Chương 8: Thâm nhập trạm

Trạm căn cứ Bắc Vân, là 1 khu căn cứ chuyên về nghiên cứu khoa học - kỹ thuật quân sự gần khu vực đê Bắc Vân, xung quanh đều là hàng rào, tường sắt rất cao, phía sau lại có dốc núi dựng đứng yểm trợ, phi thường kiên cố.

Nơi này liền được 1 nhóm quân đội nhỏ và những người dân cư ở đê chiếm giữ, thông qua cải tạo, biến trạm thành 1 khu vực có thể tạm an ổn để sinh sống.

Trải qua hơn 1 tháng sống tại tận thế, chống trọi zombie ... hơn nữa còn thu thập thêm rất nhiều người sống sót, đã đạt tới số lượng lên tới gần 200 người, 1 đoàn thể phi thường lớn ở thời tận thế.

Hơn nữa nhóm này có quân đội cầm đầu, tuy không phải mọi thứ đều tốt nhưng vẫn kiểm soát được, có tính kỷ luật, ai cũng đều có công việc của mình.

Trong trạm tương đối rộng, liền có đất đi thích hợp để trồng trọt, có thể trồng cả chua củ cải ... nhóm người này cũng có xe gia cố để có thể ra ngoài tìm kiếm tư nguyên, cứu người sống sót.

Đầu lĩnh nhóm này là Phương An, 1 đại đội trưởng quân đội, khi đại dịch zombie lan tỏa, nhóm quân của hắn đang ở gần đê đóng quân. Tận thế tới ... hắn liền phản ứng nhanh chiếm lấy trạm Bắc Vân, quả là 1 quyết định đúng đắn.

Hắn thậm chí còn mơ mộng tại tận thế có thể lập nên 1 cái tiểu quốc nhỏ, vậy nên liên tiếp thu nạp người sống sót lại.

- Phương An, hàng rào phía Tây có khá nhiều zombie tụ tập đó, phân phó chút nhân thủ thay đám người Tống Văn đi, lũ người đó chả được tích sự gì, thanh lý zombie cũng liền không xong.

Người vừa nói là nữ quân nhân xinh đẹp Trâm Quả.

- Ta cũng biết, nhưng nhắc nhở họ 1 chút là được, nếu thay người thì xem chừng cũng có chút khó khăn.

Phương An bất đắc dĩ nói, đám người Tống Văn là nhóm người sống gần đê theo quân đội vào trạm, nhân số có hơn 50 người, quản lý khu Tây trạm, hắn tuy là đầu lĩnh nhưng cũng không dễ gì ngay lập tức phế quyền đám người này.

- Hừ!!

Trâm Quả khinh thường nhìn Phương An 1 cái, liền quay người bước ra.

Phương An có chút tức giận, ngươi tưởng người là ai? Ngươi là con gái đại tướng thì sao? Thời tận thế còn có dùng được sao?

Hắn đứng dậy rời khỏi phòng, đang muốn đi nhắc nhở 1 chút bọn người Tống Văn thì 1 tên quân nhân bước vào:

- Đội trưởng, lại thêm có 3 người sống sót được tìm thấy!

- A ... rất tốt.

Phương An vui vẻ, muốn có tham vọng lớn lập tiểu quốc thì phải có nhân số mới được, vậy nên hắn rất tích cực cho ngưòi mới gia nhập.

Hắn liền niềm nở chạy ra tiếp đón:

- Welcome ... anh chị em đến gia nhập mái nhà mới của chúng ta.

Đám người kia thấy được chào mừng như vậy cũng thật vui vẻ. 3 người này gồm có 2 nam 1 nữ. Trong đó có 1 người quần áo ngoại trừ bẩn thỉu thì thân thể lại rất tốt, không có gầy trơ xương như đôi nam nữ kia!

Hắn là ...

- Hahahaaa ...

Hoàng Vũ cười vui vẻ, vui vẻ nhất trong đám, cuối cùng thì hắn cũng vào được cái trạm này rồi, không vui sao cho được.

Trải qua 1 hồi đón tiếp, nữ nhân kia được người của tổ canh tác dẫn đi, thanh niên kia cũng được đưa vào tổ bảo vệ ... chỉ còn lại Hoàng Vũ.

- Người anh em, qua khu Tây cùng bọn ta đi.

Có 2 nam nhân cũng đến kéo hắn đi.

Hoàng Vũ được sắp xếp ở 1 phòng ngủ cùng 1 nam nhân khác, phòng mà vừa đi vào liền trần nhà chạm đầu hắn, lại có chút ẩm mốc xập xệ ... Hắn đang ngủ trong khách sạn bỏ hoang 5 sao quen, nhìn nơi này đúng là chán không thể tả được.

- ... ở đây có đông người như vậy, có lẽ sẽ có nữ nhân hợp ý ta a.

