Chương 18: Chuyện nhà mèo.

Bên Thạch chiến đấu kịch tính nhưng kịch tính thế nào bằng trên cao được, mèo trắng gầm lên một tiếng trên tay từng luồng gió điên cuồng rít gào, làm cho cả căn phòng rung lên bần bật, chân Thạch cũng có tí đứng không vững.

-Thiên khung nhiễu loạn.

Mèo trắng đưa chân hướng về mèo đen đạp xuống.

Đối mặt đó mèo đen bình thản, lui về sau một bước, trước mắt một tầng không gian đen kịt xuất hiện.

-eek hệ thống không phải dùng các kỹ năng kiểu phóng phóng ra ngoài rất tốn linh lực, ít nhất phải Chúa tể hoặc Thần mới dùng thoải mái sao.

Thạch hỏi hệ thống chiến trường chỗ hắn thây đã chất đầy đống, mà Thạch cũng có thể dễ thở hơn khi đám quái vật đã lui ra xa, hắn chả biết mình đã thay bao nhiêu cái khiên thịt nữa.

-Không gian nơi này có tí đặc biệt.

Hệ thống đáp gọn lỏn, làm Thạch càng thêm nghi hoặc.

-Em trai, ngươi thật sự rất ngu ngốc.

Mèo đen vừa nói vừa mở ra một lỗ hổng không gian đen kịt.

-Chỉ có mày thôi.

Mèo trắng đáp lời nó há to miệng.

-Tấu khúc gọi hồn.

Siêu tuyệt kỹ thứ hai được đánh ra.

Toàn bộ không gian vang vọng một âm thanh nhẹ nhàng mơ hồ Thạch cũng có tí mất hồn.

-Em còn non lắm.

Mèo đen cười nói, thân thể nó bỗng tan ra như hạt bụi, trước ánh mắt kinh hoàng của mèo trắng một hình mèo xuất hiện ngay trước mặt nó.

-Vạn sơn nhất quyền.

Một đòn đấm thẳng mồm mèo trắng thế công kia khủng kéo rảnh cả một vùng không gian, mà chỗ tường cũng bị càn quét xuyên đại điện.

-Người sao có thể tiến bộ đến mức này.

Âm thanh mèo trắng vẫn bất ngờ trôi dạt trong không trung.

-Đoán xem, ngươi không cảm giác tinh lực của ta có tí quen thuộc à.

Mèo đen cười nói.

Âm thanh trầm lặng xuất hiện chỉ còn tiếng chém giết điên cuồng của Thạch, đây là một cơ hội vàng của hắn, khi mà Tuyệt Kỹ Tấu khúc gọi hồn của mèo trắng làm đám lính kia đã đứng hình.

Thạch có hệ thống, hắn như lạc vào đám bùi nhìn.

-Chém rất đã tay.

Khi thời gian trôi đi. Cuối cùng âm thanh trò chuyện tiếp theo xuất hiện.

-Con chó, mày là người giết cha mẹ.

Mèo trắng gào thét.

-Đúng vậy, đáng thương em tôi, vẫn cứ tưởng là đức Vua giết cha mẹ, ta chỉ bị mê hoặc.

Thạch nghe chữ được chữ mất nhừng lại hiểu nhiều, tiến độ nhiệm vụ đã lên đến 40%.

-Vậy em trai à, ta sẽ giúp em gặp hai ông bà.

Mèo đen cười trừ bước từng bước trên không gian.

-Khoonggggggggg. Mèo trắng đau khổ.

Nó phóng vụt ra ngoài, toàn thân toàn máu, miệng càng là nát bét, dù là huyết mạch thần thú cũng không giúp nó khôi phục được nhanh. Nhưng dưới nỗi đau cùng cực, bản thân nó cũng rơi xuống vực sâu, nó rơi dần xuống.

Mèo đen không nói gì, chỉ bước đến, tay chộp vào cổ em mình hay đúng hơn là đám lông trước cổ.

-Mơ nhé, ngọc là của anh.

Mắt thấy sắp lấy được vật, một bóng người vút qua túm lấy mèo con, mà thế như tên phóng ra ngoài bức tường, bên ngoài là một vùng đát tím ngắt.

-…

Không gian tĩnh lặng đến rợn người.

-Chó má, con giun dế kia.

Mèo đen gầm thét, đánh lâu quá nó quên mất một biến số.

-Im human, not đi ô gi.

Vọng lại là tiếng tên thanh niên kia nói.

-Còn nhìn cái mẹ gì, truy theo.

Thạch kéo mèo trắng phóng ra ngoài chạy nữa giờ hắn lựa một cái cây to lớn đáp lên.

-có sao không.

