Chương 508: Quyển 9 Chương 25 :Bóng trắng và người rơi xuống

Người dịch: kim sa

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: TruyệnYY

“Hầu Tước đang kiểm tra xem anh sẽ chọn nhẫn nhịn hay làm việc theo cảm xúc. Tất nhiên đây là phán đoán của riêng em, em không nắm chắc được Hầu Tước còn ý đồ gì ngoài chuyện này. Vả lại những kẻ khi dễ anh chỉ là một đám diễn viên hạng 2 hạng 3, đến vật nguyền rủa còn không biết có hay không, bọn họ cho rằng dù có tốt với anh cũng không chắc anh bảo vệ họ, nên muốn làm ra tình huống chuột chạy vỡ bình( tương tự câu ngọc đá cùng vỡ của bên nước mình) , nhưng diễn viên tuyến một đều hiểu anh về sau ở trong Khu Ma doanh địa vị sẽ không tầm thường, vì vậy đều không hề ra tay khi dễ hay giúp những tên kia hại anh. Về chuyện này anh cứ tin em, cuộc sống sau này của Kim Thư Đông không bi đát đến vậy đâu.”

“Tối nay anh định quay lại phòng học kia điều tra một lần nữa. !”

Lúc này, trong căn tin chỉ còn lại Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc hai người trao đổi qua tin tức kịch bản. Không khí trở nên khá nghiêm trọng.

Vũ Sóc thì ngoài miệng vẫn nói:“Chuyện của cậu tôi rất tiếc, không giúp được gì hơn. Cậu nên bỏ thời gian ngẫm nghĩ một chút, lí do vì sao cả lớp đều tụm lại bắt nạt cậu. ”

“Tôi thật sự không biết...... Bọn họ vì cái gì muốn làm như vậy......”

Đúng lúc này, Diệp Tưởng tiếp tục gửi tin tức kịch bản:“Em đi cùng anh nhé?”

“Anh có lý do thuyết phục được Tôn Di Hoa không?”

Không có.

Diệp Tưởng cuối cùng chỉ có thể tự đi.

“Anh cẩn thận một chút. Nếu có biến xảy ra, lập tức trốn vào động không gian. Chỉ có điều anh không chờ đợi kịch bản sao? Trước mắt đa số diễn viên tuyến một đều đang đợi kịch bản.”

“Vẫn nên chủ động tìm hiểu. Mặc kệ tình huống phát triển theo hướng nào, nhất định kết cục cũng sẽ không thay đổi.”

Sau khi cơm nước xong, Vũ Sóc cùng Diệp Tưởng đi ra khỏi căn tin. Hai người cũng chẳng nói nhiều với nhau, Tôn Di Hoa hiển nhiên cùng Diệp Tưởng chẳng có đề tài chung nhiều, tóm lại hai người nếu có trò chuyện cũng nói về trường lớp học sinh. Mà Kim Thư Đông rất khó chịu khi nhắc về quá khứ của mình.

Có điều lúc Vũ Sóc chuẩn bị đi vào phòng ngủ. Diệp Tưởng bỗng nhiên nói:“Cám ơn cậu...... Tôn Di Hoa. Thật sự cám ơn cậu.”

Vũ Sóc nhìn theo bóng lưng Diệp Tưởng rời đi, trong lòng tràn ngập lo lắng.

Đây là người đàn ông nàng gửi gắm tất cả nguyện vọng . Đem một rạp chiếu phim đứng ở gần chót bảng xếp hạng quật khởi đến mức này, anh ta thật sự rất kiên cường . Vũ Sóc cho rằng cái gọi là mạnh mẽ, cũng không chỉ là thân thể mạnh mẽ, cũng cần có một tinh thần mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức thắng được cả bản thân, như vậy mới gọi là kiêu hùng. Bằng không, dù đẳng cấp như Mộc Lam được xem là diễn viên xuất sắc, lại bán mình cho ác ma, ý chí của bản thân cũng không có, làm sao có thể coi là mạnh mẽ?

Vũ Sóc cũng hi vọng nàng nhận được điều tương tự, mạnh lên, mạnh đủ để sánh vai với hắn, cùng nhau chiến đấu. Chỉ dựa vào Địa Ngục trùng tiến hóa còn chưa đủ, Hầu Tước có thể thu hồi lại mọi lúc. Nàng muốn thành một người mạnh mẽ theo kiểu tự chủ, mạng sống không bị người khác thao túng , đồng thời cũng không xem người khác như sâu như kiến.

Phía bên này Diệp Tưởng đã tới trước giảng đường.

Đứng ở trung tâm sân thể dục, khung cảnh rộng lớn không một bóng người, thỉnh thoảng có gió thổi những chiếc lá bay phất quanh sân.

Lúc này hắn dựa vào lưới cảm giác biết được xung quanh cũng không ít diễn viên tuyến một đang mai phục, tâm tư mọi người thật ra đều như nhau.

Diệp Tưởng chậm rãi bước đến giảng đường .

“Thợ săn Ác Ma cách giảng đường khu A gần 30 mét.”

“Đã rõ, tiếp tục báo tin 10 giây một lần.”

Vô số diễn viên tuyến một đều giám thị Diệp Tưởng, đối với bọn họ mà nói, động tĩnh của Diệp Tưởng là quan trọng nhất.

Mà đúng lúc này, tin tình báo truyền đến.

“Cấp báo ! Thầy Lưu An Thông phòng giáo vụ đang di chuyển ở tầng 4 !”

“Tiếp tục giám sát !”

