Chưa đến hai ngày, ba ngàn Vệ kỵ binh dũng mãnh cùng ngựa đã được trang bị hoàn toàn mới đi theo Tạ Bán Quỷ, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn thẳng hướng đầu nguồn sông Trấn Thủy mà đi.
Tạ Bán Quỷ vừa mới lên ngựa đã lập tức móc ra hai cục bông từ trong túi quần, nhét chặt vào tai. Đám người Cao Bàn Tử lúc đầu còn cảm thấy khó hiểu, về sau mới phát hiện cách làm này của Tạ Bán Quỷ có bao nhiêu là sáng suốt -- Lưu Hàng Nhái nói chuyện quả thực còn đáng sợ hơn cả quỷ, cho dù không có ai trả lời lão thì một mình lão cũng có thể nói nửa canh giờ, cũng không quan tâm cái cóc khô gì là có người nghe lão nói chuyện hay không.
Cuối cùng, cái đầu dài của Lưu Hàng Nhái chuyển hướng về Tôn Thiên Hổ, người mà lão chưa từng bắt chuyện, da mặt Tôn Thiên Hổ không nhịn được mà co rúm cả lại.
Lưu Hàng Nhái vụng trộm hỏi: "Lão Tôn, ngươi đường đường là một cao thủ Địa Sát, làm sao lại chạy đến vương phủ làm hộ vệ vậy?"
Tôn Thiên Hổ cười khổ nói: "Giống như ta, một võ giả nhỏ nhoi không môn không phái, ai mà chả muốn cầu có được công danh? Nơi mà ta muốn, thì người ta chướng mắt ta. Chỗ nguyện ý muốn dùng ta, thì ta lại cảm thấy nhân tài không được trọng dụng. Cao không tới, thấp không thông, nên mới làm việc ở vương phủ."
"Cũng đúng!" Lưu Hàng Nhái cười hỏi: "Tai sao ngươi không đi tham gia võ cử? Đây chính là đường tắt dành cho quân nhân muốn cầu công danh!"
"Võ cử?" Tôn Thiên Hổ lắc đầu nói: "Võ cử không giống như thưở ban đầu khi khai quốc, chỉ cần có võ công tốt thì có thể ra làm quan. Hiện tại võ cử chẳng những muốn kiểm tra vũ lực của từng cá nhân, mà còn khảo thí võ học. Võ công thao lược, thiên văn địa lý, hành quân trận pháp không thiếu một điều gì. Thậm chí còn muốn tốn sức hơn so với khảo thí văn cử, ta một lão tử thô kệch như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là một võ giả, kết quả còn không phải cũng sẽ bị đưa đi làm hộ vệ sao?"
"Còn có chuyện này sao?" Lưu Hàng Nhái duỗi cổ hô: "Cái tên mập mạp kia, lão Tôn nói có đúng không? Ngươi đừng vờ như không nghe thấy, ngươi với ta chỉ cách nhau một khoảng cỡ thằng cu đứng đái thôi, chẳng lẽ một võ giả tiên thiên như ngươi lại không nghe thấy chúng ta nói gì?"
Cao Bàn Tử vẻ mặt đau khổ thúc ngựa chạy tới: "Tôn tiền bối nói còn chưa đủ, võ cử muốn ra làm quan ít nhất phải đạt tới trình độ võ tiến sĩ tam giáp, phải có xuất thân từ tam giáp thì mới có thể ra ngoài nhậm chức."
"Ồ?" Lưu Hàng Nhái hiếu kỳ nói: "Vậy ngươi là tiến sĩ bảng nào?"
"Nhất bảng, nhất bảng." Cao Bàn Tử ước gì sớm kết thúc cuộc trò chuyện này, nên sốt ruột nói: "Theo như quan chế của triều đình, hai mươi võ tiến sĩ đứng đầu nhất bảng, có thể nhậm chức quan văn từ hàng Thất phẩm đến Ngũ phẩm. Đó là lý do tại sao hiện giờ ta là Huyện lệnh."
