Chương 9: Làm Nô Lệ Của Ta Đi!

Đang ăn cơm thì Lâm Như Nguyệt nhận được cuộc điện thoại, phía bên kia đầu dây là âm giọng của cô nhỏ Quân Nhất Kiếm tên Quân Thanh Vân.

- Chị ơi nhanh đến đây đi, anh ba điên mất rồi. Nhanh đến cứu em với ba với huhuhu.

- Vân nhi em bình tĩnh, có chuyện gì vậy mau nói đi.

- Anh ba đòi bán nhà tổ, ba không đồng ý ảnh liền phát điên đập phá khắp nơi. Chị nhanh đến đi em sợ lắm huhu.

- Chị tới liền, em cứ bình tĩnh đã.

Cúp máy, sắc mặt Lâm Như Nguyệt xám như tro, Quân Nhất Kiếm lên tiếng hỏi thăm.

- Mẹ, có chuyện gì vậy.

- Chú ba con phát điên rồi, mẹ phải về bên nội một chuyến nhưng cái bụng như này thì thật khó giải thích.

- Con đi với mẹ, còn cái bụng thì đơn giản mà.

Nói rồi hắn búng tay một cái, bụng bầu của Lâm Như Nguyệt liền trở về như ban đầu. Vốn hắn muốn để Như Nguyệt sinh luôn nhưng nàng từ chối, nàng muốn đứa con trong bụng được nàng nuôi dưỡng từ từ nên hắn cũng thôi.

- Được rồi đi thôi mẹ. Tài xế đứng đợi bên ngoài rồi.

- Ừm.

Hai người đi ngay trong đêm. Dọc đường tâm trạng của Lâm Như Nguyệt như ngồi trên lò than, nhìn vẻ tâm tình khó chịu của nàng Quân Nhất Kiếm lên tiếng an ủi.

- Đường còn xa, mẹ chợp mắt chút đi khi nào tới thì con gọi.

- Được rồi, mẹ chợp mắt chút.

Sau khoảng 30 phút đi đường thì xe dừng lại trước một trang viên khá lớn, Quân Nhất Kiếm từng nghe cha hắn kể rằng ông cố hắn từng là một vị vương gia cuối đời nhà Thanh nên của cải để lại rất nhiều nhưng sau chiến chiến tranh cũng vơi đi phần nhiều dù vậy cũng đủ ăn đủ mặc mấy đời, căn trang viên này là một trong số đó. Năm đó cha hắn bất hòa với ông nội nên giắc theo vợ con đến thành phố khác sống cũng chỉ dịp tết mới về gặp mặt nhau được một hai lần nên đối với người bên nội Quân Nhất Kiếm không có quá nhiều tình thân.

Đi vào trang viên, mọi người hầu như đang tụ tập ở sân vườn. Thấy mẹ con Quân Nhất Kiếm, một người phụ nữ ăn mặc diếm dúa bung lời trào phúng.

- Ôi chao, đây chẳng phải cháu đích tôn và chị dâu đây sao, không biết ngọn gió nào đưa hai người tới đây.

Người nói tên Triệu Bạch Ngọc là vợ chú ba Quân Nhất Kiếm tên Quân Tam Thông.

- Không phiền đến Triệu Thẩm, tôi đến đâu chưa đên lượt thím quản. ( Quân Nhất Kiếm)

- HỖN LÁO, mày nói chuyện với trưởng bối như vậy hả. ( Quân Tam Thông)

- ĐỦ RỒI! Tiểu Kiếm con qua đây ngồi với ông. ( Người nói là ông nội Quân Nhất Kiếm tên Quân Nhất Trung)

- Vâng.

- Tao nói lần nữa, nhà này không bán. Muốn bán thì đợi đến khi tao chết đi! ( Quân Nhất Trung)

- Ba à, công ty con vỡ nợ nếu như không có số tiền này họ sẽ tống con đi tù mất. ( Quân Tam Thông)

- Đúng đấy ba à, Tam Thông cũng chỉ muốn tốt cho nhà này thôi. Bán nhà này đi thì ba có thể đến ở với tụ con mà, ba nỡ lòng nào để con trai ba đi tù sao? (Triệu Bạch Ngọc)

- Ồ, muốn tốt cho nhà này sao? ( Quân Nhất Kiếm)

