Diện tích lăng mộ còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Tạ Bán Quỷ, nếu nhìn bằng mắt thì nó gần như bằng với toàn bộ khu nhà cũ của Cao Vĩnh Thái. Xung quanh lăng mộ không có một vật bồi táng nào bình thường, mà thay vào đó là các hình cụ với nhiều kích cỡ khác nhau, hơn nữa trên mỗi một bộ hình cụ đều mang theo một cơ thể người được khắc bằng gỗ giống y như thật, thoạt nhìn, cả lăng mộ trông giống như một chiếu ngục đang đại hình thẩm vấn.
Tạ Bán Quỷ cười mà giống như không cười, loay hoay tìm chỗ ngồi nói: "Sở thích của lão gia nhà ngươi thật đúng là đặc biệt, vật chôn cùng không cần vàng không cần bạc, ngược lại dùng những thứ đồng nát sắt vụn này."
"Ngươi thì biết cái gì?" Cao lão đầu cả giận nói: "Những thứ này đều là tâm huyết cả đời của lão gia, lão gia có thể nghĩ ra những thứ mà người thường các ngươi không thể hiểu được."
Cao lão đầu tức giận bước đến gần Tạ Bán Quỷ: "Giống như cái ghế mà ngươi đang nhìn kia, ngươi biết nó dùng để làm gì không?"
Cao Bàn Tử không thích nhất người khác dương dương tự đắc nhếch miệng: "Ngoại trừ gia hình tra tấn thì còn có thể là cái gì, ta thấy cũng không có cái gì hiếm lạ."
"Hừ! Lão phu hôm nay sẽ cho ngươi được mở mang kiến thức." Cao lão đầu hừ lạnh một tiếng, thuận tay kéo cái mũ thép ở phía lưng ghế chụp lên trên đầu mô hình người bằng gỗ. Hai tay dùng hết sức vặn mũ thép. Chiếc mũ đội đầu bằng thép càng xoắn càng chặt lại, đầu của mô hình người bằng gỗ cũng cũng phát ra tiếng kêu cót két, chất lỏng màu đỏ tươi theo đỉnh đầu hình nộm chảy ra, đôi tròng mắt của hình nộm cũng trừng càng lúc càng lớn, rồi dần dần lồi ra khỏi hốc mắt. Nhìn mà một đám người lạnh hết cả sống lưng, Triệu Đại, Vương Nhị liền rút binh khí ra.
Giọng nói của Cao lão đầu giống như tiếng cú đêm cười khùng khục nói: "Đừng căng thẳng, đây là mô hình người, bên trong tất cả đều là máu heo óc heo, không làm giống thật sao có thể nhìn ra hiệu quả?" Ông ta vừa mới dứt lời, đầu của mô hình người giống như là quả dưa hấu bị thái nhỏ "chạm" xuống đất vỡ tan nát, máu đỏ tươi xen lẫn óc phun ra xa hơn nửa thước, nhuộm nền gạch xanh thành một màu đỏ thẫm. Hai con mắt nhơ nhớp, dặt dẹo bật ra khỏi hốc mắt rồi văng ra thật xa nằm lăn lóc trên mặt đất, tròn căng nhìn chằm chằm vào đám người, trong con mắt rõ ràng còn phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của Mai Tâm Nhi.
Cao lão đầu với khuôn mặt bê bết máu giống như Lệ Quỷ thở hổn hển nói: "Như nào? Thêm kiến thức chưa?"
Cao Bàn Tử tuy rằng bị dọa sợ quá mức, ngoài miệng vẫn còn cậy mạnh nói: "Cái này thì có cái gì? Không phải là bóp nát đầu người sao? Còn mất công như vậy, tay lão tử không thể làm được à."