"Hóa ra là như vậy à!" Lưu Hàng Nhái bừng tỉnh đại ngộ: "Ta còn tưởng rằng lão Tôn vừa ý một lão bà nào đó của Ngụy Vương, nên mới bò xuống cầu xin được làm hộ vệ vương phủ! Thật là nhàm chán, thật chả có gì vui..."
"Phụt ——" Cao Bàn Tử không kiềm chế được mà bật cười.
Tôn Thiên Hổ sắc mặt tái nhợt, cắn răng nghiến lợi nói: "Người tới, tìm cho ta một cục bông, lại lấy cho ta một miếng sáp ong, ta muốn bịt lỗ tai."
"Đừng đừng. . ." Lưu Hàng Nhái khoát tay nói: "Ngươi nhìn xem trời sắp tối rồi, lại tán gẫu với ta nửa canh giờ nữa đi mà!"
"Không ——" Tôn Thiên Hổ gầm lên giận dữ, dọa sợ hơn mười con chiến mã, khiến chúng giơ móng trước lên hí vang một hồi, thiếu chút nữa còn bị mất khống chế.
"Ngươi đừng nghiêm túc..." Lưu Hàng Nhái mới vừa nãy còn cười đùa tí tửng, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm lại nói: "Lão Tôn, bảo quân đừng đi tiếp nữa."
Tôn Thiên Hổ nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt Lưu Hàng Nhái không ngừng quét nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm cái gì đó: "Ngươi không nghe thấy tiếng nước sao? Theo như lời của tiểu tửu quỷ, thì hình đài có mối liên hệ lớn với sông Trấn Thủy, trời sắp tối rồi, hiện tại tùy tiện tới gần bờ sông là vô cùng nguy hiểm."
Tạ Bán Quỷ ghì đầu ngựa, nói: "Nghe âm thanh, thì đằng sau sườn núi nhất định sẽ có con sông."
Tôn Thiên Hổ vẫy gọi quân trinh sát, rồi hỏi thăm vài câu, sau đó chuyển sang địa đồ, rồi nói: "Ngươi nói đúng, qua cái sườn dốc kia chính là sông Trấn Thủy, chúng ta đã đi dọc theo đường núi, đã bỏ lỡ thôn trấn cuối cùng, nếu đi xa hơn thì sẽ tiến vào khu vực đầu nguồn Trấn Thủy vắng người."
"Cắm trại tại đây thôi!" Cao Bàn Tử chỉ bãi đất cao bên bờ sông, mặc dù Bàn Tử lá gan không lớn nhưng dù sao cũng là võ tiến sĩ, hành quân bày trận khá bài bản. Vị trí doanh trướng có thể quan sát hai bên bờ Trấn Thủy lại ở nơi xung yếu, để đối phó quân địch thì như vậy là đủ rồi. Nhưng để đối phó tà vật thì có hiệu quả hay không, không chỉ Cao Bàn Tử không chắc lắm, mà ngay cả Tạ Bán Quỷ và lão Lưu cũng chỉ biết lắc đầu.
Bộ khoái bí nha phần lớn độc lai độc vãng, nếu bất chợt có lập đội cũng sẽ không vượt quá năm người, ai cũng không có kinh nghiệm chỉ huy quân đội. Với tư cách cao thủ thì bọn họ là quá đủ, thế nhưng về phần phong thái tướng soái thì một chút cũng không có, thậm chí người chỉ huy cao nhất ở bí nha cũng chỉ có kinh nghiệm chỉ huy hai ba trăm người là tối đa, chớ nói chi là những bộ khoái thông thường.