Mấy ngày hôm trước Hoàng Vũ liền đi khá nhiều nơi, thi thoảng sẽ thấy người sống sót, nhưng nữ nhân tới 30 còn không thấy bóng dáng, nói gì đến nữ nhân 50 điểm.

Hắn đang chán nản thì liền thấy nhóm người của trạm, theo hắn quan sát thì nhóm này thường xuyên đưa người sống về, liền tìm cách cho bọn chúng tìm thấy, được đưa về đây như dự tính ...

Buổi ngày hôm nay hắn liền bị kéo vào giúp sửa chữa đường ống ... hắn vừa làm vừa suy tính có kế hoạch gì với nơi này cho hợp lý.

Tối đến, hắn cũng thấy bạn cùng phòng của mình, chính là 1 tên béo trung niên, nằm cùng giường chen chúc làm hắn không cựa quậy nổi ... kinh tởm hơn là tên béo này hôi khắm khú, so với zombie còn khó ngửi hơn.

Tận thế còn có thể béo như vậy sao, Hoàng Vũ mắng chửi trong lòng, có xúc động xuống trực tiếp rút gậy đập nát đầu béo bẩn bựa ... hắn trước nhịn.

Hoàng Vũ nghĩ nghĩ, liền âm thầm lấy trong nhẫn giới chỉ ra 1 cây kim nhỏ dính máu ... hắn châm nhẹ vào vai tên béo.

Haha, thằng béo, mày xong ...

Ngày hôm sau ... Hoàng Vũ khóa lại cẩn thận cửa phòng mình mới theo tiếng chuống báo ra ngoài.

- Tống ca, đây là ngưòi mới tới!

Hoàng Vũ được dẫn tới gặp Tống Văn, đầu lĩnh khu Tây. Tỗng Văn là 1 đại hán cao lớn, đô con cự kỳ, hắn dắt trên vai 1 khẩu shot gun, rất uy phong.

- Mẹ mày cút vào bên kia, đi theo chúng nó đi thanh lý zombie.

Tống Văn không hiểu sao vừa thấy Hoàng Vũ đã ngứa mắt, lập tức mắng chửi.

Hoàng Vũ sắc mặt âm trầm ... thằng khốn này vậy mà dám mắng chửi hắn?

- Ngao, mày điếc hả?

Tống Văn thấy Hoàng Vũ âm trầm lườm mình thì càng tức giận, định đứng dậy vả cho Hoàng Vũ mấy cái.

Đúng lúc này 1 nhóm người đi tới, Tống Văn liền bỏ qua Hoàng Vũ, rất vui mừng;

- Trâm đội, hoan nghênh hoan nghênh.

- Hừ, bớt lảm nhảm.

Trâm Quả cực kỳ chán ghét lũ này, quả thực muốn móc mắt bọn chúng ra.

- Các ngươi chú ý thanh lý zombie 1 chút cho ta, chúng tập trung đông làm hư hại hàng rào thì sao hả?

- Trâm đội, thì tôi đang điều người đi đây! ... Này, chúng mày còn không mau cút.

Tống Văn vừa nói, vừa trực tiếp vung tay vả Hoàng Vũ. Hoàng Vũ nghiêng đầu né tránh.

- Con bà mày!

Tống Văn gầm lên, muốn tẩn cho Hoàng Vũ 1 trận nhớ đời thì nghe Trâm Quả quát:

- Này, Tống Văn, đây không phải chỗ đánh nhau.

- ...

Tống Văn nhịn lại, Hoàng Vũ còn nhịn hơn, nhìn Tống Văn giống như người chết.

Chỉ là, cuối cùng hắn cũng tìm được.

Trâm Quả, 1 trinh nữ 53 điểm nhan sắc, coi như vào đây không uổng.

Có thu hoạch!

Trâm Quả thấy tên này nhìn chằm chằm như muốn lột trần mình ra thì tức giận.

" Bộp " Nàng xuất thủ cực nhanh, Hoàng Vũ đang không chú ý liền bị 1 đấm khiến hắn xây xẩm mặt mày.

- Phế vật, còn nhìn ta móc mắt.

Trâm Quả vứt lại 1 câu liền bỏ đi.

- Cút đi!

Tống Văn cũng liếm cẩu đi theo Trâm Quả, còn chửi Hoàng Vũ 1 câu, hắn quyết tối nay phải dạy cho Hoàng Vũ 1 trận nhớ đời.

- Haha ...

Hoàng Vũ vuốt vuốt mặt, cười khẩy, thân thủ nữ nhân này rất tốt, ra tay đúng lúc hắn không phòng bị liền bị 1 đấm.

- Rất tốt, rất tốt ... nữ nhân này cần phải trừng trị.

Hoàng Vũ bắt đầu suy tính ...