Hai ông cháu đi về phía hồ nước để tiếp tập luyện linh cảm. Hôm nay, Khổ Qua đã rất tiến bộ khi đã dò được mô đá thứ 3 rồi. Một đêm rơi xuống nước bao nhiêu lần, có ông ngạc ở dưới nâng lên hộ:
Tập bơi cho nó luôn ông Ngạc, trẻ nhỏ ngoài kiến thức còn cần kỹ năng sống nữa. Rèn cho nó bơi lội giỏi vào, nay mai còn biết đường mà chạy. Ông nói cho con hay, vào giới huyền môn thì ngoài thực lực còn phải luyện thêm việc bỏ chạy. Chạy không phải là hèn, mà là né mũi nhọn. Rừng còn thiếu gì củi đốt, hahahahaKhổ Qua được văng lên bờ, rồi ngồi sưởi lửa, lạnh run cầm cập. Cậu nói với ông Cao về kỳ sát hạch sắp tới, ông ấy ngồi ném thêm cây củi vào lửa cháy đượm:
Lần này có núi âm tà, tả thiên. Ba dòng tu cực kỳ sâu dày, không phải là mấy tiểu phái mấy trăm năm đâu. Cả hai đều đã có từ ngày khai tông lập phái chúng ta rồi. Thịnh suy đời nào cũng có anh tàiKhổ Qua chăm chú lắng nghe,cậu chỉ vào lửa:
Mấy anh con luyện tam hỏa, liệu có đủ đánh với họ không ông?
Hahaha, thằng Thượng với bác chú con tự biết mà dạy thêm. Có khi còn thủ sẵn bài tẩy. Con nên quan tâm chính bản thân mình. Dù con luyện linh thức cảm giác, với phát ra được sóng hạ âm. Nhiêu đó vẫn chưa đủ. À, để ta dạy cho con 1 kỹ thuật.
Khổ Qua hào hứng đứng dậy, khua tay múa chân cực kỳ sung sướng. Cậu đã nhớ kỹ lời của ông kẹ, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện mình tu hành chú Đại Phạm Thiên. Ông Cao đưa tay ra trước, rồi trong phút chốc tung 1 đòn nhanh như cắt về phía thân cây. Âm thanh khô khốc vang lên, Khổ Qua thấy cây đó chẳng rung động mà đứng yên bất động, lá cũng chẳng rơi được 1 cái
Thà con rung cây còn mạnh hơn ông cao làm nữaÔng Cao dắt tay Khổ Qua đi ra phía sau cây chỉ lên đó. Ở ngay vị trí đối xứng với chỗ ông Cao đánh vào đã bị thủng 1 lỗ lớn, mà dưới đất vừa vặn có 1 khúc cây còn tươi tra vừa vào lỗ thủng đó. Khổ Qua nhảy cẫng lên:
Ông cao là cao thủ võ lâm hả, mấy bộ phim kiếm hiệp họ cũng làm y như ông, ui, ông mau chỉ con điÔng cao cười nắc nẻ, đầy kiêu ngạo cùng với tự ngạo:
Đây không gọi là võ, mà đây là kỹ thuật. Nó tên là Niêm Lực. Con cứ hiểu là dồn lực vào 1 đòn duy nhất, đánh xuyên qua thân thể mà khiến nó chẳng phát hiện mình bị đánh. Nhưng thực chất đã bị xuyên thủng. Kỹ thuật này vốn dĩ có thể kết hợp với pháp lực, nó là kỹ thuật bổ trợ tuyệt vời cho người tu sĩ mới bắt đầu như con.
Oa oa, mà sao ông đánh vào cây, nó chẳng rung hay vậy
Niêm lực cũng có nhiều cảnh giới. Ta lấy động hóa thành tĩnh, vừa chạm vào thì lực không còn ở thân mà truyền hết vào thân cây, mấu chốt ở đây là nhanh, dứt khoát. Lấy lực của ta hóa thành lực của đối phương. Đây là câu mà con phải ghi nhớ
Lấy lực của ta hóa thành lực đối phương nghĩa là sao ạ?
Ông Cao suýt chút nữa bị chọc cho tức hộc máu,phải hít thở thật lâu mới bình tĩnh lại:
A a a a, cái đầu con chỉ trưng cho có thôi hửm.? Đơn giản thế này, chờ ta chútÔng Cao lấy cây bút mà Khổ Qua theo rồi lấy cái lò xo bên trong ra làm mẫu, ông cố gắng kiềm cơn tức. Ông ấy cầm lò xo rồi bóp nén lại, đoạn dài chỉ bằng 1 phần nhỏ ban đầu:
Bước đầu là tụ, nén lực lại. Thấy rõ chưaThấy Khổ Qua gật gật đầu, ông ấy mới đưa lò xo đang nén di chuyển vào trong mặt nước, rồi đột ngột thả ra làm cho lò xo tung ra đẩy nước tung tóe:
Bước thứ hai là đưa lực con niêm được đi vào cơ thể đối thủ. Rồi nhắc lại câu ta vừa bảo phải ghi nhớ
Dạ dạ, lấy lực của ta thành lực đối phương
ừm, tạm chấp nhận được. Con nhớ cho rõ, mỗi người đều có nguồn năng lượng, lực khác nhau. Khi có thứ lạ tiến vào cơ thể lập tức bị đẩy ngược ra. Con phải làm đủ nhanh để cho cơ chế phản ứng của đối thủ không kịp nhận ra có lực lạ truyền vào.
