Chương 7: KIẾP SAU KHÔNG SINH VÀO NHÀ HUYỀN MÔN 7

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, 1 bóng đen nhỏ toát ra dáng vẻ hung dữ,, tham lam thu nuốt lấy linh khí ở vùng núi linh thiêng này. Ông Thượng đứng từ xa, ông ấy chắp tay ở sau lưng cầm theo 1 cây thước gỗ trảm khắc tinh xảo. Bóng đen kia khi phát hiện ra ông thượng ở sau lưng mình, vội vã bỏ chạy. Nó lao đi bằng 4 chi như thú, tốc độ bằng 1 con chó. Ông Thượng vừa vặn bám theo sau sát nút, không nhanh không chậm khiến cho nó có chút hoảng đâm liều. Nó dừng lại, nhe hàm răng sữa của mình, có 4 chiếc răng hơi nhọn như nanh. Ông Thượng nhìn nó rồi thở dài:

Sao cái thứ yêu nghiệt này lại lẻn vào đây được

Nó nhảy bổ về phía ông ấy, hai tay dang ra định bám vào vai rồi dứt khoát cắn đứt cổ. Ông thượng đứng yên, tay quất mạnh cây thước đập vào đầu nó rồi vung lên đánh nhiều lần. Nó rú lên, từ dưới chân bốc ra một làn hơi cực thối, làm ông ấy nhăn mặt. Chỉ trong chớp mắt đó nó lao xuống dưới mái nhà, biến mất trong làn đêm. Ông thượng đang muốn đuổi theo thì 1 giọng nói trầm hiền vang lên, xuất phát từ 1 ngọn núi khác:

Đừng bắt nó vội, nó là con cháu trong nhà. Cứ để nó phát triển bình thường,rồi hẳn thu lưới tóm cả ổ

Ông Thượng gật đầu, cúi người bái lễ về phía ngọn núi đó:

Đã rõ

Khổ Qua ở trong phòng, đang định tới từng giường để coi nãy là ai đi ra. Từ cửa sổ thổi vào làn gió lạnh thấu xương khiến cậu say sẩm mặt mặt rồi ngã gục dưới đất. Bóng đen khi nãy đứng trước cậu rồi khiêng trở lại giường. Xong xuôi, nó lại nằm trở lại giường như thường. Khi trời dần sáng, đúng 5 giờ thì một tiếng chuông ngân lên báo hiệu 1 ngày mới. Những vị sư huynh nhập môn đời trước đã thức dậy, làm vệ sinh rồi tập trung ở sân đá. Họ xếp hàng rồi cùng tập từng bài thể dục, đi từng bài quyền cực kỳ mạnh mẽ, dứt khoát. Đây là môn quy, toàn bộ đệ tử đúng 5 giờ sáng phải thức dậy bắt đầu cho ngày mới. Sau khi luyện thể xong, từng vị sư huynh đi rửa tay chân cho sạch rồi mỗi người tiến vào đại điện. Gần 6 giờ sáng, đệ tử sẽ cùng đọc kinh văn do các vị tiên tổ để lại:

Ngân bức chi dực, đắc thắng đắc chi điển, tiểu bại hóa cầu mạng.

Ông Thượng ngồi im lặng nhìn đệ tử đang đọc kinh điển, khẽ gật đầu. Ở đây, ngoài phải rèn luyện thì luôn có 1 điều cần tuân thủ và chấp hành nghiêm ngặt. Chính là kỷ luật thép, từ giờ sinh hoạt tới những nhiệm vụ cần thực hiện. Khi đã đọc kinh xong, thì đệ tử được phép rời khỏi đại điện để về xuống nhà bếp dùng bữa sáng. Hàng ngày luôn có 1 đội ngũ nấu cơm, làm các công việc tạp vụ ở đây, mà họ đa số là người ngoài, và các đệ tử được phân công tới lượt. Ông Thượng cầm theo thước gỗ rồi nhìn lên trời:

Đã qua 6 giờ, đám nhỏ kia vẫn chưa có đứa nào chịu dậy

Ông đi vào phòng chúng, thấy đứa nào cũng say giấc, miệng chảy dãi, có đứa nửa thân nằm trên giường, còn lại vắt vẻo bên dưới. Ông ấy hô to:

Tất cả thức dậy

Mấy đứa nhỏ đang ngon giấc bị gọi cho giật mình,rưng rưng đôi mắt tội nghiệp nhìn ông Thượng:

