Chương 1: Hồi ức

Mở đầu

Emolore - Thế giới này vốn là nơi cư trú yên ổn của con người và động vật. Khi con người chỉ vừa khai mở trí thông minh, biết may mặc, sủ dụng kim loại, và khai hoang đất đai. Thì lũ quái vật xuất hiện, những loài sinh vật mang hình thù gớm ghiếc, có sức mạnh kinh hồn, thèm khát máu thịt và dữ tợn hơn bất kì một sinh vật nào trên trái đất.

Sau hàng ngàn năm chiến đấu với lũ quái vật không biết từ lỗ nào chui ra kia, con người với trí thông minh vô hạn đã đánh bại được lũ quái vật. Những hang ổ tối tăm rộng lớn ở cực bắc vùng đất Miesli, cho tới vùng đầm lầy Guavak và cả những con thủy quái vùng biển Eastia, tất cả đều đã bị phá hủy bởi quân đội loài người. Chiến tranh kết thúc, tỷ số chung cuộc nghiên hẳn về loài sinh vật thống trị địa cầu.

Bọn quái vật đã bị đánh đuổi, nhưng không có nghĩa chiến tranh kết thúc. Con người là sinh vật tham lam, không chỉ muốn độc chiếm lãnh thổ của động vật và quái vật, mà giờ họ còn muốn chiếm luôn đất đai từ chính đồng loại của họ.

Nhất là các chúa tể của các vùng đất Ilonea, marsus, demixila, và contenius. Những vị chúa tể này vẫn chưa thể dừng lại cho tới khi bản thân họ trở thành Hoàng Đế của toàn cõi Emolore.

Khi chiến tranh với lũ quái vật kết thúc cũng là lúc chuẩn bị cho cuộc chiến tranh chinh phạt lẫn nhau của các chúa tể. Còn lũ quái vật đáng kinh sợ kia, lẽ ra phải nên bị đá hẳn trở về địa ngục, thì các lãnh chúa lại sử dụng chúng như là vũ khí mới cho chiến tranh. Lại vài trăm năm nữa trôi qua, những vùng đất khắp trung địa (Mainland) liên tục bị chia năm xẻ bảy, chiến tranh vẫn còn quá sớm để tới hồi kết.

……………..

Giữa lòng sông Hanek, trên một chiếc thuyền cũ ọt ẹt, ba thanh niên tầm 14,15 tuổi đang đánh bắt cá, một thanh niên cao gầy tên là –Rynir- đang kéo lưới về thuyền nhưng chẳng có cái gì ngoài rác rưởi và rong rêu. Hai người kia thì đang câu cá bằng 2 cái cần câu thô sơ làm bằng cành cây được cột thêm dây cước và móc câu, mặt mày ai nấy đều ủ rủ thiếu sức sống.

ục ục, bong bóng khí nổi lên từ mặt nước ngay cạnh thuyền. Sau đó là một thanh niên tầm 23, 24 tuổi ngoi lên.

“Moni, umar mau kéo tao lên ” tên thanh niên lớn tiếng

“Có con cá nào không anh Homa?!”-Moni hỏi

“Mẹ kiếp, chả có cái cóc khô gì cả”-Homa tức giận

2 tên nhóc cầm cần câu nhăn nhó, nhìn nhảu rồi quăng cần câu sang 1 bên, vươn tay kéo Homa lên trên thuyền.

“Đành chịu vậy, hôm nay lại ra về tay trắng thôi. Sao cái thuyền này xúi quẩy thế không biết”- umar thở dài vừa nói vừa liếc sang Rynir

Có lẽ người buồn nhất sau lần đi câu này là Rynir, đã gần 1 tuần rồi hắn và mẹ không có nổi 1 bữa ăn no, chỉ ăn rong để cầm hơi. Nhà hắn nghèo nhất trong cả bọn, cứ tiếp tục như thế này hắn và mẹ sẽ chết đói mất.

"Chúng ta cố ở lại thêm chút nữa xem, chắc sẽ có cái gì đó”- Rynir ngâp ngừng nói

“Hôm nay thế thôi, lặn nhiều làm tao đói bụng rồi. Quay thuyền về làng thôi”- Homa thảm nhiên đáp

Rynir buồn rầu không nói gì. Hắn biết Homa là tên cộc lốc cứng đầu, là đứa cầm đầu cả bọn, cãi lại lời hắn không có tác dụng. Rynir, moni và umar năm 11 tuổi đã được trưởng làng giao cho Homa để cùng đi bắt cá. Homa lớn nhất cầm đầu cả bọn, hắn luôn tỏ vẻ anh đại, luôn ra lệnh cho ba cậu nhóc.

