Chương 1: Bán chất xám

Thành phố B thuộc vùng kinh tế trọng điểm phía Nam, chiếm khoảng 0,83% diện tích cả nước Việt Nam, dân số hiện đang dao động vào khoảng 1.995.817 người và có xu hướng tăng nhanh.

Vì sao tôi nói dân số đang tăng nhanh ư? không phải là chương trình “sản xuất em bé” gì đó đâu, mà là do thành phố này thu hút được vốn đầu tư của nước ngoài, cả thành phố cây xanh chẳng thấy đâu, chỉ thấy những khu công nghiệp nằm rải rác trên khắp các khoảng đất mà khi xưa là những cánh rừng cao su bạt ngàn, là những hàng cây điều dài tăm tắp mà khi còn bé ông nội hay dắt chúng tôi dạo chơi.

Ngoài những khu công nghiệp thì những tòa nhà cao tầng, khu đô thị mọc lên ngày càng nhiều. Vâng, muốn đất nước đi lên, muốn xã hội phát triển thì những điều đó là lẽ dĩ nhiên rồi.

Tôi, một thành phần “cổ cồn trắng”, là cách gọi dân văn phòng làm việc bằng cách vắt óc ra mà suy nghĩ để hoàn thành công việc, được đặt ra từ thời Pháp thuộc. Tôi thường chọc ghẹo Tuệ Mẫn rằng người ta bán quần bán áo, bán sức lao động, còn chúng ta thì ‘bán chất xám’.

Ngồi trên xe, mở cửa sổ để những cơn gió và cái nóng oi bức bên ngoài lùa qua mái tóc ngắn của tôi, thổi đi bớt mùi hương khó chịu trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe bảy chổ đang chạy bon bon trên đường.

Tôi khẽ nhắm mắt và nhớ lại cảm giác se se lạnh, những cơn gió man mác, những cánh rừng thông trải dài đến phía cuối đường chân trời… nơi mà thiên nhiên đã ưu đãi cho thành phố Đ một bầu không khí thanh mát quanh năm như thế.

Chợt, một làn gió cuốn theo những hạt cát có pha lẫn cái hanh nắng của vùng khí hậu nhiệt đới đặc trưng của nơi đây làm tôi phải quay về thực tại rằng chẳng có cái se lạnh và cánh rừng thông nào cả. Đất nước này, nơi tôi sinh ra và lớn lên, chỉ có hai mùa đặc trưng là mùa nắng và mùa mưa, nhiệt độ thấp nhất cũng chỉ đến ngưỡng 24 độ.

Vâng, tôi ghét cái khí hậu nắng nóng quanh năm như thế. Tôi thích được đắm mình trong cảm giác tê tê của cái lạnh, khoác một cái áo thật dày, ngồi trước laptop và nhâm nhi một tách trà nóng đang bốc khói nghi ngút… thật chẳng có cảm giác nào tuyệt vời hơn thế.