Cho tụi con ngủ thêm đi

Ông thượng cầm thước gỗ đánh mạnh vào mông từng đứa, cảm giác đau lan lên đầu khiến chúng bật khỏi giường, ôm mông kêu thảm thiết. Khổ Qua cũng bị đánh, cậu bừng tỉnh, đầu còn đau, nhưng điều cậu nghĩ tới đầu tiên là mẹ sẽ tới đón:

Mấy giờ rồi ông thượng ơi, mẹ con 5 giờ tới đón

Ông ấy nhìn cậu bé, rồi lắc đầu bảo:

Giờ là 6 giờ 15 phút, con đã trễ hơn 1 tiếng

Khổ Qua nghe xong thì thất thểu lặng người, anh quốc mập bụng kêu ọt ọt vì đói, đi tới nắm lấy vạt áo kéo kéo hỏi:

Đồ ăn tụi con đâu, con đói

Ông THượng cười thầm trong đầu, vẫn dứt quyết nói:

Xuống nhà bếp, dưới đó còn đồ ăn

Đám nhỏ vẫn cười nói, đứa thì ngồi gấp chăn, mùng lại, có đứa vẫn thong thả đi đánh răng. Khi 6 anh em đi xuống lối vào nhà bếp, 6 anh em thấy đám hôm qua dành nước ở giếng. Hai bên vẫn lườm lườm nhau mà không quên cạnh khóe nhau thêm 1 lát nữa. Cho tới khi kết thúc bữa sáng, tiếng chuông ngân lên dài báo hiệu cho đám nhỏ phải tập trung ở đại điện.Và đây là lần đầu tiên chúng sẽ được dạy cho những thứ căn bản, làm nền móng cho chúng trong cuộc đời sau này. Khổ Qua thấy ai cũng háo hức, nhất là anh quốc mập. Thấy anh ta đang không ngừng khua tay múa môi:

Sau khi qua 16 tuổi, lúc đó trở về nhà thì tao đã trở thành 1 đại pháp sư. Hahaha, nghĩ thử xem, hahaa, oai chừng nào

Khổ Qua hơi khó hiểu về từ đại pháp sư:

Nó là gì vậy anh. Sao bác em bảo ở đây học thành siêu nhân

Mày chả biết cái gì, đại pháp sư còn ghê gớm hơn siêu nhân trong phim. Bọn đó làm gì có thật, toàn bịp tụi mình cả - Anh Dương lớn nhất nói

Không, siêu nhân còn có thật, còn có siêu thú nữa. Chúng sống ở trên đảo bay trên trời kia kìa

Đám nhỏ đang mải nói chuyện, thì ông Thượng xuất hiện và cắt ngang:

Tất cả im lặng.

Nội lực lớn làm tiếng của ông ấy vang như chuông đồng, lấn át tất cả. Khi chẳng còn tiếng động nào, ông Thượng dõng dạc bảo:

Hôm nay, ta sẽ dạy cho các con buổi đầu tiên. Các con là mầm non tốt, cần môi trường giáo dục tốt để trưởng thành. Con người quan trọng nhất khi bước vào tu hành là gì, các con biết không

Anh Dương đưa tay lên phát biểu ngay:

Dạ thưa ông Thượng. Con thấy bố mẹ con rất tài giỏi, tất nhiên là tài phép phải cao

Ông Thượng gật gù:

Con là Dương Bảo Long, là con của Dương Văn Khải với Nguyễn Thùy Liên đúng không?

Dạ, đúng ạ. Ba mẹ con rất ngưỡng mộ ông, bảo phải theo ông mà học

Hahaha, còn ai có ý kiến nữa không

Anh quốc mập lại đưa cái tay to hơn mấy anh em:

Thưa ông, phải có sức khỏe. Con người không có sức khỏe thì coi như đã chết 1 nửa rồi, ba con ngày nào cũng bắt con tập võ, ăn nhiều mới to khỏe được

Liên tiếp những lời phát biểu khiến cho đám nhỏ làm ông Thượng bật cười, xoa đầu từng đứa rồi ôn tồn bảo:

Các con nói đều có cái lý của mình. Nhưng ông sẽ dạy cho các con điều đầu tiên là cách làm người. Cốt cách con người mới là nền tảng quan trọng nhất. Ngay ở trường, các thầy cô cũng có dạy môn Đạo Đức. Làm người tốt trước rồi hẵng tính tới những chuyện khác. Đầu tiên, các con phải ghi nhớ 5 điều này trước

Ông Thượng đưa đám nhỏ tới bức tượng của Bác Hồ, rồi giới thiệu về Người. Đám nhỏ nghe thì há hốc cả miệng, hết suýt xoa rồi thán phục. Ông Thượng phát cho từng đứa 1 cuốn sổ rồi bảo chúng mở ra 5 trang đầu tiên. Bên trong ghi rõ 5 điều Bác Hồ dạy các cháu thiếu nhi rồi bảo chúng phải về học thuộc 5 điều này:

Học đi đôi với hành. Các con học thuộc,đưa nó vào cuộc sống. Lấy đó làm cách rèn người bản thân. Tiếp theo ta sẽ dạy cho các con về Sử. Con người phải luôn luôn ghi nhớ về nguồn cội của mình. Dân ta phải biết sử Ta. Các đứa về học tiếp cuốn này, 1 tuần sau ta lại kiểm tra

6 Đứa nhỏ cầm lấy cuốn sổ nhỏ mà khóc không thành tiếng, Khổ Qua là tội nghiệp nhất. Cậu học chậm, viết chữ còn xấu, tính còn sai nhiều, đọc những chỗ này quả thật rất khó cho cậu, còn mà học thuộc nữa. Ông Thượng nhìn đám nhỏ đang sắp suy sụp thì giáng thêm 1 điều nữa:

Hôm nay chỉ tới đây, buổi chiều ta sẽ dạy cho các con về Lễ. Các cụ đã dạy rồi, Tiên Học Lễ, Hậu học văn.

Trong khi Khổ Qua còn đang loay hoay đánh vần từng chữ trong cuốn sổ mà ông Thượng đưa cho thì 5 anh em kia đã chẳng màng đọc tới. Chúng chỉ cần đọc lướt qua, gọi là học 1 biết 10, trí nhớ rất tốt và đặc biệt cực kỳ thông minh, hơn hẳn người thường. Anh thiên thấy Khổ Qua đang bập bẹ tập đọc thì nhíu mày hỏi:

Mày đọc còn chưa sỏi hửm Khổ Qua

Dạ, em em học chậm lại ngu quá. Mà chữ này đọc sao anh

Thiên nhìn vào sổ thấy chữ:” KHUYNH “ thì ngồi xuống kiên nhẫn chỉ cho Khổ Qua đọc chữ, mấy đứa trẻ kia cũng ngồi xuống giúp cho đứa em út này tập đọc, rồi học luôn phép tính cơ bản. Thiên là người cực kỳ thông minh, có thể nói là đứa có tố chất lãnh đạo nhất trong 6 người này. Khi nãy, Khổ Qua đang ngồi ê a từng vần, phát âm thì nghe thấy giọng của chú Tư ở bên ngoài. Khổ Qua mừng rỡ vội chạy ra ngoài. Bác Hai cùng chú Tư mang theo nhiều đồ mang vào cho cậu, từ quần áo:

Mẹ cháu có tới không bác?

Người bác xoa đầu, đưa cho Khổ Qua 1 chiếc vòng tay:

Mẹ con đi làm xa kiếm tiền, con phải ở đây sống với anh chị em, với thầy. Nhớ là nghe lời

Ơ, sao bác bảo là mẹ tới đón con về mà, không chịu, hu huhuhu, con muốn về nhà, con muốn mẹ

Người bác nhìn Khổ Qua đang khóc dữ, thì cũng không dỗ mà ngược lại nghiêm giọng, trầm vang:

Khổ Qua. Con nghe cho rõ đây, mẹ con đi kiếm tiền để nuôi con. Để con ăn học thành tài, khóc lóc yếu đuối thế này, mẹ con biết sẽ rất buồn. Con là đứa trẻ ngoan, phải nghe lời bác

Khổ Qua vẫn chưa chịu, vì ấm ức, bao nhiêu chờ đợi, hy vọng mẹ tới mà giờ nhận lấy gáo nước lạnh thế này. Khổ Qua đang thút thít thì chú tư ghé sát vào tai nói gì đó. Ông ấy gật đầu rồi bảo Khổ Qua ở lại, ông đi có việc cần xử lý gấp. 5 người anh em kia nhìn thấy bác và chú tư, đứa nào cũng ồ lên phấn khích, vội chạy ra chắp tay cúi người bái lễ như người lớn:

Chúng con bái kiến hai vị tiền bối

Bác Hai nhìn chúng, từ trên gương mặt có thể thấy được nét của người quen cũ. Anh Thiên phấn khởi nhất, chạy đi lấy cây bút để xin chữ ký:

Tiền bối ký vào cái áo của con được không? Ba mẹ con bảo ở Việt Nam thì tiền bối là người lấy trời đất làm gốc, thấu pháp quỷ thần.

Chú tư chép miệng, chỉ vào mặt mình:

Thế bố mẹ các cháu có nhắc tới ta không?

