Đội trinh sát kỳ thật cũng sợ chết, nhưng không vào động thì chính là cãi lại quân lệnh, không chết ở trong động, thì cũng không thoát khỏi quân pháp.
Rốt cuộc, người đầu tiên đứng lên đi vào trong động, người thứ hai chần chờ một chút cũng đi theo, người thứ ba..., Cao Bàn Tử và lão Tiền là người cuối cùng đi vào động bí mật.
Cao Bàn Tử đi ở phía sau, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một Kiêu Kỵ Vệ cách đó không xa, không giống như những người khác ở trong sơn động gồ ghề lắc trái lắc phải gian nan đi về phía trước, mà là vững vàng quanh quẩn ở giữa mọi người.
"Người này khinh công không tệ!" Cao Bàn Tử trước hết là toát ra ý niệm như vậy, theo bản năng nhìn xuống chân người nọ, nhưng vừa nhìn, đã lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh —— người nọ là hai chân rời khỏi mặt đất bay lơ lửng đi về phía trước.
Người nọ hình như cũng chú ý tới Cao Bàn Tử, quay đầu cười u ám với hắn, hai mắt mơ hồ lóe ra ánh sáng xanh lục mang theo một loại quỷ dị nói không nên lời, cơ hồ khiến cho trái tim Cao Bàn Tử vỡ vụn.
Một lúc lâu sau, Cao Bàn Tử mới phát ra một tiếng kêu to: "Quỷ!”
Người nọ lại cười khục khục, bật lên tại chỗ. Hai gót chân quỷ dị cuộn về phía sau lưng. Giày lính trên chân bỗng nhiên nát bấy, từ mũi giày vươn ra hai móng vuốt màu xanh biếc, trực tiếp cắm vào vách đá trong hang động, treo ngược trên không trung. Vừa vặn mặt đối mặt với một Kiêu Kỵ Vệ.
"A——"
Tiếng kêu kinh hãi của Kiêu Kỵ Vệ kia còn chưa dứt, đã bị quái vật kia một ngụm cắn nửa cái đầu. Chỉ còn lại thi thể với nửa đầu, lảo đảo nghiêng ngả thối lui hơn năm bước, máu tươi điên cuồng phun ra, rồi ngã nhào xuống đất, tứ chi vẫn đang kịch liệt co giật, khuấy động bụi bặm trong động bay tứ phía. Cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Quái vật kia "khục khục" cười quái dị một trận, rồi xoay đầu một vòng, lần thứ hai quay lại đối mặt với Cao Bàn Tử, cái đầu mang theo một cái miệng lớn đầy máu đã biến thành bộ dáng Kiêu Kỵ Vệ vừa mới bị nó nuốt chửng, chỉ là khóe miệng còn dính máu tươi càng khiến nụ cười quỷ dị trở nên âm trầm khủng bố.
"Khục khục... Khục khục... Khục khục..."
Trong động vang lên tiếng cười quỷ dị, đằng sau kéo theo vô số quái vật đuôi dài, dưới rốn mọc ra một đôi móng vuốt chân thằn lằn, nửa người trên lại là thân người cởi trần, hàm dưới phủ đầy vảy nhỏ màu xanh.
"A——"
Trong tiếng kêu sợ hãi, con quái vật nhào vào đám người trắng trợn giết chóc. Cao Bàn Tử trơ mắt nhìn Kiêu Kỵ Vệ bên cạnh mình, bị hai móng vuốt màu xanh nhanh như tên bắn đánh bay đầu người, máu tươi bắn tung tóe phun đầy đầu đầy người Cao Bàn Tử, cũng may hắn bị hai thi thể bay tới đè dưới thân, mới tránh thoát một kiếp.
Những quái vật kia tựa hồ chỉ ăn đầu người sống, đối với thi thể chất đầy đất không hề có hứng thú. Đám người bị đuổi giết hoảng loạn càng chạy càng xa, thẳng đến khi tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ phía xa, Cao Bàn Tử mới từng chút một gượng người dậy. Hắn không dám quay về, đành phải chậm rãi bò về phía có tiếng nước chảy mơ hồ.
Trong mắt Cao Bàn Tử phàm là dòng nước chảy thì cuối cùng cũng phải chảy về biển khơi, nếu số mệnh tốt có thể tìm được cây khô, có lẽ còn có thể theo dòng nước trôi ra khỏi động.
Suy luận này là đúng về mặt lý thuyết, nhưng lý thuyết và thực tế thường khác nhau rất nhiều. Khi hắn nghe thấy tiếng nước chảy xiết như vạn thú gầm thét dưới lòng đất thì biết thôi xong rồi. Dòng nước chảy xiết như thế, cho dù là cá thì cũng chưa chắc có thể bơi ra ngoài, huống chi là một gã mập mạp hơn hai trăm cân [1]?
[1] tương đương với 119.36kg
Cao Bàn Tử vẫn không nhịn được mà nhìn thoáng qua dòng nước ngầm dưới mặt đá tảng.
Cái liếc mắt này vừa vặn đối mắt với tiếng xì xì vang dội. Hắn theo bản năng mạnh mẽ nghiêng đầu, một trận gió tanh gần như lướt qua hai má Cao Bàn Tử. Lúc nhìn lại, một con quái thú mãng xà một sừng bò lên bờ cuộn lại nửa người, đầu hình tam giác giống như cái cuốc dựng thẳng đứng, đang đứng bên cạnh Cao Bàn Tử.