Hắn nói không sai, nhưng một chưởng bóp vỡ đầu, và chậm rãi xoắn vỡ đầu lại là hai chuyện khác nhau. Cao thủ Tiên Thiên trong quá trình chém giết với người ta, trường hợp đánh nát đầu đối phương cũng không ít, nhưng chỉ là đang chém giết kịch liệt hoàn thành trong chớp mắt, hơn nữa sau khi giết người, cũng tuyệt đối sẽ không có ai đi thưởng thức quá trình giết người này. Nhưng nhìn cái đầu người bị xoắn nát từng chút một, nhất là tình cảnh đôi mắt đối phương còn lồi ra bên ngoài, máu chảy giàn giụa lại là một loại tra tấn trên tinh thần, hơn nữa nếu như cái loại kêu la thảm thiết muốn sống không được muốn chết không xong này, cho dù người trong giang hồ thường thấy máu tanh cũng sẽ bị giày vò đến tinh thần suy sụp.
Vốn đang dương dương đắc ý, sau khi Cao lão đầu nghe xong, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tốt tốt. . . , hôm nay ta sẽ cho ngươi lại được mở mang kiến thức."
Cao lão đầu tìm xung quanh cả buổi, thuận tay cầm lên một cây gậy ngắn hình xoắn ốc: "Biết đây là cái gì không?"
Miệng Bàn Tử thiếu chút nữa quác tới mang tai: "Chỉ là một cây gậy mà thôi."
"Ngươi mở to mắt cho ta, nhìn cho thật kỹ." Cao lão đầu đi vài bước đến trước mặt một mô hình người đang bị kéo căng tay chân, treo trên khung tra tấn. Bất ngờ đâm mạnh cây gậy ngắn hình xoắn ốc này vào rốn của mô hình người.
Cao lão đầu cười khằng khặc, vặn cơ quan khởi động phía sau cây gậy, âm thanh chuyển động của lò xo truyền vào trong tai mọi người một cách rõ nét.
Cao lão đầu nắm lấy tay cầm phía sau của cây gậy rồi kéo mạnh ra ngoài, bụng của mô hình người giống như bánh bao bị vỡ ra, bị vỡ thành nhiều mảnh. Gậy sắt trong tay Cao lão đầu lại giống như là mở ra nan dù, tất cả ngũ tạng lục phủ của mô hình người đều nằm ở trong đó.
Cao lão đầu cả người đầy vết máu chỉ vào ổ bụng rỗng tuếch của mô hình người nói: "Như thế nào? Ngươi có thể làm được sao?"
Cao Bàn Tử ôm cánh tay khẽ nói: "Cái này tính là cái gì, năm ấy lúc ta luyện Ưng Trảo công. . ."
"Ngươi câm miệng cho ta!" So với Mai Tâm Nhi, lão Tiền lại là người đầu tiên không chịu được: "Ngươi muốn ta phun hết lương thực đêm qua ra sao? Hay là ngươi muốn xem hết tất cả các hình cụ ở đây? Đồ điên, đồ biến thái!
Cao lão đầu hắc khùng khục cười lạnh nói: "Vị tiên sinh này nếu có hứng thú, lão già không ngại biểu diễn hết một trăm linh tám hình cụ do chủ nhân nhà ta phát minh cho ngươi xem một lần."
"Không cần, không cần. . ." Lão Tiền đầu lắc như trống bỏi: "Lão gia nhà ngươi kinh thái tuyệt diễm, phát minh khó bề tưởng tượng nổi, chúng ta tâm phục khẩu phục, tâm phục khẩu phục."
Cao lão đầu cười lạnh hai tiếng: "Đi thôi! Di thể lão gia nhà ta đang ở bên trong."
Tạ Bán Quỷ theo sát phía sau Cao lão đầu thi triển bản lĩnh truyền âm bí mật, đồng thời dặn dò mấy người: "Cao Vĩnh Thái kia chẳng những là cao thủ dụng hình, còn là tông sư cơ quan. Dưới lăng mộ có tiếng vọng, khẳng định có bố trí cơ quan. Đoàn người nhất định phải để mắt đến lão đầu kia, cẩn thận gặp phải ám toán."
