Chương 507: quyển 9 lớp học không gian khác Chương 24: Diệp Tưởng và Vũ Sóc

Người dịch: kim sa

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: TruyệnYY

Màn đêm buông xuống.

Không khí quanh trường trung học Quảng Nguyệt vẫn yên ắng.

Diệp Tưởng từ từ thả bước đi dạo quanh phía tay trái khu A, vô tình bước đến gần bãi rác gần đó.

Nữ sinh áo trắng đã xuất hiện ở đây . Hai trận doanh nhân từng thí nghiệm rất nhiều nghiên cứu liên quan đến không gian, kể cả không gian vu nữ Tây Môn Khả Lệ cũng tới. Nhưng bọn họ chưa từng tìm thấy bất cứ biến dị không gian nào cả.

Bãi rác vẫn như cảnh trước, mùi hôi thối bốc lên khắp nơi, cũng may thời tiết bây giờ đang là mùa đông, bằng không ruồi bọ sẽ nhiều gấp ba đến bốn lần . Diệp Tưởng đi đến đống rác phía trước, cúi xuống nhặt một tấm gỗ hình chữ nhật. Tấm gỗ dài hơn một mét, đoạn cuối đóng đầy đinh sắt.

Tiếp đến ở giữa núi rác có một túi nilon màu cam có vẻ ngoài gớm ghiếc, trên bề mặt đậu hơn 10 con ruồi. Diệp Tưởng hét lớn một tiếng cầm tấm gỗ đập mạnh lên. Túi nilon bị đinh sắt chọc thủng,nước thối trào ra tanh tưởi. Hắn cầm tấm gỗ quơ quào liên tục đuổi đám ruồi đang vo ve trước mặt

“Bọn khốn khiếp chết tiệt! Ta đánh này !”

Diệp Tưởng làm vậy có hơi ngây thơ, nhưng hắn cho rằng việc này trùng khớp với bản tính của Kim Thư Đông , sẽ không bị NG. Chung quy thì nếu không tìm cách xả giận thì nhân vật của hắn sẽ hoàn toàn bị suy sụp.

Hễ ruồi bọ xuất hiện ở đâu, hắn liền hung hăng vung tấm gỗ đập loạn vào đó. Chẳng lâu sau, bãi rác biến thành một mớ hỗn độn, tuy nhiên những cú vung của hắn chẳng làm chết được con nhặng nào.

Cứ như vậy mười phút, Diệp Tưởng đã mồ hôi đầy đầu. Hắn cũng đành chịu vì Kim Thư Đông bị bắt nạt lại không dám phản kháng, thậm chí đến ngày mai hắn cũng chỉ có thể tiếp tục bị mọi người xa lánh và ăn hiếp.

Hắn bây giờ đã hiểu vì sao Kim Thư Đông chuyển đến nơi này học . Kim Thư Đông hi vọng ở môi trường mới không ai biết hoàn cảnh của hắn, hắn sẽ không còn bị bắt nạt nữa. Nhưng Kim Thư Đông chết tiệt này lại không chịu thay đổi bản thân. Hắn không biết cách quan tâm đến người khác, cũng không thèm tạo dựng quan hệ với bạn bè. Nếu một người chỉ biết đến mình, căn bản sẽ bị mọi người cô lập, đẩy ra khỏi tập thể, bị tập thể coi là lạc loài.

Trút giận xong, gã ngồi thừ người ra.

Trước mắt chưa có kịch bản mới xuất hiện. Tuy rằng không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng hắn sẽ tự mình động thủ. Hiện tại mọi các diễn viên của hai trận doanh đã chuẩn bị vật nguyền rủa và soạn thảo ra kế hoạch tác chiến. Mà bởi vì Diệp Tưởng bị cô lập, rất nhiều kế hoạch hắn không thể tham dự . Hơn nữa, Diệp Tưởng bị khi dễ khiến cho uy nghiêm như ánh mặt trời của hắn chạy đi đâu mất. Ai cũng biết đây là bởi vì kịch bản muốn hắn như vậy ,nhưng không có diễn viên nào có thể tưởng tượng hình ảnh của Thợ Săn Ác Ma đầy danh tiếng và Kim Thư Đông giống nhau , không ít người đều bắt đầu hoài nghi “Chẳng lẽ Diệp Tưởng cũng là người như thế” .

Đúng lúc này, Diệp Tưởng quay đầu lại. Hắn biết, nàng đã yên lặng nhìn hắn một thời gian.

“Trong lòng dễ chịu chưa?”

Vũ Sóc đứng ở cách đó không xa, yên lặng nhìn Diệp Tưởng.

