Yêu nữ kia không thấy có người đáp lại, cúi đầu xuống thấp một chút, "Sư phụ?" Đám đom đóm xanh theo tay áo đỏ tươi của nàng ta vây quanh hai tỷ đệ, giống như hàng ngàn con mắt nhấp nháy nhìn thay cho chủ nhân mình, tiếng vỗ cánh ve ve vang vọng. Ánh sáng trong động bất ngờ bùng lên, Quỳnh Yêu có chút giật mình, sau lưng yêu nữ kia có rất nhiều tượng đá, tất cả đều mang gương mặt của một thiếu nữ quen thuộc, hay nói đúng hơn, chính là tiểu cô nương đã đem đèn lồng hoa sơn trà tặng cho Ma Tôn lúc trước, có điều dưới chân tượng mọc lên từng tán sơn trà hoa trắng xinh đẹp, nhìn xa rất giống một cái dù nhỏ che nắng mưa.
"Sư phụ, người cùng A Lục đều về nhà rồi!", thanh âm vô cùng thê thảm, nàng bất giác dựa thẳng người lên, che cho tiểu tử đang bất tỉnh đằng sau lưng mình, khóe mắt đột nhiên lóe lên. Đoạn...đầu hoa? Nhưng mà nàng ta bây giờ đã là lệ quỷ yêu linh rồi, tốt xấu gì...cũng phải chạy thôi. "Nguyệt Tỏa Tâm Quang!" Bạch Quang sắc lạnh cắt ngang trần động, đám đom đóm kia lập tức hoảng loạn bay lòng vòng, yêu khí tản vào gió lạnh.
Quỳnh Yêu miễn cưỡng hít vào một hơi thật sâu, vươn người cõng tiểu sư đệ lên, từng bước tiến về phía cửa động. Không ngờ ma nữ kia không đuổi theo, ai oán hỏi với theo, tà áo nhuốm máu đung đưa lơ lửng, "Sư phụ, người lại đi đâu nữa vậy? A Lục đang bị thương đó, hay người để đệ ấy lại đi?" Tiểu hoa yêu không dám trả lời, trong đầu niệm chú văn giấu đi khí tức, cảm giác trên lưng càng lúc càng nặng. Trương Lãng vươn tay bám lấy tay áo nàng, lại sợ quá phận buông thõng cánh tay trái xuống, lẩm bẩm:
"Huynh trưởng, huynh trưởng...cẩn thận hổ yêu! Cẩn thận Hổ yêu!"
Phía cửa động truyền đến một tiếng động đinh tai nhức óc, có người chìa tay về phía nàng, đúng lúc trên đầu mang theo hai cái tai hổ màu hung. "Tỷ tỷ đại nhân!" "Im miệng!" Yêu nữ kia hình như nhận ra có kẻ lạ mặt, bàn tay loang lổ máu chảy chuẩn xác nhắm về phía ba người. "Sư phụ, đồ đệ, xin lỗi người." 'Ào' một tiếng, đám đom đóm kia lũ lượt bay tới, cơ hồ muốn xâu xát con mồi trước mặt. "Chạy đi!!!" Quỳnh Yêu phá lệ thét lên một tiếng, nàng xoay người lại, vươn tay kết ấn che chắn cho hai tiểu tử sau lưng. Ẩn hiện giữa sắc xanh của vẫn ngọc, máu đỏ từ vết thương trên cổ yêu nữ kia từng dòng chảy ra, không hiểu vì sao, nhìn rất giống như nước mắt. Bụi đất từ trên trần động chịu không nổi rung chấn, từng mảng từng mảng vụn vỡ. Đại hổ yêu thoáng cái đã lao qua đến nơi, mặc kệ âm thanh xung quanh gào thét, ấn vết thương trên tay tiếp thêm yêu huyết cho kết giới. "Tỷ tỷ đại nhân, cái động này không cứu được nữa đâu, chúng ta đi thôi". Tiểu hoa yêu lặng lẽ gật đầu một cái, uốn nhẹ cổ tay, toàn bộ đạo lực đều dồn vào một phép cuối cùng, đẩy cả đám bay ra ngoài, bụi đất xung quanh dâng lên mịt mù. Tôn thượng, đế cơ, hai người đang ở đâu? Trước mặt chỉ có một khoảng trắng xóa, giống như mỗi lần Tẩy Tủy Kiếp kết thúc, trong lòng dần có chút yên tĩnh. Ai đó đang ngồi ngay bên cạnh, huyên thuyên nói chuyện không ngừng, hình như còn cố lay lay hai vai nàng: "Tỷ tỷ, tỷ còn nghe ta nói không, tỷ đừng ngủ, vị đại ca kia sắp đến rồi." Ngươi nói cái gì vậy chứ, Quỳnh Yêu cố gắng mở mắt ra, thần trí có chút mơ màng, hắn đến rồi thì ta mới yên tâm ngất:)))