Thi thể của Cao Vĩnh Thái cách cửa cũng không quá xa, cũng không được đặt trong quan tài, thay vào đó lại mặc quan phục mới tinh ngồi ngay ngắn trên bàn thờ ở chánh đường mật thất. Cao Vĩnh Thái đã chết cách đây một trăm năm, nhưng thi thể của ông ta vẫn sống động như thật, thậm chí màu da trên mặt vẫn còn hồng hào. Tuy rằng nhìn thấy là một cỗ thi thể, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của ông ta vẫn khiến người ta tim đập thình thịch.
Mai Tâm Nhi nuốt một ngụm nước bọt: "Sao ta cảm giác ông ta vẫn còn sống?"
"Ta thấy ông ta vẫn còn sống!" Cao Bàn Tử bỗng nhiên đánh ra một chưởng, chưởng lực cách không (chưởng đánh ra không khí) bá đạo trực tiếp đánh vào thân thể Cao Vĩnh Thái, chưởng lực nổ tung từ trong thân thể. Cao Vĩnh Thái ngồi trên bàn thờ bỗng nhiên trợn hai mắt lên, huyết dịch màu nâu sẫm theo thất khiếu Cao Vĩnh Thái chảy ra.
Phá hư thi thể của chủ nhân ngôi mộ, vốn là tội bất kính lớn nhất đối với người chết, thế nhưng Cao lão đầu đứng ở một bên chẳng những không có ngăn cản, ngược lại cười híp mắt nói: "Chư vị hả giận chưa? Nếu như cảm thấy chưa hết giận cứ đánh thêm hai cái nữa, lão gia không quan tâm cái này. Trước kia còn có khối người tháo thi thể lão gia thành tám miếng, rút gân lột da, thậm chí ném vào chảo dầu phía ngoài chiên qua một lần."
Tạ Bán Quỷ phản ứng trước tiên, đưa tay bắn ra lưỡi đao tuyệt hồn trảo đặt sát cổ lão đầu: "Đừng có giả thần giả quỷ, thi thể bị rút gân lột da ném vào vạc dầu, sao còn có thể duy trì màu da sinh động như vậy?"
"Vậy thì có sao?" Cao lão đầu cười quỷ dị nói: "Ai phá hư thi thể, liền dùng thân thể của kẻ đó bổ sung thôi!"
Trong lòng Tạ Bán Quỷ rùng mình, tuyệt hồn trảo không tự chủ áp sát thêm vài phần, đổi lại người bình thường bị một lưỡi đao lạnh lẽo áp sát sẽ theo bản năng lui về phía sau, ai ngờ được, Cao lão đầu vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó thậm chí ngay cả đầu cũng không có nghiêng. Lưỡi đao sắc bén của Tuyệt hồn trảo cứ như vậy trực tiếp đâm thẳng vào cổ lão đầu.
Kỳ quái là, lão đầu bị lưỡi đao của Tuyệt hồn trảo trực tiếp cắt vào da thịt, chẳng những không đổ máu, lưỡi đao chém qua cổ lão đầu ngược lại không trở ngại chút nào.
"Hư ảnh!" Mọi người đồng thời cả kinh, bọn họ nghĩ sao cũng không ra, lão đầu mới vừa rồi còn sinh khí dồi dào ở trước mặt bọn họ biểu diễn hình cụ, sao sẽ trong nháy mắt lại biến thành hư ảnh.
"Ông ta là Quỷ!" sau khi Cao Bàn Tử hô to ra, mới biết được không đúng, nếu như lão đầu là quỷ sao có thể tránh được đôi mắt Tạ Bán Quỷ?
Giọng nói của Cao lão đầu lại giống như vang lên bên tai bọn họ: "Ta đã sớm nói rồi, bản lãnh của lão gia nhà ta các ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu!"