Chương 6: KIẾP SAU KHÔNG SINH VÀO NHÀ HUYỀN MÔN 6

Hai người để cho Khổ Qua ngồi thêm 1 lát rồi thúc dục cậu nhanh lên đường. Từng đối với Khổ Qua như 1 lần chạy nước rút, đôi chân đi đã tê mỏi, bắp chân run rẩy, không còn cảm thấy nó là của mình. Cậu mếu máo nhìn chú và bác:

Con muốn gặp mẹ,con muốn về nhà.

Bác hai cổ vũ, đưa tay nắm lấy Khổ Qua:

Không đi lên trên được thì mẹ sẽ rất thất vọng. Mẹ con không muốn thấy con yếu đuối thế này

Dạ, con cố đi

Đi được hơn 200 bậc, thật sự cậu bé đã đuối lừ, nằm vật ra trên đất, cả người thở hồng hộc, hai má đỏ ửng, mồ hôi tuôn ra như tắm. Chú tư nhìn lên rồi lại quay sang bác:

Anh Hai, sợ là nó không đi nổi. Mới có nửa đường, ….anh xem nó kìa

Người bác cũng rất lo lắng cho cháu mình, ổng tới 1 bụi cây gần đó rồi bẻ 1 khúc cây vừa đủ làm gậy cho nó chống. Khổ Qua nắm lấy cây gậy vừa đi vừa nâng người mình lên từng bậc, thực sự cậu luôn có niềm tin là mẹ đang chờ mình ở phía trước. Đôi chân mềm nhũn vô lực, đau nhức tê hết cả người, Khổ Qua vừa đi vừa nén cơn đau, hai mắt rưng rưng nước mắt lã chã. Khi còn hơn 30 bậc cuối, quả thực đôi chân không thể cử động nổi. Bác hai cổ vũ:

Không đi nổi thì bò. Thấy không, đích ở trước mặt. Dùng tay, rướn người lên

Khổ Qua bò lên nấc thang đá, đầu ngón tay bị đá sắt cắt trúng chảy máu, vẫn không làm cậu chùn bước được. Chú tư cũng gật gù:

Thằng cháu mình cũng đáng nể lắm

Khi cậu vượt qua bậc cuối cùng thì ở trước mặt là 1 sân đá rộng lớn mà ở giữa là 1 ngọn tháp nằm trong hồ nước. Đã có nhiều người đứng chờ sẵn, cậu là đứa nhỏ cuối cùng đi lên. Vừa đúng lúc 3 hồi lớn 6 hồi nhỏ cuối cùng vang lên báo hiệu thời gian đã hết. Đám đông kia thấy ba người thì cười đểu:

Hết chống gậy rồi bò. Dòng tộc họ Nguyễn cũng ghê thiệt,

Còn thiếu lăn xuống nữa, hahaha

Chú tư nổi nóng chỉ thẳng vào mặt chúng:

Tao thách đứa nào nói bước ra, nói thêm 1 câu nữa tao xem.

Họ thấy thế thì nhịn xuống, bởi ở sân đá không được phép đánh nhau, phạm vi lập tức bị đuổi, không cho lên núi trong 1 năm. Người ở đây cũng phải hơn 500 người có lớn có nhỏ, đứng xếp hàng chờ đợi điều gì đó. Từ bên trong ngôi cổ điện bước ra 1 người đàn ông, ăn mặc có chút khác lạ:

Hôm nay là ngày nhập môn của đời thứ tiếp theo. Tông môn chúng ta tồn tại đã vài trăm năm. Các con là lứa đệ tử đặc biệt. Kết thúc thế kỷ 20, và bắt đầu thế kỷ 21.

Trong lúc ông ấy đang phát biểu thì bác khẽ cúi xuống bảo:

Khổ Qua, con nhớ cho kỹ. Gọi ông ấy là ông Thượng,là người sẽ dạy dỗ con.

Dạ

Khổ Qua chỉ nghĩ là thầy dạy học, chứ nào biết đây là 1 vị cao nhân ở ẩn trong núi cao rừng sâu. Khi ông thượng kết thúc bài phát biểu dài thì đưa tay hướng vào đền:

Và giờ đây, các con sẽ vào dâng hương cho các vị tiên tổ,tiền nhân các đời.

