, vừa nghiêng đầu liền phát hiện một người âm thầm đứng phía sau, giật mình, ” Con mẹ nó, cậu bệnh thần kinh a! Đêm rồi muốn hù chết người khác sao!”

” Không.” Nguyễn Điềm lại đi sang bên kia xe, ” Không làm chuyện mờ ám thì đâu cần phải sợ.”

Triệu Đông Sanh hận không thể bịt miệng hắn lại, ” Cậu lại tới làm gì?”

Nguyễn Điềm cầm bát mì đang bốc hơi khom lưng đặt xuống đất, từ trong túi móc ra gói băng gạt cùng một lọ dược Vân Nam, thân thủ kéo lấy tay Triệu Đông Sanh, ” Thời điểm mua mì liền nhìn thấy cái này nên tiện tay mua, tôi giúp anh băng bó một chút.”

Triệu Đông Sanh không ngăn cản, đưa tay phải lên mặc hắn dằn vặt.

Y rũ mắt nhìn đỉnh đầu Nguyễn Điềm, giọng nói có hơi khàn, ” Mua ở đâu?”

” Phía trước giao lộ có cửa hàng 24 giờ.”

Triệu Đông Sanh biết ở đấy có cửa hàng 24 giờ, nhưng không biết cửa hàng tiện lợi cũng bán đồ y tế.

” Vật nhỏ, nhìn ăn thật ngon.”

Nguyễn Điềm chuyên tâm băng bó cho y, không nghe rõ, ” Cái gì?”

Triệu Đông Sanh hoài nghi lúc nãy có phải bị quỷ nhập vào người không, bực mình nhíu nhíu mày, ” Tôi nói bát mì kia thoạt nhìn ăn thật ngon!”

Nguyễn Điềm băng bó cẩn thận, cuối cùng nói, ” Hảo.” Thả tay Triệu Đông Sanh ra, cầm lấy bát mì ngồi xổm một bên bắt đầu ăn ngồm ngoàm, nói mơ hồ. ” Đúng ăn ngon, mà không cho anh, ngày hôm nay anh ăn của tôi hết 250 đồng, đến giờ tôi vẫn còn đau lòng.”