Sau cú đẩy...trí mạng từ phụ thân đáng kính, tiểu nữ hài hét lên một tiếng, hai mắt cũng đột ngột mở to. "Ai za, cô nương à, cái mạng này cô cần nữa không?" Lão bà bà ngồi bên cạnh giường tặc lưỡi suýt xoa, nhìn thì hơi giả trân nhưng cũng gọi là có tấm lòng từ mẫu..."Cô mà chớt ở đây, lão nương còn buôn bán cái gì nữa?"
;-;
Quỳnh Yêu nhăn nhó xoa xoa mi tâm, trời đất trước mắt đảo qua một vòng, lão tú bà lại tặc lưỡi cái nữa. "Lão bà bà, mấy người đi cùng ta đâu rồi? Có một nam nhân mặc áo đen, mặt mũi khó ở đó...", "Nhớ rồi, cô khỏi nhắc lại." Bà ấy thở dài một cái, nét mặt trát phấn quá đà cơ hồ bất lực nhăn lại, "Đuổi ra ngoại viện ở hết rồi. Tên đó làm loạn ở đây một hồi, cũng đi luôn rồi.", "Làm loạn?" Lão bà bà ngỡ ngàng khó hiểu, suýt chút nữa đã theo thói quen đi đường quạt, gõ nàng một cái. "Tiểu nữ hài à, ngươi về đây cả người đều là máu tanh, thân làm phu quân như hắn không lo được à? Còn nữa, các ngươi hành tung thập phần quỷ dị, lại còn đi cùng....nhiều nam nhân mỹ mạo như vậy! Hoa khôi tỷ muội đổ xô đi hết rồi đó thấy không? Nam nhân bên ngoài lưu lại hai đêm còn không được, an bài cho bọn hắn ra ngoại viện là còn nhân từ lắm rồi!" Nghe một tràng giáo huấn muốn tổn thương màng nhĩ, Quỳnh Yêu vội vàng mỉm cười, vươn tay lay lay vạt áo màu đỏ tía của bà ta, dịu giọng, "Bà bà đừng nóng, chúng ta bù thêm tiền cho bà...", "Các người...thế thì được." Đợi tới lúc bà ấy hí hửng quay đi rót thêm trà, Quỳnh Yêu đưa mắt nhìn quanh phòng một hồi, mặt đột nhiên không còn huyết sắc.
"Lão bà bà!", "Cái gì nữa???" Đúng là người...già tâm lý không vững, lão tú bà mắng thầm một câu, bàn tay cầm khăn vội vàng quăng chén trà xuống, "Ban ngày ban mặt, không có ma!" Cái này...còn đáng lo hơn ma nhiều. "Bà bà, bức tranh kia ở đâu ra?", "Mới thỉnh về đó. Aiza, không cần lo lắng, sơn nữ chết rồi mà dịch bệnh cũng có hết đâu. Không trách bà ấy, haha" Người này...mê tiền đến lẫn luôn rồi à. Nàng thập phần lo ngại liếc về phía bức tranh sơn nữ nương nương treo ở góc phòng "Ta nói này, bây giờ Văn Tiễn đại nhân hiện hồn tịch thu được đâu! Cùng lắm...cùng lắm lão nương mang đi chỗ khác là được" Nói rồi liền đong đưa đi thẳng, bàn tay nhấc tranh cất xuống lại cực kỳ trân quý...
Cũng may, là tranh mới thỉnh về, không phải bức treo trong căn phòng đó...
Cửa phòng lại bật mở, gương mặt lạnh lùng của tiểu đế cơ ló ra, trên tay ngài ấy bê theo một khay thuốc. "Cô tỉnh rồi?", "Đa tạ Đế cơ quan tâm."
Nàng khẽ khàng vặn người qua lại, nét mặt lập tức tái đi, Thanh Y chán nản tiến đến ngồi bên cạnh giường, khay thuốc ngay ngắn đặt bên cạnh, tuy vậy nét mặt lại có vài phần hỗn loạn. Dù với danh nghĩa là đến chữa thương, nàng biết tiểu đế cơ miễn cưỡng qua tận đây canh chừng mình, xem ra nếu còn vô ý chạy lung tung, sẽ bị biểu ca của nàng chém chết...
"Đế cơ, người...cùng biểu ca của người, không sao chứ?", "Không đáng kể, không sao."
"Nhưng mà...Trong vẫn động, có bất thường...", thanh âm của tiểu nữ tử hơi ngắc ngứ, giống như đụng phải một vết thương hở, sâu hơn một tấc có thể khiến máu chảy ra. "Có lẽ là mật Đoạn Đầu Hoa...Đế cơ, người đã nhìn thấy gì vậy?"
Vốn tưởng Thanh Y sẽ không trả lời, không ngờ ngài ấy thu tay ôm lấy đầu gối, giọng nói vang lên hơi khàn khàn, "Không thấy gì"
"Ta không có tơ tình, cũng không sợ hãi, cho nên không nhìn thấy."
Không khí lại trầm mặc thêm một lát, tới khi tiểu hoa yêu giật mình nhớ ra, "Còn hai tiểu tử đó?", "Không bị thương.", "Không bị thương???"
Tim suýt chút nữa ngừng đập, vẻ mặt Thanh Y lập tức hốt hoảng, "Làm sao vậy? Cô định đi đâu?"
Nhưng mà vừa chớp mắt, nữ tử kia đã run run đứng lên được, giây sau thì mất hút khỏi phòng. Tiểu đế cơ ngơ ngác nhìn theo, lại bưng cái khay lên, theo nàng đi ra ngoài.
----------------
Màn cửa bên ngoại viện được kéo lên, nắng mai ấm áp tràn vào. Ma Tôn đang ngồi đọc tấu trương bên bàn lớn, thấy người đi vào cũng không thèm liếc nửa cái, không nói gì, mi mắt cũng không giãn ra. Người này, là đang tức giận?
Quỳnh Yêu có chút ngập ngừng, lại thấy hắn đưa mắt lên lườm mình một cái, vội vàng cúi đầu hành lễ một cái rồi chuồn thẳng.