5 Đứa nhỏ lắc đầu làm chú Tư nghệt mặt ra chẳng buồn nói.Thiên thấy hai người rời đi thì trong đầu nó nảy ra 1 ý kiến táo bạo rồi nói với anh em:

Theo anh thì tiền bối rất có khả năng chính là đi hành pháp. Đây là cơ hội lớn mà chúng ta phải nắm lấy

Đúng đúng, đi xem hành pháp, mở mang tầm mắt

Khổ Qua nghe không hiểu:

Bộ, bác Hai em mạnh lắm hả?

Thiên nắm lấy vai rồi vỗ mạnh:

Em phải tự hào khi có tiền bối.Danh tiếng của tiền bối vang xa tới tận chỗ ta ở, ai cũng kính phục hết.

Anh quốc mập thúc dục:

Đi theo nhanh, nói nhiều tốn nước bọt chẳng được gì

Khổ Qua cũng bị kéo theo đi cùng luôn. Giờ đây họ không biết là đang dấn thân vào hiểm cảnh. Nơi mà bác Hai cùng với chú Tư đi tới là 1 tách biệt. Đường đi chỉ có duy nhất 1 chiếc cầu treo lơ lửng, ở bên dưới là vực sâu, tận cùng là bãi đá ngầm ở dưới đáy biển, rơi xuống thì chỉ có chết tan xương nát thịt. Đám nhỏ nuốt nước bọt, Khổ Qua hơi sợ nhưng bị mấy người anh em kéo đi cho bằng được:

Miễn là đừng nhìn xuống, cứ… A a

Gió từ biển thổi vào làm cầu treo rung lắc, đám nhỏ định hét thì anh Thiên bịt miệng lại. Chú tư đi được 1 quãng xa:

Gió hôm nay tiếng trong thế, nghe cứ cao cao thế nào ấy anh Hai

Đám nhỏ đi qua hết cây cầu treo bắc qua vực thẳm, ở trước mặt là 1 cánh cổng được dựng bằng gỗ nhưng đã cũ kỹ đi nhiều, phía trên có 3 chữ Hán được viết. Chỉ có anh Thiên là đọc được chữ đó, có vẻ hiểu ra điều gì vội bảo mấy người em mình đi về, nhưng vừa định nói thì chúng đã chạy vào bên trong. Nơi này không có bất kỳ 1 cái cây còn sống, thậm chí là 1 con kiến. Đâu đâu cũng là các cây cổ thụ chết khô, dưới đất cằn cỗi. Cứ đi vài bước lại có 1 ngôi mộ đá to bằng cái xe rùa đẩy, từng cái cột đá dựng thẳng với dây xích đen quấn chặt. Thi thoảng lại có cây cờ xiêu vẹo, trên cờ cũng là những đường ngoằn ngoèo đủ ký tự khó mà hiểu nổi. Khi mà đám nhỏ đang mải khám phá nơi này thì ở dưới kia, ở đây trùng trùng các ngọn tháp cùng với những bức tượng hình dáng vô cùng hung dữ: 1 người phụ nữ đang bế 1 đứa nhỏ và dùng miệng cắn nuốt, phía sau lưng có mọc ra nhiều cánh tay, lòng bàn tay là 1 chiếc miệng mở to, lại có bức tượng ngồi trên 1 đống xương cốt trắng hếu, phần đầu bị chặt, 1 tay xách đầu mình,tay kia cầm gươm khua,. Nơi này đầy rẫy các hung tượng ác sát được đặt tại đây. Bác Hai đưa tay ra và bắt đầu nói:

Cửu thiên trùng địa, hôm nay là ngày Chí Hạ Lập Nguyên. Bề tôi được sự chấp nhận,đưa tới đặc ân cho chư vị. Mong chư vị sớm rửa sạch tội lỗi.

1 cơn gió thổi tới, làm cho những cành cây mục nát bên dưới đất xếp lại thành 1 hàng chữ dài đại ý:

Thứ tao cần là trẻ con, tụi bây cũng mang tới sao

Chú tư hơi khó hiểu, như có linh tính mách bảo liền nhìn về phía xa xa đang có mấy cái đầu nhỏ lấp ló nhìn họ:

Mẹ nó, tụi quỷ nhỏ đi theo mình

Bác Hai trừng mắt, la lên:

Mày mang tụi nó chạy khỏi đây trước. Tao chặn hậu cho

Dạ rõ

Gió thổi mạnh, có tiếng cười xen kẽ vào bên trong đó:

Khặc khặc, là đồng tử. Bổ, quá bổ dưỡng rồi, khặc khặc