Chương 19: Khôi hài

Tuy mèo trắng đã tỉnh giấc nhưng bản thân nó vẫn không vui vẻ nổi, thậm chí còn không có một tí tức giận nào.

-Cảnh giới hiền nhân sau cú sốc à.

Thạch véo cái má nhỏ của nó sau đó cười rặc rặc khoái chí, nhưng ngay sau đó hắn lại quay phắt lại nhìn trong làng.

-Thật lạ lùng.

Không có con súc vật nào chạy ra cả, khác với tưởng tượng của Thạch, hắn vốn tưởng sẽ có một bầy súc vật gà ra đẻ trứng chó ra táp người, nhưng không một ai tất cả chỉ có im lặng.

-Eek mèo con, mày có biết làng này là gì không?

Không hổ là động vật có cố sự, nó liếc Thạch một cái sau đó lắc đầu mặt mày đã hết ủ rủ, bản thân đã đứng lên, mắt cũng nhìn vào cái làng kia, lông đuôi nó bỗng dưng xù lên, to thêm một vòng lớn.

-Sao thế, mèo nhà ta cũng biết run sợ sao?

Thạch trào phúng một câu, nhưng không hề có hành vi nào khác chỉ chờ mèo giải thích.

-Sợ? Lớp 1 đến lớp 5 tao còn chưa sợ dăm ba cái chỗ chưa đến bao giờ này…

Nó nhảy đồng đổng, như lên cơn động kinh, nhưng chân lại bấu lên vai Thạch đầu hất hất, ý rằng mày đi đi.

-Mày không sợ mày đi trước đi tao sợ vãi l*n.

Thạch túm nó ném về phía trước.

-Meswwwwwwwww.

Nó hét thảm, chỉ là trước ánh mắt kinh hoàng của hai mặt bỗng rung động, sau không chờ mèo con đáp đất một cái giò heo to ngang cột nhà quất qua, đập nó bay ra.

-Uầy chân này thì chỉ có thể là hàng độc nhất.

Thạch không tự tin mình có thể quất nhau với con heo lớn này, vì ai biết nó ở mức nào, một phần là khi nó đạp đất thoát ra, trước ánh mắt hoảng sợ của cả hai nó mang cả cái làng trên lưng, lắc hai cái toàn bộ mỡ trên người như sóng biển cuộn trào.

-Mỡ này mà thắng lợn có khi cả năm éo cần dầu ăn.

Thạch cười cười nói, nhưng tay bắn ra một sợi tơ túm lấy mèo con chạy.

-,,,

Không gian tĩnh lặng.

-Khoan khoan.

Thạch dừng lại mắt nhìn vào tay mình.

-Ơ mà mình đi báo thù mà.

Thạch vỗ đầu một cái lại túm mèo con bay ngược trở về. Mà lần này hắn rút cả kiếm ra.

-Tí giúp tao nha.

Thạch nài nỉ.

-Có cái nịt.

-Đi mà.

-Không.

-Vào đi.

Thạch ném mèo con vào.

-Đù.

Nó thở một hơi nhưng lần này không có các siêu tuyệt kỹ mà nó chỉ mượn tốc độ dùng chân đạp một cú, mà con heo kia có vẻ cũng không quan tâm lắm, vì hình thể chênh lệch thật sưj.

-Đùng.

Một tiếng vang lớn mặt đất vỡ tan, Thạch đang hướng về phía mông con heo, kiếm dài đã đưa thế như ném lao.

-Hệ thống có phóng lợn không.

-…

Mắt thấy sắp thành công Thạch tin với độ tàn phá của thanh kiếm, con heo sẽ phải về chầu, sec là một màn hét thảm vì sung sướng, nhưng không toàn bộ đều là giả tạo.

-Tủm.

Một màu xanh xanh vàng vàng trôi trong không khí khiến Thạch cảm thấy trời đất quay cuồng nhân sinh tan vỡ, khói độc lấy tốc độ mắt thường không thể bắt lấy cuốn quanh người Thạch.

Mà mèo con sau khi thấy cảnh này cũng cảm thấy mình vừa bị đập rơi xuống đất cũng đỡ hơn, nó không thể không công nhận con heo này mạnh đến khó hình dung, tông vào đầu nó bản thân mèo con dùng toàn bộ linh lực cấu thành nắm đấm mà vẫn bị phản chấn cho đập xuống đất thành một cái hố siêu to khổng lồ.

Tay nó run run chắp dưới bụng, vẫn còn cảm thấy từng mạch máu như nứt vỡ.

-Cứu… cứu mạng. Heo đại ca dừng lại.

_tủm tủm.

Con heo liếc Thạch đang nằm dưới đất, cây kiếm đã bị cú rắm thổi đi đâu, nó khoái chí lùi vài bước chân muốn ngồi lên Thạch.

-Ha ha, trò này ta đoán được rồi diễm ơi.

Thạch cười haha, bật dậy, một vũ khí điên cuồng nhất xuất hiện trên tay.

-Phóng lợn thần khí.

Vạn cổ một thần khí, nhất xuyên cúc hoa, nhị xuyên mông đít, Thạch cắm nó như chông trên đất, bản thân thì phóng dây né ra, trên lưng mang theo một bình oxi, chẳng biết từ đâu xuất hiện, mà điểm tích lũy cũng chỉ còn 498.

-Phập con heo ngồi ình trên đất, trái với tưởng tưởng của Thạch nó sẽ rên la lên, nhưng không cái phóng lợn nhỏ quá so với nó chỉ như kim châm một tí không tạo thành bất cứ cảm giác gì.

-Eek có cách nào đánh thắng con này không.

Thạch dừng bên cạnh mèo con, kể thì lâu, nhưng thời gian xảy ra chưa đến vài giây, đây là một trận chớp nhoáng, Thạch cũng cảm thấy bất lực với bọn quái thú trong này.

Mèo con chỉ im lặng lắc đầu bản thân nó cũng là vào đây mới lần thứ 2 lần thứ nhất cũng không có biết được chuyện gì trong này cả, nó cũng như Thạch mà thôi.

-Má.

-Phụt.

Thạch phải né qua một cái bản thân bay vút ra ngoài xìa trên đất một đường dài mới kinh hoàng dừng lại.

-Heo ca, lớn rồi còn chơi phun nước bọt.

Thạch gào lại, con heo có vẻ nghe hiểu hai mắt nhìn Thạch có tí thích thú, nó đứng dậy.

Mèo thì phất tay màn chắn năng lượng trước mặt biến mất nó nhìn thứ chất lỏng nhớp nháp bên cạnh, cá thịt gì trong mồm ói ra sạch.

Phụt, phụt phụt.

Mèo con biến sắc, phong linh lực chuyển xuống bốn chân, dùng hết sức lực chạy qua phía Thạch.

Phụt phụt phụt phụt phụt.

Liên tù tì những cục đờm được bắn ra.

-Má bá dơ.

Thạch gầm lên, chỉ có thể tạm né bão to không thể áp sát lại gần được vì thế mà xuất hiện một màn khôi hài giữa hai con vật với một con người.