Chương 49: Dựa vào cái gì

"Oanh——"

Đột nhiên có một tiếng động lớn rung chuyển mặt đất, cho dù là cao thủ như Lưu hàng nhái, cũng bị tiếng nổ bất ngờ làm cho chấn động, dưới chân lảo đảo đứng không vững. Sấm sét trên bầu trời sau tiếng nổ tung đột nhiên biến mất, Linh nha nhị thập bát tú đã bị đạo thuật bắn ngược, toàn bộ hộc máu ngã xuống đất.

Trong ánh mắt kinh hãi đến cực điểm của bọn họ, một cột nước hình rồng từ dưới thành phóng lên trời, chia thành lao ngục còn sót lại hơn phân nửa thành hai phần, ngay cả nền móng cũng bị hất lên giữa không trung. Thành trì khổng lồ sau khi lật trên không trung vài vòng mới nện xuống mặt đất, trong lúc nhất thời những chấn động do núi lở đất mòn truyền khắp toàn bộ dãy núi, khiến chim chóc và dã thú bỏ chạy tán loạn.

Sau khi cột nước phóng một mạch lên trời khoảng mười trượng, thì vẫn còn không ngừng dâng lên, dường như như có khả năng phá tan mây trời, xuyên thủng trời xanh.

"Đó là Tạ huynh đệ, đệ ấy không chết!"

Cao Bàn Tử vốn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bất thình lình nhìn thấy Tạ Bán Quỷ được bọc trong một bong bóng khổng lồ, không ngừng xoay quanh cột nước, không khỏi nhảy dựng lên.

Lưu hàng nhái thiếu chút nữa mừng đến phát khóc: "Linh khí hộ thể, không nghĩ tới tiểu tửu quỷ còn có cơ duyên lớn như vậy.”

Lưu hàng nhái vui mừng còn chưa dứt, chỉ thấy một luồng khói đen bốc lên từ đầu nguồn cột nước, giống như một con mãng xà khổng lồ đang uốn lượn trên cột nước, đến gần Tạ Bán Quỷ, mặt Cao Vĩnh Thái bỗng nhiên xông ra từ trong khói đen, hai quỷ trảo giống như là mười thanh lợi kiếm hướng thẳng vào mặt Tạ Bán Quỷ.

Tạ Bán Quỷ đang ngồi xếp bằng giữa bong bóng khí giống như không hề hay biết, tùy ý quỷ trảo chụp tới mặt mình.

"Cẩn thận ——"

"Huynh đệ——"

Quỷ trảo ở trong tiếng hô kinh hãi muốn chết của Lưu hàng nhái, Cao Bàn Tử đâm xuyên qua bong bóng khí mỏng như tờ giấy, linh khí trời đất trong nháy mắt tiết ra ngoài.

Cao Vĩnh Thái hận không thể chém Tạ Bán Quỷ thành nghìn mảnh, lại quên mất linh khí trời đất đối với lệ quỷ không thua gì giấy dầu gặp lửa, linh khí điên cuồng trút xuống trong nháy mắt thổi qua toàn thân Cao Vĩnh Thái, một đời quỷ vương từ mười ngón tay bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành tro bụi, tiếng quỷ khóc bén nhọn từ bốn phương tám hướng đâm vào màng nhĩ của mọi người đang vậy xem.

Bí nha bộ khoái theo bản năng bịt lỗ tai quay đầu đi, để giảm bớt sự kích thích của sóng âm thanh. Duy chỉ có Tạ Bán Quỷ bị đánh thức, nhìn thấy một tinh thể màu máu bắn ra từ cơ thể đang tiêu tan của Cao Vĩnh Thái.

Không đợi Tạ Bán Quỷ nhìn kỹ, quan tài treo trước ngực hắn bỗng nhiên tự động mở ra, vèo một cái hút khối tinh thể kia vào. Thân hình Cao Vĩnh Thái sau đó hoàn toàn nổ tung như tro giấy trong gió biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tiếng khóc quỷ cũng theo đó mà dừng lại.

Giao Long mang theo Tạ Bán Quỷ phóng lên bầu trời, vốn là vì giúp hắn tiếp dẫn linh khí trời đất để tẩy tủy phạt cốt, hiện tại bong bóng khí vỡ tan, chỉ có thể nói Tạ Bán Quỷ không có loại tạo hóa này, nhân tình tự nhiên thanh toán xong. Cột nước xông lên trời bỗng nhiên chuyển hướng về phía mặt đất, giống như cầu vồng ném xuống sông, bí bộ tỉnh hồn lại chỉ nhìn thấy hư ảnh đuôi rồng hiện lên trước mắt, rồi biến mất không còn thấy bóng dáng.

"Không có việc gì là tốt rồi. Không có việc gì là tốt rồi..." Lưu hàng nhái vội bước mấy bước kéo tay Tạ Bán Quỷ đến bên cạnh nhìn trái nhìn phải hồi lâu, mới thở dài nói: "Đáng tiếc những thứ linh khí trời đất kia, nếu như có thể cho đệ chút thời gian, công lực của đệ ít nhất có thể đạt tới cảnh giới phá phàm [1], thậm chí cao hơn..., hiện tại còn tốt, chỉ có điều tăng lên tới Tiên Thiên trung kỳ.”

[1] Ngoài Đạo kinh (trong vũ trụ tồn tại): Phàm cảnh, phá phàm cảnh, diệt phàm cảnh, nhập thần cảnh, siêu thần cảnh, phá thần cảnh, diệt thần cảnh, bán bộ ý cảnh, ngụy ý cảnh, ý cảnh, trụ cảnh, giới hạn cảnh, vô biên cảnh, không giới cảnh, hư vô chi cảnh, đăng thiên chi cảnh, tuyệt trần chi cảnh, thời không cảnh, ...

Những gì Lưu hàng nhái nói chỉ đúng một nửa, công lực của Tạ Bán Quỷ tuy rằng không tăng lên bao nhiêu, nhưng chân khí trong cơ thể lại tinh thuần đến cực điểm, chỉ riêng về sức chiến đấu mà nói hắn chưa chắc sẽ thua võ giả phá phàm cảnh.

Tạ Bán Quỷ lại không giải thích nhiều như vậy với hắn, chỉ nhàn nhạt cười nói: "Nói không chừng, trong số mệnh của ta không nên gặp phải chuyện tốt bánh ngon từ trên trời rơi xuống.”

"Ai nói, lão đệ đại nạn không chết tất có hậu phúc, nói không chừng ngày nào đó còn có thể phong hầu bái tướng đây này!" Cao Bàn Tử mặt như bánh mì bị giội nước, nhưng cũng không ngăn cản hắn cười miệng tét đến tận mang tai.

Tâm Nguyệt Hồ trong Linh nha nhị thập bát tú cực kỳ không hợp thời đi tới, vênh váo hống hách nói với Tạ Bán Quỷ: "Tiểu tử quỷ nha kia, ngươi có giao công huân ra hay không?”

Tạ Bán Quỷ lạnh lùng nói: "Dựa vào cái gì?”