Diệp Tưởng lúc này đã đi tới dưới cầu thang khu A. Mà hắn cũng biết, lúc này hắn đang là trọng điểm giám sát của phần đông diễn viên. Nhưng hắn không sợ.

Hành lang yên tĩnh, mỗi một góc cầu thang, đều khảm một mặt gương. Hắn không mất bao lâu liền đến tầng 4.

Chỉ là khi đặt chân đến tầng 4, hắn bỗng nhiên thấy ở trên cầu thang có một bóng trắng hiện ra !

“Ai!”

Diệp Tưởng lập tức trong nháy mắt vọt lên cầu thang !

Mà tại lúc Diệp Tưởng bước đến tầng 4, hắn lại không thấy bóng trắng kia. Bên cạnh cầu thang chính là phòng học không gian.

Hắn không do dự, trực tiếp bước vào.

Rất nhanh, tin tình báo truyền đi khắp tứ phía.

“Diệp Tưởng đã biến mất! Tầng 4 có Tây Môn Khả Lệ canh gác, nhưng không biết lúc nào anh ta biết mất ! Anh ta làm sao có thể biến mất trước mặt Tây Môn Khả Lệ ?”

Mộc Lam bắt đầu ý thức được sự tình nghiêm trọng.

Không gian vu nữ Tây Môn Khả Lệ...... Cũng thất thủ sao?

“Đợi đã, đừng chạy !”

Diệp Tưởng rốt cuộc vận dụng tốc độ nhanh nhất, đuổi theo nữ sinh áo trắng ! nhưng tốc độ nhanh như vậy cũng không đuổi kịp cô ta ! tại một khu vực khác của tầng 4, lại mất manh mối một lần nữa!

Diệp Tưởng cũng không hết hy vọng, chạy tiếp tới tầng3, một lần nữa tiến hành điều tra. Mà hắn lúc này mở ra lưới cảm giác, khiến hắn ngoài ý muốn lại tìm không thấy diễn viên khác để hội hợp! Chẳng lẽ lưới cảm giác bị hạn chế bởi kịch bản?

Kiến trúc mỗi tầng khu A hoàn toàn giống nhau ,hầu như không có phân biệt. Diệp Tưởng đang định tìm tòi một phen, đột nhiên một người từ tầng 4 té xuống.

Người đó mặt đầy máu tươi, thêm vào đó trời tối căn bản không thấy rõ bóng người.

Vào lúc người kia nhìn thấy Diệp Tưởng , lại biểu lộ khuôn mặt cực kì oán độc ! Khuôn mặt đó, tựa hồ đối với Diệp Tưởng có nỗi căm hận ngập tràn tâm can.

Diệp Tưởng vọt tới phía trước, cách một bức tường nhìn xuống. Người bị ném kia va mạnh xuống đất nát vụn ra.

Người kia là ai? Tại sao lúc nhìn thấy hắn lại có ánh mắt căm hận đến như vậy?

Đột nhiên nghĩ đến việc cả trường ghét mình, Diệp Tưởng có một ý nghĩ. Tuy rằng đúng là như thế, nhưng mà cũng không đến nỗi sắp chết, còn dùng ánh mắt căm hận đến vậy nhìn mình.

Trong bóng đêm, nỗi hận từ ánh mắt đó không thể dùng từ ngữ nào diễn tả được, cứ như muốn hắn phải chôn cùng gã vậy.

Chạy xuống dưới lầu, Diệp Tưởng lập tức ra ngoài thì dung !

“A !”

Cả hai người ngã xuống đất. Diệp Tưởng nhìn qua thì bất ngờ người mình đụng Diệp Tinh Vẫn .Hắn đột ngột xuất hiện, lưới cảm giác không phát hiện hắn .

“Ngươi đi đường nào vậy ?”

Diệp Tưởng không để ý tới Diệp Tinh Vẫn, lập tức đi thăm dò thi thể.

Nhưng mà......

Ở bên ngoài, nơi nào có kia khối thi thể tại?

Cùng thời điểm kia giống nhau...... giống như xác của thầy Lưu !

Như vậy là sao?

“Mộc Lam đại nhân, Thợ săn Ác Ma xuất hiện !”

“Hắn chẳng lẽ có vật nguyền rủa hệ không gian từ bộ phim khó phá giải? Không đúng, Thợ săn Ác Ma không phải không thể sử dụng vật nguyền rủa sao?”

“Có khi nào liên quan đến việc trùng địa ngục tiến hóa không?”

Lúc này,sự chú ý mọi người đều tập trung trên người Diệp Tưởng.

“Không có khả năng ...... không thể như vậy ......”

Diệp Tưởng thì thào nhìn bốn phía, tìm kiếm khối thi thể kia.

Ở đâu? Đến cùng là ở đâu? Vì sao lại biến mất?

Chẳng lẽ trước khi mình nhập vai nhân vật này, Kim Thư Đông đã gây ra chuyện gì sao?

Mà lúc này ở ký túc xá nữ, Vũ Sóc nhìn qua cửa sổ cũng thấy Diệp Tưởng đứng ở giảng đường.

Hầu hết ánh mắt của các diễn viên đều tập trung về phía Diệp Tưởng , đặc biệt lúc hắn biến mất khỏi do thám không gian, mọi người đều được lệnh cảnh giác hắn!

Ở trong văn phòng nằm tại tầng 4, An Nguyệt Hình đang ngồi suy tư.

Vừa rồi trong nháy mắt......

kể cả hắn, cũng mất cảm ứng đặt trên người Diệp Tưởng......