Bước trong đại điện quả thực rất hoành tráng, từng bức tượng cao hơn 3m, sống động như thật. Hai bên là hai hàng tượng quan tướng quan võ. Ở dưới từng bức tượng lại có 1 chỗ ngồi, 1 chiếc bàn. Ở trên cao kia là 1 chiếc ghế nhìn hơi giống long ỷ, ngai vàng trong phim.Mà sau đó là bệ thờ nguy nga, ở dưới thấp các bài vị bằng gỗ, từng dòng chữ Nôm vuông vức, cao hơn là các bức tượng của tổ tiên khai lập. Mà trên cao nhất là 1 bức tượng khổng lồ, và ở lòng bàn tay có 1 chiếc ghế được che rèm. Ông thượng phát cho từng người nén hương, khi tất cả dâng hương xong thì ông Thượng quay lại cuối người:

Hành đại lễ với tiên tổ

Khổ Qua nhớ rõ, lúc đầu trên chiếc ghế kia chẳng có ai ngồi. Nhưng vừa dập đầu xong ngước lên thì thấy rõ ràng bên trên đó có 1 bóng người sau tấm rèm. Những đứa nhỏ khác cũng ồ ồ lên kinh ngạc, có đứa hỏi:

Ai ngồi trên đó vậy ba

Câm miệng, không có vô lễ, bất kính với ông Ngài

Từng ngọn nến đang cháy chập chờn bùng lên, 1 giọng nói vọng thẳng vào trong đầu từng đứa nhỏ. Có đứa nghe được rõ ràng, có đứa lại chẳng nghe được gì. Bác hỏi Khổ Qua:

Con có nghe thấy gì không?

Cậu bé lắc đầu, ngờ nghệch không hiểu. Chú tư tròn mắt:

Mày nói thiệt

Dạ,

Hai người mặt tối sầm lại, khó tin. Ông Thượng chú ý về Khổ Qua rồi bước xuống hỏi cho kỹ, khi hỏi mấy lần vẫn vậy. Ông ấy thở dài:

Đời này lại có 1 đệ tử kém cỏi, thân xác và linh hồn thô kệch, không mềm dẻo lại cứng như đá. Thân thể còi cọc, linh hồn yếu ớt.

Bác Hai hành lễ, khoanh tay cúi người trước ông Thượng:

Xin ngài đừng vội chê trách.Đâu phải tư chất tốt thì sẽ thành tài được. Khổ Qua nhà con, ý chí rất cao, lại dễ dạy bảo

Thôi, cứ để nó vào học thời gian rồi ta tính

Đa tạ ngài không bỏ rơi nó

Ừ, con cháu trong nhà, ngu vẫn dạy ra giỏi, yếu vẫn rèn lên mạnh.

Tới đây thì từng đứa trẻ được chia ra thành nhiều tốp nhỏ và xếp ở cùng phòng với nhau. Mỗi phòng như thế sẽ có 6 đứa. Mỗi đứa được chia cho 1 cái giường,1 chiếc bàn cùng 1 tủ để đồ. Khổ Qua cũng được đưa vào phòng tập thể như vậy, cùng với 5 người bạn mới. Bác Hai bảo nó:

Tối nay con ngủ lại đây, bác về lấy đồ. Sáng mai lại lên với con

Khổ Qua nheo mắt lại hỏi:

Mẹ con đâu, bác nói mẹ đón con về mà

Ừ thì, mẹ con đợi con lâu nên về trước. Mai con phải dậy thật sớm, 5 giờ sáng dậy thì mới gặp được mẹ. Con nhớ rõ không, nói lại nào

Dạ, dậy 5 giờ, mẹ đón Khổ Qua về

Ừ, tốt. Con vào trong phòng đi

Mà ở trong phòng, mấy đứa nhỏ kia đang phân chia giường, có đứa nhanh nhau dành lấy cái giường gần cái quạt trần nhất cho mát. Khổ Qua rụt rè, không biết gì liền bị cùng phòng tiến lại hỏi:

Ê, mày tên gì.?

Em ….khổ….qua……

Mấy đứa nhỏ cười phá lên, trêu chọc:

Tên gì,nó tên Khổ Qua

Hahaha, tao ăn canh đó chả được, đắng nghét, nhìn mặt nó vừa bần vừa ngu nữa, hahaha

Nhưng vẫn có 1 người đứng ra, không hài lòng:

Tụi mày im hết đi. Vào đây thì 5 như 1, 1 vì 5. Nó nhỏ nhất là em út trong nhà

Ừ, tụi tao biết. Trêu xíu làm gì căng vậy anh Dương

Từng người giới thiệu về tên, nhưng không nói xuất thân, ở đâu. Khổ Qua lúc đó còn nhỏ, chưa phân biệt được khẩu âm vùng miền, nước ngoài, chỉ nghĩ họ cùng quê với mình. Người lớn nhất, có chút đĩnh đạc, nghiêm túc là Thiên, người vừa bảo vệ Khổ Qua là Dương, người hay cười hay trêu cậu là Hải, người trầm tính, ngồi 1 góc là Phát, và cái người hơi béo, lúc nào cũng ngậm kẹo là Quốc. Khi đang mải nói chuyện thì có tiếng chuông ngân lên, cùng với tiếng phát:

Toàn bộ đệ tử đi đánh răng, rồi đi ngủ. Không tụ tập nữa

Khổ Qua không mang bàn chải, được cậu béo Quốc chia cho 1 cái. Đang đi ra nhà sau, nơi này có mấy cái giếng. Muốn bơm nước phải dùng sức đẩy lên đẩy xuống cái gạt, tiếng nước từ dưới hồng hộc tuôn ra khỏi vòi. Khi mấy đứa nhỏ đang định lấy nước thì có đám khác hứng lấy, đẩy chúng ra. Anh Hải liền kêu ngay:

Ơ, ơ, xếp hàng đã. Tụi tao tới trước

Đám trẻ kia ỷ to xác cười tợn:

Mấy thằng nhóc chờ đi

Anh Phát đứng im nãy giờ, không nói không rằng đi tới chỗ chiếc ca bằng sắt, đúc từ vỏ máy bay thời chiến. Cầm lấy nó, chẳng nói chẳng rằng nhảy lên đập thẳng vào đầu từng đứa bên kia:” BOANG BOANG BOANG BOANG BOANG. Mấy tiếng rõ to, cùng với tiếng ôm đầu khóc mếu:

A a a a, mẹ ơi, nó đánh con

Bị đánh đau, có đứa ùa lên đánh trả. Anh quốc béo hô to lên, vớ lấy cái gàu múc nước:

Đánh chết mẹ nó đi, anh em xông lên,

Xông lên

Hai bên lao vào đánh nhau, ôm vật ra nền giếng đầy rêu. Khổ Qua ốm yếu bị đá vào bụng và ngực, lăn ra 1 góc, rồi lại nhảy vào ôm lấy đối phương cắn làm nó kêu lên:

Kéo thằng chó nó ra, cắn đau quá

Khi hai bên đang đánh nhau thì 1 bóng người xuất hiện, quát lớn:

Có dừng lại hết không?

Âm thanh đó khiến cho 12 đứa nhỏ đứng hình, là ông Thượng. Ông ấy cầm theo 1 chiếc roi đi tới, thẳng tay quất mạnh vào từng đứa rồi bắt xếp hàng dài. Nghe đám nhỏ mếu máo giải thích:

Bọn nó không xếp hàng, dành giếng của bọn con

Không, thằng kia cầm cái ca sắt đánh con, sưng đầu rồi nè ông Thượng

Ông ấy quắc mắt, giọng nạt nộ:

Câm, có mỗi việc nhỏ cũng đánh lộn là sao. Tao đánh mỗi đứa 12 roi. Giành nước chứ gì, tụi bây xếp thành 1 hàng cho tao

Ông thượng cầm roi đánh vào chân vào tay, tiếng roi chan chát, hằn đỏ, bật da rướm máu. Dù uất ức nhưng Khổ Qua cùng 5 người anh em chẳng muốn khóc. Ông Thượng bảo chúng phải múc nước truyền cho nhau đổ vào đầy cái lu rồi mới đi ngủ. Không xong thì cứ làm tới khi nào xong thì thôi. 12 đứa nhỏ gườm gừ nhau, chúng đành ngoan ngoãn truyền từng ca nước cho người sau. Hơn 30 p thì mới xong, ông Thượng nhìn đồng hồ rồi bảo:

Tất cả giải tán đi về phòng ngủ. Tái phạm phạt nặng thêm

6 người đi về, lòng vẫn còn tức, không quên huých vai rồi gườm nhau. Anh Thiên lớn nhất, bảo:

Ráng nhịn, chờ ít hôm nữa có buổi thực hành ngoài trời. Mình đánh lại

Đúng đúng, tức quá

6 Đứa nhỏ nằm cùng 1 phòng cười nói rôm rả, khi này chúng đã hơi mệt và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi đồng hồ điểm 1 giờ sáng, trong bóng tối từ 1 chiếc giường trong phòng bỗng xuất hiện ám dị. 1 Đứa trẻ ngồi bật dậy, mà không biết là đứa nào ngồi bật dậy. Hai mắt mở to, đầy tơ máu, nước dài từ miệng cứ chảy,cùng với tiếng rít gầm gừ. Đứa nhỏ đó đi thẳng ra ngoài, bỗng ngồi thụp xuống như thú rồi nhảy lên trên, leo treo lên gác. Động tác vô cùng thuần thục chẳng thể nghĩ đó chỉ là đứa nhỏ. Khổ Qua đang say giấc, bỗng nghe thấy tiếng tru réo ở trên nóc nhà, giật mình sợ hãi thức dậy. Mà ở trên mái nhà, tiếng chân nhảy trên lớp ngói rõ mồn một. Ông Thượng đang thiền định ở trong cốc, bỗng mở mắt nhìn:

Luồng khí tức hoang dã này từ chỗ đám nhỏ. Có chuyện rồi.