Mọi người đều nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Trong rừng cây bên kia sông quả nhiên có một bóng người mơ hồ, nhìn như có vẻ cố tình đứng ở phía sau gốc cây to, lộ ra một nửa khuôn mặt bị mái tóc che khuất. Theo thời gian, gương mặt này ngày càng rõ nét trong mắt mọi người.
Trong khoảng thời gian chừng một nhịp thở, ở khoảng cách cách nhau tầm hơn mười trượng, Kiêu Kỵ Vệ ở bên bờ đã thấy rõ bộ quần áo tàn tạ của người nọ.
Sau thời gian khoảng một tách trà, mái tóc của người nọ rủ xuống, rụt lại ống tay áo, tất cả được phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt của Kiêu Kỵ Vệ. Điều kỳ quái là, mặc dù hắn đứng ở trên bờ, nhưng lọn tóc và ống tay áo của hắn ta lại không ngừng nhỏ giọt, giống như là vừa mới bò lên khỏi mặt nước vậy.
Sau nửa nén hương, thân ảnh đã chuyển động nhiều lần trong mắt Kiêu Kỵ Vệ, cả người bay bổng giữa không trung, thấp thoáng lắc lư về phía cánh hoa bồ công anh đang rơi xuống dòng nước, bị dòng nước bắn tung tóe lên, giọt nước to như hạt đậu vỡ vụn trên mũi chân hắn biến thành những hạt lấp lánh, hắn cũng mượn một chút lực không đáng kể, bật lên không trung rồi bay về hướng doanh trại.
Không phải tu vi của Kiêu Kỵ Vệ cao thâm, có thể chú ý đến những chi tiết này ngay cả trong đêm tối, mà có một loại thế lực quỷ dị cường ngạnh nhét những hình ảnh này vào đồng tử, vào giác quan của bọn họ. Theo bóng người trôi lại gần, không ít người bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương kỳ quái.
Mới vừa rồi Kiêu Kỵ Vệ còn xem thường những lời nói của Long Tương Vệ, nhưng bọn họ cũng biết con người tuyệt đối không thể làm ra được những hành động này, bọn họ thật sự là gặp gặp quỷ rồi! Dũng khí của Kiêu Kỵ Vệ không khỏi rớt xuống ngàn trượng, tinh binh thân kinh bách chiến vậy mà chẳng biết phải làm sao chỉ biết đứng chết trân tại chỗ!
"Giương nỏ!" Không biết là ai hô một tiếng, đã khiến Kiêu Kỵ Vệ đang bị hóa đá bỗng nhiên kịp phản ứng, thoáng cái đã giơ sắt nỏ trong tay lên. Tất cả mũi tên ba cạnh có treo linh phù đặt ở trên nỏ đồng loạt hướng về bóng người đang trôi tới.
"Trước đừng bắn tên!" Triệu Đại vội vàng nói: "Đó là huynh đệ của ta, đừng có bắn tên."
Cao Bàn Tử tức giận mắng mỏ: "Cho dù là huynh đệ của ngươi, thì cũng đã là người chết. Hắn còn sống, ngươi cùng hắn xưng huynh gọi đệ, cũng được. Giờ hắn đã chết, ngươi còn lề mề thì sẽ liên lụy cả đoàn người đấy."
"Đại ca là ta ——, ta ở đây ——" Tiếng nói khiến người tê dại cả da đầu của Trương Tam lại vang lên, trong nháy mắt vượt qua núi sông, đâm thẳng vào màng nhĩ của mọi người.
Cao Bàn Tử đang muốn hạ lệnh bắn tên, Tạ Bán Quỷ lại ngăn cản nói: "Đừng gấp. Triệu Đại, ngươi cùng hắn nói chuyện, xem hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Triệu Đại lấy lại bình tĩnh: "Huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Các huynh đệ khác đâu rồi?"
"Đều chết sạch rồi, ai cùng đều bị bảy cắt tám khoét (khoét thịt róc xương), không một ai chạy trốn được, một người so với một người càng chết thảm hơn." Giọng nói của Trương Tam giống như chậu nước lạnh dội vào người vào ngày Tam Cửu Thiên [1], khiến người lạnh từ trong ra ngoài.