*Sáng hôm sau
Nắng cuối đông không ấm không lạnh phủ lên nhánh cây khô mục, làm lam ngọc kết trên mái tóc một đứa trẻ nhấp nháy ánh lên. "Nữ hài tốt, có gì phiền muộn sao?" Ngồi bên cạnh nàng là một nam nhân mặc trường bào xanh lam, nụ cười nhàn nhạt treo trên môi, đủ làm cho người ta cảm thấy yên lòng. Một lớn một nhỏ ngồi vắt vẻo trên cành cây, cũng không có nửa phần lo cây bị gãy:))) Tiểu nữ tử kia rèn ra được bản tính vô tri nhường này, chắc hẳn tin rằng cha nàng thể nào cũng đỡ được nàng, so với tâm lý nam tử kia không có nửa phần khác biệt. "Nếu có chuyện, ta tin con sẽ cứu được ta:))))"
Đứa trẻ vô thức bật cười, nàng nhíu mày, trên tay xoay xoay một cái lục lạc, chắc là thuộc về một con mèo nào đó, cũng không nhớ ra được. "Phụ thân, thật sự..phải quên hết thật sao?", "Bậy nào, lại lén đọc cấm thuật của cha rồi phải không?" Phụ thân trìu mến xoa đầu con gái, nét mặt phút chốc đổi sang một kiểu hề hước hơn, bấm bấm đốt ngón tay rồi quay lại cười với nàng, "Hình như đọc phải Tẩy Tủy Kiếp... nói cha nghe xem, để ý thần quân nào rồi???", "Phụ thân!!" Đến đây từ tiểu nữ kia chịu hết nổi rồi, gương mặt bình thản khẽ phảng phất một nét ngây thơ, cuối cùng đọng lại một tiếng thở dài. "Tiểu nữ hài, ta nói con nghe, Ma tính bản ác, Nhân tính bản thiện, Thần vốn lạnh lùng, Yêu lại thiên chân, nhớ nhớ quên quên cũng là lẽ thường, chúng ta lo nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?". Hiếm khi nhận thấy phụ thân không cười, nàng nghiêm mặt nhìn cha một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Phụ thân, người ăn gian kìa." Nam tử áo xanh ngang nhiên e hèm, vạt tóc bạc bên thái dương lặng lẽ đung đưa trong ánh tà dương, lướt qua hai mắt sâu thẳm, "Chuyện này không tính, vì ta lỡ hứa với người ta rồi:)))" Gió chiều đột ngột thổi qua, chiếc lục lạc trong tay nàng bay thấp thoáng vang lên âm thanh lanh lảnh, "Nữ hài tốt à, chúng yêu vốn sinh khí không cao, để trong lòng quá nhiều chuyện, ngược lại thành ra không tốt. Nếu cứ cố chấp nhớ thật nhiều, chấp niệm quá sâu, rốt cuộc sẽ làm khổ chính mình. Trầm luân ngàn kiếp như vậy, chính là sống không bằng chết." Tiểu Quỳnh Yêu ngước mắt nhìn phụ thân mình, thầm thở dài. Cha, con biết là người cũng không nỡ quên.
"Được rồi đó!", cha nàng mỉm cười, thuận tay đẩy nàng một cái không nặng không nhẹ, đủ để nữ hài té từ trên cây xuống..."Ta đã nói với con rồi, lúc nào cũng phải cảnh giác!!!" Dù sao được gặp lại người, cũng thật là cảm lạnh...nhầm, cảm động, phụ thân.