Quay trở về làng đã quá giờ trưa, cả bọn vừa định chia tay nhau thì cổng làng có tiếng ồn huyên náo, không biết chuyện gì mà mọi người tập trung lại đông đúc vậy.

Cả bọn di chuyển lại gần, thì thấy là tên Demise đang khóc gào, Demise là thương nhân thường hay di chuyển các ngôi làng trong vùng Danalat để mua bán hàng hóa. Hắn cũng là người tiêu thụ số cá trước đây của làng Dolt, nhưng từ khi dòng nước thượng nguồn sông Hanek bị ô nhiễm, các sinh vật dưới sông ngày một ít dần. Làng Dolt sống nương nhờ dòng sông giờ cũng ngày càng khổ sở.

“Bọn quái vật,…bọn quái vật cướp hết của tôi rồi”- tên thương nhân ốm lùn than khóc

“Quái vật ở đâu? Ông bị cướp khi nào? ….từ từ thôi, bình tĩnh đã rồi nói”- trưởng làng hỏi

“Trên đường….từ thị trấn Lamu tới đây…là lũ Hungor…”-Demise run rẩy đáp

Đám đông xôn xao, từ thị trấn Lamu tới làng Dolt chưa tới 15km. Liệu lũ quái vật có kéo tới đây không. Lũ hungor vốn là con người ăn hoặc uống phải máu thịt của một số loài quái vật mà biến thành. Sau khi biến hóa, chúng trở nên hung hãn, lúc nào cũng đói, bất kì sinh vật sống vào chúng cũng có thể xơi tái, sau khi ăn no chúng ngủ và ngủ dậy lại đi tìm kiếm thức ăn nên con người đặt tên cho lũ này là hungor. Dạo gần đây lũ Hungor xuất hiên ở Danalat khá nhiều, chính vì lãnh chúa Grey Gough cho phép chính quyền mở một khu nghiên cứu quái vật ở thượng nguồn. Khu nghiên cứu thải ra sông hanek vô số hóa chất độc hại, con người sinh sống quanh sông có nguy cơ mắc phải bệnh tật rất cao. Để xử lí lũ quái vật này thì tốt nhất là nên báo tin cho quân đội giải quyết.

Sau vài phút tên thương nhân trấn tĩnh trở lại. Hắn đứng dây và giơ tay.

“Hàng hóa của tôi vẫn còn trên xe ngựa, ai đem về đây cho tôi. Tôi sẽ trả người đó 100 đồng Bronze”-Demise nghiêm túc nói

“Quan trọng nhất là cái túi màu đỏ trên xe, không cần những thứ kia chỉ cần cái túi đỏ thôi”- denise nói tiếp

Đám đông lại xầm xì. Trong thời buổi chiến tranh, nhà nhà đều phải lo từng bữa cơm như thế này, có được 100 đồng Bronze cũng là một khoảng kha khá. Nhưng ai nấy cũng đều lo cho cái mạng của mình hơn, lũ quái vật không phải là thứ người dân bình thường nên dây vào.

Rynir là người đầu tiên mở cờ trong lòng, cơ hội để hắn và mẹ có 1 bữa no nê đây rồi. Hắn cố gắng chen vào trong, thì Homa đứng bên cạnh hắn đột nhiên lên tiếng hỏi

“Thế có bao nhiên con Hungor ở đó?”

“Chỉ có 3 con thôi…tôi chỉ thấy 3 con…”-Demise nhìn sang nói” sau đó tôi hoảng quá bỏ cả xe ngựa lại chạy thẳng tới đây”

“Nghe thấy gì chưa, chỉ có 3 con thôi. Cơ hội kiếm tiền đây rồi”-Homa quay sang nói với cả bọn ”chúng ta có 4 người lận, sợ gì chúng nó”

Moni và umar im lặng không nói gì

“Đã hơn 2 tuần không kiếm được con cá nào rồi, chúng mày định tiếp tục tay trắng về nhà à”- homa bực tức nói thêm ”Hôm nay thể nào ông già tao cũng lại cằn nhằn, tao nhất định phải ….”

Rynir xen vào “Em sẽ đi”

Moni và umar nhìn nhau, rồi đáp

“Thế thì tụi em cũng đi”

Homa như quên đi luôn cơn đói bụng cồn cào hắn từ sáng , bước tới lão thương nhân nói

“Tụi tôi sẽ đi lấy cái túi đỏ về cho ông. 100 đồng bronze, nhớ giữ lời”