- Hừ, ở đây người lớn nói chuyện không tới lượt mày. Chị dâu, chị dạy con kiểu gì vậy hả. ( Triệu Bạch Ngọc mắng chửi)

- Tôi dạy con, không đến lượt mấy người lên tiếng.( Lâm Như Nguyệt)

- Chị.....( Triệu Bạch Ngọc định phản bác thì bị Quân Nhất Trung quát lớn)

- CÂM MIỆNG, nhà này không thể bán... khụ... khụ. ( Quân Nhất Trung)

- Ba, ba không sao chứ. ( Quân Thanh Vân)

Quân Thanh Vân năm nay mới 15 tuổi, từ nhỏ được ông bà nhận nuôi nên Quân Nhất Kiếm xưng cô nhỏ. Nàng thanh thuần đáng yêu, trên mắt còn ướt đẫm hàng lệ.

- Khụ ba không sao. ( Quân Nhất Trung)

- Nghe này, ba sống không được bao lâu nữa rồi. Bán căn nhà tổ này sau khi chết sao ba có thể nhìn mặt tổ tiên chứ? ( Quân Nhất Trung)

- Ba à, không phải còn mảnh đất của anh hai trước khi chết mua sao. Ta có thể bán nó mà. ( Quân Tam Thông)

- Đúng a, còn mảnh đất đó mà. Ba à ta bán mảnh đất đó đi. ( Triệu Bạch Ngọc)

- Chuyện này.... ( Quân Nhất Trung nhìn qua Quân Nhất Kiếm và Lâm Như Nguyệt)

- Ông à, đừng nghe họ, thực ra họ không có công ty nào ở đây hết chỉ là đi lừa đảo đa cấp bị công an sờ gáy tính kiếm thêm chút đỉnh để bỏ trốn thôi. Ông bán đi rồi thì khả năng cao vẫn ngồi tù như chơi ông ạ. ( Quân Nhất Kiếm)

- Cái gì, thằng ba chuyện này là sao? Mau giải thích cho tao! ( Quân Nhất Trung)

- Ba đừng nghe thằng nhóc nói lời sằng bậy, nó chỉ kiếm cớ để không bán mảnh đất đó thôi. ( Quân Tam Thông và Triệu Bạch Ngọc vội vã phản bác)

Bỗng một nhóm cảnh sát vũ trang đầy đủ ập vào. Một người bước lên cầm trong tay lệnh bắt dữ quát.

- Quân Tam Thông, Triệu Bạch Ngọc mời hai người theo tôi về đồn vì tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Mong đừng phản kháng.

Có 4 người đi lên và áp giải Quân Tam Thông và Triệu Bạch Ngọc về đồn. Hai người đó không ngừng vùng vẫy kêu oan nhưng chẳng hề có tác dụng, người cầm lệnh bắt dữ hồi nãy đến trước mặt Quân Nhất Kiếm làm động tác chào.

- Báo cáo tổng giám cảnh ( ở đây ngang với bộ trưởng bộ công an) phạm nhân đã được áp giải đi.

- Được rồi.

Tất cả mọi người ở hiện trường há to mồm, chỉ có mỗi Lâm Như Nguyệt còn bình tình vì đã sớm biết được năng lực của hắn. Quân Tam Thông đang bị áp giải thì hét lớn.

- Đó là cháu trai tôi, mau thả tôi ra nhanh lên.

- Đừng quan tâm đến hắn, cứ tiếp tục áp giải.

- Vâng.

Quân Nhất Kiếm ngồi lên con Rolls-Royce của mình đi theo đến cục cảnh sát. Từ ban đầu hắn đã sử dựng quyền năng của mình thâm nhập bản thân vào tất cả cơ quan chính trị và quân đội với chức vị cao nhất nên việc đưa lệnh bắt giữ Quân Tam Thông dễ như ăn cháo thôi. Thực tế tội của hai người thì cảnh sát không trực tiếp bắt dữ, chỉ có lệnh triệu tập từ tòa án thôi.

Ở trong phòng thẩm tra, cả Quân Tam Thông và Triệu Bạch Ngọc đều sợ toát mồ hôi hột vì tất cả cảnh sát ở đây đều trang bị đầy đủ vũ trang như đang bắt giữ tội phạm quốc tế vậy.