Cuối cùng, Cao Bàn Tử nghĩ ra một biện pháp, đó chính là "Chỉ cắm trại, không dựng trướng", mệnh lệnh quân sĩ dùng vật liệu gỗ làm thành hàng rào lớn, trong trại dùng nỏ thần làm bằng sắt để bố phòng, bên ngoài trại thì dùng linh phù phòng vệ. Toàn bộ binh sĩ không cần lều vải, hai mươi người một đội quây chung quanh đống lửa nghỉ ngơi, từ khi đi ngủ cho đến bình minh, mỗi một đội phải cử năm người để gác đêm, liên tục canh chừng đống lửa.
Binh sĩ Kiêu Kỵ Vệ chỉ biết đối thủ trong trận chiến lần này cũng không phải là người, nhưng hoàn toàn không có khái niệm gì về Quỷ Hồn. Mặc dù có lão binh của Long Tương Vệ giải thích cho bọn họ đủ loại nguy hiểm của trận chiến ngày ấy, nhưng kiêu binh hãn tướng của Kiêu Kỵ Vệ lại không nghĩ như vậy, đội quân tinh nhuệ của biên quan có người nào là chưa từng giết người chứ, có người nào là không phải hảo hán bò ra từ đống người chết chứ, nhưng trời ạ, lại chả ai có ma nào đã từng gặp quỷ hết!
Kiêu Kỵ Vệ mới đầu nghe chuyện ai cũng cười toe toét, có người còn thỉnh thoảng trêu ghẹo đôi câu, mồm mép của đám binh lính này cũng không phải thiếu đạo đức bình thường, trêu chọc đến mức chỉ muốn lôi xuống giẫm dưới lòng bàn chân, rồi lại nghiền nát thêm vài lần. Nói đến mức Long Tương Vệ bốc lên hỏa khí, có vài người thậm chí đã bắt đầu chửi bậy.
Cao Bàn Tử là người đã từng chỉ huy binh lính, khi phát hiện có chỗ không ổn, lập tức nhắc nhở: "Tôn tiền bối, ngài vẫn nên ra mặt ngăn lại một chút đi! Tiếp tục như vậy, rất dễ nổ tung cả doanh trại đấy."
Tôn Thiên Hổ cũng cau mày: "Ngăn bọn họ lại thì dễ, thế nhưng cứng rắn đè xuống, chỉ sợ sẽ khiến hỏa khí bị dồn nén ở trong lòng, đến khi bùng phát không chừng mới càng phiền phức."
"Đại ca ——" một tiếng gọi lạnh lùng u ám, đồng thời vang lên bên tai hơn ba nghìn người, giọng nói không lớn nhưng lại giống như tiếng sấm sét, chấn động khiến da đầu nổ tung. Âm điệu không cao, nhưng lại như là một cỗ gió lạnh đâm vào người khiến toàn thân rét run.
"Ai ——" không ít người bỗng nhiên quay người, thậm chí có người còn rút ra binh khí, thế nhưng sau lưng ngoại trừ đồng bọn cũng đang kinh ngạc, thì cũng không còn ai khác.
"Ai ở đằng kia giả thần giả quỷ!" Có một binh sĩ giọng nói tựa hồ có chút lạc nhịp.
"Phần phật ——" mấy trăm đống lửa không gió mà động, mấy ngọn lửa cao lắc lư liên tục, cảnh vật xung quanh trở nên kỳ dị, những bóng người hình thù kỳ dị thay đổi qua lại quanh trại, bóng người lắc lư khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Đừng sợ!" Tạ Bán Quỷ đứng dậy vận khí hô to: "“Đứng quay lưng lại với ngọn lửa, hướng binh khí ra phía ngoài."
"Đại ca, ta ở chỗ này..." Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.
"Là Trương Tam!" Triệu Đại thoáng một phát đứng lên, nói: "Nhất định là giọng nói của đệ ấy, đệ ấy đang ở đâu?"
Bỗng nhiên, có người chỉ vào bờ bên kia la lớn:
"Ở bên kia sông!"