Ngoài thành, bí nha tinh nhuệ vận sức chờ tiến công, hơn mười người tạo thành đại pháp trận linh khí nhập vào xuất ra, dần dần có xu thế không cách nào ngăn chặn.
Một thiếu phụ khuôn mặt xinh đẹp trầm giọng nói: "Qua một nén nhang, mặc kệ người bên trong ra hay không ra, chúng ta cũng phải phát động công kích. Lão Lưu, ông nói phải không?”
Lưu hàng nhái sắc mặt âm trầm nói: "Cô cứ tùy ý, nhưng ta muốn nhắc nhở cô, người bên trong là truyền nhân của lão Vương, cũng là người kế thừa 'Khấp Huyết'!”
Thiếu phụ mặc đồ đỏ rõ ràng khẽ run, miệng lại lạnh lùng nói: "Truyền lệnh, sau nửa nén nhang khởi động 'Huyết Lôi Tuyệt Thần Trận.”
"Cô..." Lưu hàng nhái tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào thiếu phụ mặc đồ đỏ gào thét: "Yên Hồng cô hay lắm, nếu cô không nhớ tình cũ. Vậy thì động thủ đi, ta ngược lại muốn nhìn xem truyền thừa 'Tuyệt Đao môn' bị chặt đứt trong tay cô, đi tới địa phủ xem cô làm sao ăn nói với lão Vương. May mà lão Vương còn điêu khắc chân dung của ông ấy lên chuôi đao..."
Vành mắt Yên Hồng ửng đỏ, lớn tiếng nói: "Đó là chuyện của hắn, không liên quan đến ta!" Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức khởi động đại trận.”
"Cô..." Lưu hàng nhái tức giận đến nổi trận lôi đình.
Không phải Lưu hàng nhái không muốn ngăn cản, mà là Tạ Bán Quỷ lựa chọn một mình tiến vào trung tâm thành lao ngục, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh. Bí nha bộ khoái làm nhiệm vụ có thể không tiếc tất cả, đã sớm là quy tắc giữa Tứ đại bí nha. Quỷ nha như thế, Linh nha cũng như thế. Nếu như tình huống thật sự đến mức không thể khống chế, cho dù con trai ruột của Lưu hàng nhái ở bên trong, ông cũng phải cắn răng đồng ý đánh vào thành lao ngục.
Lưu hàng nhái hai mắt đỏ lòm nhìm chằm chằm gằn từng chữ nói: "Yên Hồng, cô đừng để ta tìm được cơ hội. Bằng không, ta nhất định khiến bộ hạ của cô toàn bộ bồi mạng cho Bán Quỷ.”
"Hừ!" Yên Hồng hừ lạnh một tiếng rồi giận dữ quát: "Bắt đầu."
"Tật!"
Hai mươi tám bí bộ của Tinh Túc đường Linh nha đồng thời niệm khởi động pháp quyết, trên bầu trời thành lao ngục nổi sấm sét dữ dội, những tia sét dày như thùng nước mang theo điện quang chói mắt dày đặc bổ vào trong thành, trong thành ánh lửa ngút trời, cát đá bay tán loạn; chân cụt tay, đao kiếm giáp lá chắn bị ánh lửa ngút cuốn vào không trung, còn chưa đợi rơi xuống đất đã bị lôi điện đánh thành tro bụi. Ngọn núi xa xa bị sấm sét liên tiếp đánh sụp, hoặc là nước sông dâng lên thành từng tầng sóng trắng, hoặc cuộn trào theo thế núi bốn phương tám hướng, cách xa mấy dặm vẫn có thể cảm thấy mặt đất chấn động kịch liệt.
Bỗng nhiên, từ trong lao ngục thành nhanh chóng lao ra hai bóng người, ở giữa bầu trời đầy sấm sét liều mạng chạy như điên.
Lưu hàng nhái chợt nhìn thấy bóng người, thì không khỏi vui vẻ, chờ đến khi thấy rõ hai người kia là Cao Bàn Tử cùng lão Tiền phụ trách tiếp ứng Tạ Bán Quỷ, trái tim đột nhiên chìm vào đáy cốc.
"Đám khốn kiếp các ngươi? Đồ cái rắm [1], ai cho các ngươi khai hỏa?" Cao Bàn Tử khàn giọng vừa chạy vừa mắng: "Tạ huynh đệ còn ở bên trong, cmn dừng lại!”
[1] Gốc “Không có lỗ đít.”: Một câu chửi hàm ý chỉ làm việc không đầu không cuối, không nghĩ trước sau.
Bàn Tử nổi điên không quan tâm xông về phía Nhị Thập Bát tú, nhắm ngay sau gáy một người giương búa đập.
"Lớn mật!" Phong chưởng của Yên Hồng cách Bàn Tử xa mấy trượng nhưng lại tới trước, đánh Cao Bàn Tử cả người lẫn búa văng ra xa hai trượng.
Yên Hồng đối với Bàn Tử té xuống đất nhìn cũng không thèm nhìn, thản nhiên phân phó: "Bắt lấy cho ta!”
"Dừng tay!" Lưu hàng nhái xoay người chắn trước mặt Bàn Tử: "Huynh đệ bên ngoài của Quỷ nha chúng ta còn không tới phiên các ngươi động thủ bắt giữ. Vừa rồi chúng ta thất lễ trước. Hiện tại hắn cũng chịu một chưởng của cô, xem như bồi tội. Ai dám đụng vào hắn, đừng trách lão tử không khách khí.”
Yên Hồng cười lạnh phất tay ra hiệu thuộc hạ lui về phía sau, không thèm nhìn Lưu hàng nhái nữa.
Cao Bàn Tử miệng đầy máu, tay nắm lấy ống quần của Lưu hàng nhái bịch một cái quỳ xuống: "Tiền bối, không thể tiếp tục đánh nữa, Tạ huynh đệ còn chưa đi ra mà! Cầu ông đó!”
Lưu hàng nhái chảy ra hai hàng nước mắt, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Đây là số phận của Bí bộ, không ai có thể trốn thoát..."