[1] Tam Cửu Thiên: ngày lạnh thứ ba kể từ ngày đông chí, là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm.
Triệu Đại cũng đã vô cùng sợ hãi, thế nhưng miệng lại như bị ma xui quỷ khiến tiếp tục hỏi: "Vậy thì ngươi ... ngươi cũng chết rồi ... không phải ngươi đã chạy trốn rồi sao?"
"Khà khà. . ." Tiếng cười của Trương Tam khiến cho mọi người sởn gai ốc: "Chạy? Chạy trốn được sao? Ngươi biết ta chết như thế nào không? Ta bị bọn họ bỏ vào trong nước sôi, giống như cá bị luộc sống. Nước kia nóng lắm. . . , ta ở trong nước muốn chết cũng không chết được, ta cắn đứt đầu lưỡi của mình, moi tim của mình, mà vẫn không chết được. Ta trơ mắt ếch ra nhìn váng mỡ trên người mình nổi lên trong nước, nhìn da thịt quay cuồng trong nước, khặc khặc. . . , ngươi biết tư vị đó thế nào không?"
"Ah ——" Kiêu Kỵ Vệ rốt cục cũng có người không chịu nổi áp lực quỷ dị mà phát điên hô lên: "Ta nhớ ra rồi, mùi hương lúc nãy là mùi của thịt luộc, tuyệt đối không lầm, chính là như thế."
"Đúng vậy!" Trương Tam lạnh lùng âm trầm nói: "Đúng vậy, đó chính là mùi của thịt luộc, là mùi của thịt người luộc. Rất nhanh các ngươi cũng sẽ trở thành một đống thịt trong nước."
Trương Tam tiếng nói vừa dứt, nước sông bỗng nhiên gào thét tràn ra vây quanh doanh trại, chỉ một lát sau, dốc núi mà Kiêu Kỵ Vệ đóng quân liền biến thành một đảo biệt lập bị nước bao quanh. Còn Trương Tam đứng trên mặt nước giống như là một tượng đất bị mưa xối ướt, từ phần đầu bắt đầu chậm rãi tan ra, da thịt quấn lấy tóc của hắn từng mảnh từng mảnh rơi xuống nước dọc theo khuôn mặt trắng bệch của hắn, biến mất theo từng đợt sóng lăn tăn có lẫn váng mỡ.
Chỉ còn lại một cái đầu lâu vẫn còn nguyền rủa Kiêu Kỵ Vệ: "Sợ sao? Lúc ấy ta cũng vậy, rất sợ, nhưng lát nữa, các ngươi còn sợ hơn. . ."
"Im ngay!" Giọng nói của Tôn Thiên Hổ giống như chuông đồng lập tức át đi tiếng quỷ khóc. Hắn không thể chịu đựng được Trương Tam không chút kiêng kỵ mà nhiễu loạn quân tâm, Kiêu Kỵ Vệ dưới sự kích thích một số đã gần như phát điên, một quân đội mà ý chí bị sụp đổ, thì cho dù gặp phải con dê cũng sẽ bị dọa sợ mà chạy loạn khắp núi. Hơn nữa tàn binh bị dọa điên không nhất định sẽ không làm ra chuyện gì, nếu lại bị Quỷ Hồn kích thích thì hậu quả không thể lường được.
Tôn Thiên Hổ khàn cả giọng hô: "Bắn tên!"
Trong doanh trại, mười vạn mũi tên bắn ra, vô số ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo bắn vào bầu trời đêm, tiếng thét xé gió của kình nỏ đâm thủng màng nhĩ, Thần Tí Nỗ có thể xuyên thủng trọng giáp trong vòng năm trăm bước, giống như một mảnh bóng đen ùn ùn bay ra.