Khi đó thì Khổ Qua gật gù đầu của mình, như cậu thấy thì đây là 1 thứ cực kỳ cao thâm cần thời gian dài để luyện. Ông cao nói thêm:
Mới luyện niêm lực, con cần luyện thân thể cường tráng, linh thức cảm giác càng mạnh. Thân thể vững thì niêm lực mới nhanh, ngay khi con thi triển thất bại cũng hạn chế thương tổn. Linh cảm phải điều khiển được lực của con. Thiếu 2 đều không thể thiếu
Ông Cao diễn giải cực kỳ chi tiết rồi bắt đầu chỉ dạy cho Khổ Qua những bước đầu tiên của khổ luyện. Khổ Qua luyện tập tới 2 giờ sáng thì cậu phải về. Mỗi đêm, cậu chỉ có chừng ấy thời gian để tới đây. Vội vàng chào ông Cao, Ngạc quay về phòng của mình. Khổ Qua thấy vẫn còn chưa buồn ngủ, cậu thấy như cơ thể chẳng cần nhiều giờ ngủ, mà chỉ cần 4 tiếng, người thường cần 8 giờ đã ngủ và hồi phục. Khổ Qua trên đường về, để ý thấy ở sườn núi có 1 hốc đá nhỏ đủ cho người mình chui vào bên trong. Nơi này chính là nơi lý tưởng cho cậu ngồi thiền, tu hành chú Phạm Thiên của bản thân. Kiếm được chỗ tốt liền quay về nhà chung nằm chợp mắt tới gần 5 giờ thì lại thức dậy để ra sân đá luyện võ với chú Tư. Xong buổi sáng, ông Thượng đưa 6 anh em tới Thư Viện để tìm kiếm những cuốn sách về pháp môn tu hành, các loại pháp thuật ở núi Tiên. Nơi này đặc biệt được canh gác cẩn mật, cứ cách 1 đoạn lại có 1 tháp canh, người trên đó được vũ trang, có cả súng bắn gây mê, từng tốp bảo vệ, tuần tra đi qua nghiêm ngặt cực kỳ. Họ là các sư huynh đời trước thay phiên nhau làm nhiệm vụ, 4 Dương nhìn chúng sư huynh cao to, mắt sắc lạnh hỏi:
Núi mình con thấy có bao nhiêu người đâu, sao có đông sư huynh vậy ông ThượngHóa ra, cứ hàng năm vào sau Tết thì lại tuyển chọn các đệ tử ngoại môn. Họ thường là những người có duyên với đạo gia, hoặc được người trong tông tộc giới thiệu. Họ được dạy những thứ về phong thủy, mai táng, nghề thuốc, trừ tà,luyện bùa, thu binh……. Tóm lại là các đệ tử ngoại môn là số lượng đông đảo. Và họ ở trong nhân gian chính là nòng cốt chủ yếu lo các việc rất nhiều việc khi tông tộc cần. Từ các đệ tử ngoại môn, sẽ thu nhận các đệ tử nội môn. Và chính từ đây, cuộc đời của họ sẽ rẽ sang 1 hướng mới. Nếm được cảnh giới cao thâm, nhập đạo hóa pháp. Tùy ý phất tay, thổi hơi cũng tạo ra thần thông. Đó là đệ tử nội môn. Và có thêm vài loại đệ tử nữa là chân truyền, bí truyền.Khi đệ tử nội môn được lựa chọn trở thành người kế tục thầy mình sẽ gọi là chung với cái tên là Thế Đạo Tử. Các thế đạo tử phải trải qua thời gian rèn luyện, và chỉ có 1 người thành công ngồi vào vị trí Tổng Chủ, trở thành người đứng đầu 1 dòng tu, làm chủ 1 núi, là người trên vạn người nhưng dưới 1 người. Các thế đạo tử khác sẽ được phân bổ vị trí phù hợp với họ. Ông Thượng cười rồi xoa:
Đây chỉ mới là trong 1 dòng tu. Còn về tổng thể thì hiện chúng ta đã thay đổi cơ chế giống với tam quyền phân lập. Cũng có 3 cơ quan lập pháp, hành pháp và tư pháp. Mai này các con lớn sẽ hiểu tại sao 1 tông tộc có từ thời phong kiến cổ xưa như chúng ta lại thay đổi theo đuổi mô hình như vậy
Dạ, hóa ra cũng nhiều cái rắc rối gớm?
Mà cho con hỏi, tông tộc chúng ta tại sao dù đã được chia thành tam quyền phân lập nhưng vẫn ở dưới 1 người
Ông Thượng khựng lại:
Đó là Thần pháp, mỗi điện trên các dòng tu các con đều dễ thấy ở trên cao nhất luôn có 1 chiếc ghế, buông rèm lụa che kín. Nơi đó là nơi ngự của ông Ngài
Ông Ngài? – mấy đứa nhỏ nhìn nhau, chúng từng nghe qua cái danh xưng này. Vốn nghĩ đó cũng như ông Thượng
Ông Thượng hạ tông giọng, trầm lắng và nói:
Tới cả ta cũng không biết ông Ngài thực sự là gì? Là thần, hay tiên, hay là người? Các con để ý khi bái lễ, trong tích tắc trên chiếc ghế trống lại hiện ra bóng người. Ông Ngài đã có từ thuở khai tông lập phái
Vậy ông Ngài là bất tử trường sinh hả ông?
Không, danh xưng ông Ngài là để chúng đệ tử dễ gọi. Chẳng ai biết thực sự vị đó là ai, tồn tại thế nào trong dòng sông lịch sự. Tất cả đều bí ẩn, chỉ có 1 sự thật mà mọi người đều biết rõ về Ông Ngài
Là gì hả ông?
Vô địch