- Đồng chí cảnh sát tôi muốn liên hệ luật sư. ( Quân Tam Thông)

- Được. ( Đồng chí cảnh sát)

Khoảng 15 phút sau gã luật sư đến, không nhiều lời hắn nói với vợ chồng Quân Tam Thông một câu khiến chúng tuyệt vọng.

- Tội của anh chị là phá hoại cơ mật quốc gia, sẽ bị tử hình.

- CÁI GÌ, tôi chỉ lừa ít tiền thôi mà sao bây giờ thành phá hoại cơ mật quốc gia rồi.

- Chuyện này thì tôi không biết, tôi không thể giúp gì hơn cáo từ.

- Không không, tất cả là tại ông sao tôi lại nghe lời ông chứ đồ chết tiệt.

Triệu Bạch Ngọc khóc lóc thảm thiết còn về Quân Tam Thông thì hắn dường như chết lặng. Lúc này hai người bị đưa đến 2 căn phòng khác nhau, căn phòng Triệu Bạch Ngọc bị đưa vào có Quân Nhất Kiếm đang ngồi đợi. Như thấy được cọng rơm cứu mạng, Triệu Bạch Ngọc khẩn thiết cầu xin.

- Tiểu Kiếm, ta nghe rõ hồi nãy họ gọi cháu là tổng giám cảnh đúng không? Mau cứu ta với, ta chưa muốn chết huhuhu. ( Triệu Bạch Ngọc)

Quân Nhất Kiếm đi đên nâng cằm Triệu Bạch Ngọc lên, hắn không thể phủ nhận Triệu Bạch Ngọc dù đáng ghét nhưng cũng là một mỹ nhân. Mặc trên thân bộ sườn xám màu trắng, khuôn mặt mỹ lệ, thân hình uyển chuyển, cao tầm 1m54 hơi lùn nhưng tổng thể rất đẹp.

- Tôi không chỉ có thể cứu bà, mà còn có thể cho bà số tài sản cả đời tiêu không hết, có muốn không? ( Quân Nhất Kiếm cười nói)

- Muốn, muốn chứ dù làm trâu làm ngựa a thím cũng sẵn lòng. ( Triệu Bạch Ngọc)

- Vậy sao.

Nhận được câu trả lời của Triệu Bạch Ngọc hắn cười khểnh. Hắn tụt quần xuống để lệ con c-c khổng lồ đang vểnh lên trời.

- Bú nó đi.

- S-sao cơ, ta là thím của cháu mà. ( Triệu Bạch Ngọc hốt hoảng nói)

- Câm mồm, bú đi nếu muốn sống.

- T-ta...

Bà ta muốn nói gì nhưng thôi, đưa tay cầm lấy con c-c đang cương cứng của hắn từ từ ngậm vào miệng. Ả ta thất kinh không ngờ con c-c hắn lại to như vậy.

- À, bú mạnh nữa lên.

Quân Nhất Kiếm dúi đầu bà ta vào hạ bộ mình không ngừng thúc đẩy. Con c-c to lớn lấp kín cả cuống họng bà ta làm ả vùng vẫy không thôi, cảm nhận cơn khoái hắn bắn thẳng vào trong miệng bà ta. Rút con c-c ra Triệu Bạch Ngọc ho sặc sụa không ngừng.

- Ứ... ta đã làm theo ý cháu, tha cho ta được chưa. ( Triệu Bạch Ngọc)

- Ha ha ha, tưởng vậy là xong sao. Lật váy lên cho ta!

Dù ấm ức nhưng vì khát vọng sống nàng ta vẫn lật tấm váy lên để lộ mu l-n trắng trẻo, có chùm lông được cắt tỉa gọn gàng bao quanh.

- Vậy và không mặc quần lót, bà vậy mà cũng biết chơi phết nhỉ? Ngồi lên đây.

Hắn vừa nói vừa chỉ vào con c-c đang cương cứng.

- Không thể nào, như vậy là trái đạo đức. ( Triệu Bạch Ngọc)

- Haha nếu bà có đạo đức thì đã không ở đây rồi. Mau ngồi lên đi đừng để ta đổi ý.

- Đ-được thôi.

Triệu Bạch Ngọc cắn răng, từ từ đưa cái mông trắng nõn lên cao về phía Quân Nhất Kiếm đang ngồi trên ghế, cầm con c-c nóng hổi của hắn áp vào mu l-n nàng rồi hạ thân xuống.

