Tạ Bán Quỷ cũng không tùy tiện xông thẳng vào thành lao ngục, mà cẩn thận khống chế luồng gió chậm rãi lượn vòng quanh thành lao ngục. Đội trinh sát liên tục bắn nỏ liên hoàn Gia Cát từ trên cao, nỏ tiễn không đến nửa thước giống như một cơn mưa đen, điên cuồng áp chế quỷ thi. Kiêu Kỵ Vệ thừa dịp phản công, dần dần chiếm thế thượng phong.
Nhìn Tạ Bán Quỷ dần dần đi xa, thuận buồm xuôi gió trượt vào trong thành. Triệu Đại ở lại trên núi còn chưa kịp cao hứng, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng động lớn do kim loại ma sát. Trong lòng không khỏi căng thẳng, lẫm liệt quay đầu lại, sau đó hít mạnh một hơi.
Chỉ thấy, trên đỉnh núi không biết từ lúc nào xuất hiện mấy con ác quỷ, vừa nhe răng cười, vừa đẩy pháo đài rỉ sét loang lổ, họng pháo chỉ thẳng vào trong thành.
"Không tốt, mau giết!" Triệu Đại rút yêu đao [1] ra, dựa theo dặn dò của Tạ Bán Quỷ, cắt ngón tay, bôi máu lên lưỡi đao. Phù văn khắc trên thân đao đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ chói lòa, không cần chân khí trợ lực, đao quang tăng vọt ba thước, một lần vung đao đã bổ một con ác quỷ tan tác thành lân hỏa bay tán loạn.
[1] Yêu đao: Đao có một bề bén và lưỡi cong
Triệu Đại nhấc đao trảm quỷ trong lòng vô cùng yên ổn, mang theo năm mươi tinh binh nhào về phía ác quỷ. Bọn họ còn chưa lao ra được bao xa, đã bị một đám quỷ hồn theo gió tiến đến chặn đường đi. Trơ mắt nhìn ngòi nổ xoẹt biến mất trên đỉnh pháo.
"Đoàng--"
"Đoàng--"
Mùi lưu huỳnh gay mũi tràn ngập cả ngọn núi, hai viên đạn pháo giống như là hỏa cầu bốc cháy kéo theo khói dày đặc cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, mang theo vạn quân lực [2] bắn xuống trong thành.
[2] quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân
Tôn Thiên Hổ còn đang chém giết trong thành, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, ngửa đầu, thì chỉ thấy hai viên đạn pháo oanh kích vào trong thành. Y gầm lên giận dữ đạp lên mặt đất phóng lên trời, biến mất giữa điện quang hỏa thạch, chỉ lưu lại một vết đạp rạn nứt bán kính mấy trượng.
Nhìn lại, đã thấy Tôn Thiên Hổ đứng giữa không trung, lập tức kình khí hai tay tăng vọt, hai bàn tay to lớn ngưng tụ chân khí nắm giữ đạn pháo vạn quân kình lực ở lòng bàn tay. Bàn tay Tôn Thiên Hổ khẽ lật một cái nhả ra kình khí, đánh bật lại hai viên đạn pháo bay trở về.
Trong tiếng nổ "ầm ầm" rung chuyển núi rừng, trên đỉnh núi ánh lửa ngút trời, từng khối thi thể bay tán loạn. Một chưởng của Tôn Thiên Hổ không phân biệt địch ta, không chỉ nổ tung pháo đài mà cũng đánh chết hơn phân nửa binh lính ở lại canh giữ.
Vương Nhị tìm được đường sống trong chỗ chết, tức giận chửi ầm lên: "Con bà nó, Tôn Thiên Hổ, muốn giết chết lão tử hả! Nếu giờ lão tử không chết, lúc trở về sẽ lột sống da của ngươi.”
"Đừng nói nhảm nữa!" Triệu Đại bò ra từ trong đống người chết, cầm đao hô: "Huynh đệ nếu không có việc gì, thì mau đứng lên kết trận tự bảo vệ mình đi.”
Kiêu Kỵ Vệ may mắn còn sống sót không kịp phân tích tình hình, ba chân bốn cẳng lấy pháp khí từ trên người đồng bạn chết trận ra tạo thành trận pháp, chống đỡ với quỷ thi đang nhào tới.
"Không ổn!" Tôn Thiên Hổ còn chưa kịp hối hận, kình khí trong cơ thể đã không thể kéo dài, chỉ có thể rơi trở về trong thành.
Lúc này, Tạ Bán Quỷ đã mang theo đội trinh sát hạ cánh xuống trung tâm thành lao ngục, tháo cánh Phi Thiên hô to: "Yểm hộ chúng ta. ”
"Kết trận hộ tống đội trinh sát!"
"Ngự! Ngự!......” [3]
[3] "Ngự" của phòng ngự
Kiêu Kỵ Vệ phân ra một đội nhân mã, cầm khiên nặng, nối liền thành một bức tường người, dùng bả vai chống tấm khiên áp chế quỷ thi. Những người cầm trường thương đứng ở phía sau bức tường bằng khiên, để trường thương vào khoảng trống trên tấm khiên, di chuyển lên xuống, buộc quỷ thi phải liên tục lùi về phía sau. Cứ thế mở một con đường máu cho đám người Tạ Bán Quỷ.
Tạ Bán Quỷ dẫn người xông thẳng tới trung tâm thành lao ngục ở trước mặt. Sau lưng, quỷ thi không biết từ đâu xuất hiện đuổi theo. Tạ Bán Quỷ xông lên phía trước một cước đá văng cửa lớn: "Bàn Tử, lão Tiền, các ngươi dẫn người tiến lên, ta cùng nha đầu ngăn ở phía sau.”
Trung tâm của thành lao ngục thực chất là một hang động bí mật hình thành từ tự nhiên. Cao Bàn Tử nhìn đường hầm tối om đằng sau cửa lớn, mà không khỏi nuốt nước bọt, giơ thiết chùy, hô lên với đội trinh sát: "Mau vào trong, ta sẽ yểm hộ. Ai dám không vào, trị theo quân pháp.”