Nàng biết Diệp Tưởng đóng vai Kim Thư Đông rất khổ sở. Rạp chiếu phim địa ngục thật ra rất tôn trọng tính cách thật của diễn viên, nên hình tượng nhân vật được tạo ra sẽ có nét tương đồng với họ, mặc dù sẽ có sai biệt nhưng cũng không quá nhiều. Thế sự vô thường, khi diễn viên tham gia phim kinh dị không thể giải sẽ gặp phải yêu cầu diễn xuất cho nhân vật rất cao và khả năng lớn nhân vật đó sẽ trái ngược mình. Nói thật Diệp Tưởng có thể nhịn đến bây giờ, không một lần NG, Vũ Sóc cảm giác nàng muốn ngay lập tức cho Diệp Tưởng lời khen thưởng bay bổng nhất về vai nam chính này.

“Cậu ăn gì chưa? Ở căn tin tôi không thấy cậu.”

“Tôi không đến căn tin......”

Vũ Sóc thở dài, nói:“Cậu đến đây với tôi. Giờ này ở căn tin không có học sinh lớp mình.”

Bây giờ đã hơn 8:00 pm. Học sinh dùng bữa tối cũng không còn mấy người

Trong căn tin, đã không còn đồ ăn và phiếu cơm . Bất quá Vũ Sóc bởi vì còn dư một phiếu, vì Diệp Tưởng mua một phần cơm. May mà còn có một ít thịt cá, cùng vài món rau chay và một chén canh.

Bưng đồ ăn trở lại trên bàn, Diệp Tưởng lấy ví tiền ra:“Tôi trả cậu......”

“Không cần, có bao nhiêu tiền đâu.”

“Nhưng ......”

“Ăn đi.” Vũ Sóc đưa đũa dùng một lần cho Diệp Tưởng.

Diệp Tưởng tiếp nhận chiếc đũa, nói:“Cám ơn cậu, Tôn Di Hoa.”

Hắn và vội phần cơm đã bắt đầu nguội lạnh, bất quá lúc này Diệp Tưởng lại cảm giác rất ấm áp. Bất cứ lúc nào, kể cả khi nội tâm hắn bắt đầu trở nên đen tối, chỉ cần Vũ Sóc bên cạnh, hắn lập tức thấy lòng mình bình yên.

Đây là tình yêu sao? Tình yêu chân thật nên như thế nào thì không ai định nghĩa được. Nhưng ít ra Diệp Tưởng có thể xác định rằng , khoảnh khắc tốt đẹp nhất hắn từng có trong rạp chiếu phim địa ngục này là những lúc hắn ở bên Vũ Sóc.

Giống như lúc này, việc nàng xuất hiện không liên quan đến nội dung kịch bản, tất cả là do nàng lo lắng quan tâm cho hắn.

“Em biết anh rất khổ sở, nhưng phim còn phải quay trong nửa năm, mong anh hãy cố nhẫn nại.” Vũ Sóc gửi tin tức kịch bản an ủi Diệp Tưởng:“quan hệ giữa người với người rất phức tạp, Kim Thư Đông có kết cục như vậy bởi vì hắn ta không quan tâm đến người khác. Hắn chỉ biết mình thích cái gì, thì người khác cũng phải thích theo hắn, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận người khác. Đây là lý do tập thể bài xích hắn. Việc của thầy Lưu bất quá là sự kiện bộc phát tâm lý của cả trường mà thôi.”

Vũ Sóc thì khác , nàng hiểu rất rõ đạo lý làm người. Cha nàng phát triển từ một cơ nghiệp nhỏ như công ty nhà đất Thái Dương lên đến ngày hôm nay, không biết phải đổ bao nhiêu nước mắt và máu . Tại trung quốc, làm bất cứ chuyện gì, đều cần có quan hệ, cha và mẹ nàng khi kết hôn công ty cũng chả có bao nhiêu tài sản, dựa vào khả năng nhìn sắc mặt các nhân vật tay to mặt lớn của ông, thêm vào đó là bỏ công tìm hiểu thị trường nước ngoài, vượt bao nhiêu khó khăn đến nay. Ví dụ lúc điện ảnh giữa năm 97 gây ra nguy cơ tài chính cho châu Á, vì ông nhận được tin từ nước ngoài, nhanh chóng rút sản nghiệp về nước nên mới tránh khỏi phá sản, một bước lên trời.

“Em phân tích thật sự đúng.” Diệp Tưởng xốc lại tinh thần :“Kỳ thật, các diễn viên kia......”

“Em biết. Bọn họ cố ý . Nội dung kịch bản có thể hoàn toàn linh động, không cần phải như vậy. Hiện tại ai nấy đều thấy được, những người này cố ý chỉnh anh. Giáo Đoàn Đọa Tinh thì không nói, liên minh Khu Ma cũng vậy, là do bọn họ cố ý phát tiết ra. Hầu Tước không có ngăn cản việc này, em cho rằng hắn cũng muốn thử xem thái độ của anh.”

“Thử thái độ sao?”[