- Ư..... Nó to quá. ( Triệu Bạch Ngọc hai hàng nước mắt nói)

- Nhấp hông đi, lề mề quá.

Quân Nhất Kiếm vỗ mạnh mông nàng hối thúc. Đù đau nhưng Triệu Bạch Ngọc cũng làm theo, không hiểu sao đầu óc dần trở nên trông rỗng nhấp mông ngày càng nhanh, miệng thì phát ra những tiếng kêu dâm dục.

- A... a... a... sướng quá đi mất... a... a.

Đầu óc ngày càng mơ màng, Quân Nhất Kiếm tý tý lại vỗ mông nàng khiến Triệu Bạch Ngọc rên lên dâm đãng. Bỗng hắn giữ chặt nàng, ấn chặt hạ bộ vào người nàng bắn dòng tinh nóng đục khiến bụng nàng trương lên như mang thai vậy. Sau khi bắn xong, dù hắn không nói gì nhưng Triệu Bạch Ngọc vẫn từ từ tiếp tực nhấp hông Quân Nhất Kiếm cười rồi đạp Triệu Bạch Ngọc ra kéo quần lên rời đi.

- Đến đây đủ rồi.

- Đừng đừng mà, tôi muốn nữa đừng đi mà. ( Triệu Bạch Ngọc cầu xin)

- Ồ muốn nữa sao?

- Đúng vậy mau cho tôi nữa đi.

Hắn mỉm cười nhìn độ Thuần Phục tăng lên 70 điểm, nếu muốn nữa cô phải đáp ứng tôi một chuyện.

- Chuyện gì thì thím cũng đồng ý mau đút nó lại đi. ( Triệu Bạch Ngọc)

- Vậy bà hãy làm nô lệ của tôi đi.

- Cái gì? Điều này không thể nào! ( Triệu Bạch Ngọc)

- Nghĩ kỹ đi, nếu làm nô lệ cho tôi thì không chỉ hằng ngày được sự dụng thứ này ngoài ra còn có tài sản vô kể bà không muốn sao?

Vừa nói hắn vừa đưa con c-c còn đang dính nhớt lại gần Triệu Bạch Ngọc, ả ta nuốt nước miếng không trả lời mà từ từ liếm xung quanh đầu khấc thay cho lời đồng ý. Quân Nhất Kiếm cười hả hê xé toạc bộ sườn xám trên người ả để lộ cặp vú khá nhỏ, hai tay mân mê nhéo mạnh đầu ti bắn ra dòng sữa, Quân Nhất Kiếm bất ngờ nhưng bỗng nhớ ra bà ta mới sinh con được 5 tháng, hắn đưa lưỡi liếm láp xúng quanh rồi bú chụt chụt bầu vú Triệu Bạch Ngọc.

- A... ư... ư bú mạnh nữa lên... nữa đi.

- Chổng mông lên đi.

- Vâggggg.

Ả ta như một con chó chổng cao bờ mông chắng lên mong muốn được chủ nhân ban thưởng. Quân Nhất Kiếm cứ đâm vô được một ít rồi lại rút ra cứ như vậy khiến Triệu Bạch Ngọc như phát điên.

- Mau đút vào đi chứ.... ( Triệu Bạch Ngọc)

- Ồ, một con chó nói chuyện như vậy với chủ nhân sao?

Hắn vỗ mạnh vào mông ả không ngừng khiến nó đỏ chót.

- Một con chó cầu xin được ban thưởng thì nói sao nhỉ?

- C-cầu xin C-chủ nhân đ-t nát l-n con chó này đi ạ.

Quân Nhất Kiếm cười khoái chí đâm lút cán vào trong tử cung ả ta dập mạnh không ngừng. Rồi hắn nhìn sang về phía tường mỉm cười khinh miệt, bên đó là tấm gương 1 chiều đang có Quân Tam Thông quan sát tất cả, hắn điên cuồng la hét đập phá nhưng chẳng có tác dụng gì chỉ có thể chứng kiến tất cả. Sau thêm khoảng 2 giờ đông hồ khi Triệu Bạch Ngọc ngất đi thì Quân Nhất Kiếm mới dừng lại, ra lệnh cho thuộc hạ nhốt Quân Tam Thông lại và không được cho hắn chết.