Trương Tam đang đứng cách trăm bước lập tức bị trùng kích của kình nỏ mà nổ thành vô số mảnh vỡ, đầu lâu vẫn đang nguyên vẹn lăn lộn giữa không trung, điên cuồng cười nói: "Các ngươi sợ chết sao? Trên đời này còn có chuyện còn đáng sợ hơn cái chết..., sau khi chủ nhân hành hình, các ngươi sẽ nhớ lại sự đau khổ giãy dụa trước khi chết, vĩnh viễn đều bị nhốt ở bên trong Quỷ Hồn. Giày vò các ngươi cả ngày lẫn đêm..."
Tạ Bán Quỷ trầm giọng quát: "Đổi mũi tên có linh phù!"
Mũi tên lại bay đầy trời trong doanh trại, lần này trên mỗi tên đều được phủ lên một tờ linh phù. Kình nỏ nhanh như chớp, nhiệt lượng do ma sát trong không khí đốt cháy lá bùa, ánh ánh lửa lan ra theo đầu mũi tên đến đuôi mũi tên, Thần Tí Nỗ lập tức hóa thành một luồng sáng chói, lần nữa bắn về hướng đầu lâu ở trên không trung.
Đầu lâu lơ lửng trong bầu trời đêm giống như là bia ngắm, đột nhiên xoay một cái chui vào trong nước. Nỏ được linh phù dẫn dắt ở trên không trung chuyển hướng, vầng sáng đỏ chói biến thành góc vuông màu đỏ tươi trong đêm vẫn không có chiều hướng suy giảm, thẳng tắp phóng xuống nước, trong chớp mắt âm thanh xèo xèo giống như than nóng gặp nước vang lên không dứt, hơi nước dày đặc tràn ngập trong không khí.
Đầu của Trương Tam đã mất dấu, ánh sáng đỏ của linh phù cũng tắt lịm, chỉ còn hơi nước bốc lên liên tục giữa không trung, nhiệt độ gần doanh trại tăng đột ngột, tiếng nước sôi không ngừng vang lên quanh trại, giống như là đặt một nồi nước sôi ở tại bên người Kiêu Kỵ Vệ, vừa nóng vừa ồn.
Tôn Thiên Hổ chau mày hỏi Tạ Bán Quỷ hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra?"
Trên trán của Tạ Bán Quỷ cũng đã có một tầng mồ hôi mỏng: "Hẳn là thủy chử hình đài (dụng hình đun sôi)"
"Cái gì?" Tôn Thiên Hổ rùng mình, mồ hôi chảy trên người vậy mà cũng nóng đến bỏng cả người, hắn theo bản năng mà phản bác: "Có thể sao? Hình đài có thể đun sôi cả một dòng sông?"
Tạ Bán Quỷ bấm pháp quyết: "Ngươi có thể dùng Phách Không Chưởng đẩy hơi nước ra mà nhìn."
"Được!" Tôn Thiên Hổ đang muốn đẩy ra hơi nước tìm hiểu cho đến cùng, nhưng một con gió tà dị không biết từ đâu bay tới, lập tức cuốn sạch hơi nước. Phóng mắt nhìn thì chỉ thấy khắp nơi đều là nước sông sôi trào, tôm cá bị đun chín trắng bệch nhừ nát.
Kiêu Kỵ Vệ bị dọa sợ mặt vàng như đất, hồn bay phách lạc.
Cực hình dùng kiềng ba chân để nấu nướng tra tấn người không phải là chuyện lạ, thực tế là thường có ở trong quân đóng tại biên cương. Hai bên đối địch, đôi bên đều nấu chín kẻ địch là chuyện bình thường, không ít người trong Kiêu Kỵ Vệ đều thấy tận mắt, thậm chí còn có người ăn cả thịt người để thể hiện lòng dũng cảm, nhưng bản thân mình bị bỏ vào trong nồi lại là một chuyện khác, ngẫm lại bản thân mình phải biến thành canh thịt băm có hương thơm giống như tôm cá nát bấy trước mắt, thì nỗi sợ hãi không thể ngăn chặn tràn rộng, gần như muốn nổ tung ruột gan của Kiêu Kỵ Vệ.