Thạch hỏi, tay nhanh chóng đưa vào trong nhúm lông trước cổ mèo, rút ra một viên ngọc xanh.

-Không.

Mèo trắng thất thần nói, nó vẫn chưa hoàn hồn.

Thạch không nói gì kệ nó, hắn có hiểu một tí câu chuyện vừa rồi, đây là một khu rừng già lớn lắm.

-Ngươi có muồn nghe kể chuyện không.

Mèo trắng nói, đôi mắt nó đã thuyên giảm sự tức giận, sau khi Thạch vừa dạo một vòng khu rừng rồi quay về.

-Chuyện gì.

Thạch hỏi, tay lấy viên ngọc ra xăm soi.

-Ngày xưa tại một gia tộc lớn, có một người mẹ sinh ra hai đứa con, cả cha và mẹ đều yêu thương hai đứa con hết mực, ăn cùng ăn chung…

-Sau đó đứa con của họ ăn trộm chìa khóa vào vùng đất bình đẳng, …

-Tại vùng đất này có hai viên ngọc đại diện cho sức mạnh tiên lực có thể sử dụng.

-Vùng đất bị chiếm đóng, cha mẹ vì thương con nên giải cứu trớ trêu thay…

Nó nói từng chữ nước mắt đầm đìa nhịp thở cũng dồn dập theo từng giai đoạn cuối cùng nó chốt một câu chắc nịt.

-ta vốn tưởng có thể mang đại ca về, nhưng cuối cùng ta sai, hahaha…

Cuối cùng nó cay đắng cười một trận.

Thạch nghe nó kể hết truyện cũng là lúc hệ thống báo hắn hoàn thành nhiệm vụ, 500 điểm tích lũy.

Chưa kịp vui mừng Thạch đã phải đái ra máu khi quanh thân mèo trắng một vòng sáng bốc lên, vòng sáng này có màu đỏ bên trên có những đường văn kỳ dị.

-Phá ấn.

Nhất thì vòng tròn vỡ tan, mà lúc này mèo trắng cũng ngất lịm đi nhưng toàn thân nó tu vi đang khôi phục dần, Linh sĩ đỉnh cao, không cần viên ngọc.

Thạch biết công dụng viên ngọc, đó là mở phong ấn linh lực tại đây, giới hạn cũng chỉ tại Linh Sĩ tầng chín, nhưng trong câu chuyện không có cách dùng.

-Hệ thống có cách nào dùng không.

Thạch hỏi thân thiện giọng hơi van nài.

-10 tích lũy.

-Gian thương, độc tài, tao chỉ hỏi có mua đâu.

Thạch uất ức la hét, mà viên ngọc trong tay cũng sáng lên, hòa vào lòng bàn tay của Thạch, hắn cảm thấy tu vi của mình khôi phục dần, Thạch còn cảm thấy có cảm giác sông vỡ bờ, Linh Lực cuộn trào muốn phá tan Linh Sĩ, lên thành Linh Tướng, vùng đất bình đẳng được tạo ra bởi gia tộc của mèo trắng sau bao nhiêu năm tích lũy Linh khí vô cùng nhiều đổ vào người Thạch không cần tới công pháp đây chỉ là thuần túy tự chảy mà thôi.

-+100 exp

-+100 exp

+500exp.

-Thăng cấp.

-Thăng cấp.

Tuy bên ngoài vẫn là Linh Sĩ nhưng bên trong của Thạch đã là Linh tướng cấp 3, bản thân sức mạnh bị giới hạn, nhưng Thạch không hưng phấn thay vào đó là lo lắng, hắn lao về phía mèo trắng nó vẫn chưa tỉnh dậy, mắt lim dim như phê cỏ tu vi của nó đã khôi phục hoàn toàn, lông tóc cũng đã mọc đầy đủ, trong rừng sâu sắc trời dần chuyển tím.

-Chít chít, rít rít rít.

Từng âm thanh độgn vật hoang dã vang lên.

Thạch chỉ có thể túm lấy mèo trắng phóng ra ngoài, hắn có một món nợ lớn hơn.

-giá thịt heo hơi giảm rồi, mé éo thì khéo bố mày giàu mất thôi.

Thạch cười rùng rợn. Trên đường lác đác có khi gặp vài quân đoàn mèo, nhưng đâu làm khó được Thạch khi show trình, tiện tay phóng tơ là giết sạch.

-MẤY CON HEO RA ĐÂY.

Thạch hét to khi đứng trước cổng là.

Tiếng hét to đến mức khiến mèo trắng mớ ngủ tỉnh dậy, mớ linh lực không kiểm soát cuồng bạo phóng ra gió lốc điên cuồng táp táp vào mặt Thạch.

-Ơ kìa.

Thạch ném nó đi mắt nổi cáu.