Chương 18: Phần mộ trong phòng

Huyện Vĩnh Thái cách Trấn Thủy cũng không quá xa, dân phong cũng cực kỳ thuần phác, nhưng hỏi chỗ ở cũ của Cao Vĩnh Thái thì tất cả thôn dân đều giữ kín như bưng, hoặc là quay đầu đi, hoặc là giả bộ như không có nghe thấy. Cuối cùng vẫn là Cao Bàn Tử nhờ tới quan hệ nha môn mới thăm dò được chỗ ở cũ của Cao Vĩnh Thái.

Đợi mấy người Tạ Bán Quỷ đến Cao gia thôn mới biết được vì sao không có người nào nguyện ý nhắc tới chỗ này, cả tòa Cao gia thôn đều đã biến thành tường bể ngói vỡ. Tuy rằng còn có thể từ quy mô nền tảng nhìn ra được Cao gia thôn năm đó phồn hoa thế nào, nhưng mà, cỏ hoang cao hơn cả người đâu đâu cũng thấy và mấy con thú nhỏ thỉnh thoảng chạy ra, đã nói cho mọi người biết nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu.

Thôn tập đã từng có hơn nghìn ngôi làng, ở dưới tình huống không có thiên tai nhân họa lại hoang phế đến trình độ như vậy, thật khiến người vô cùng khó hiểu. Càng kỳ quái hơn nữa chính là, trong mỗi gian phòng bị bỏ hoang đều có một hoặc vài ngôi mộ bị bỏ hoang, nên mới khiến cho sự tĩnh mịch của thôn trang này càng lộ vẻ quỷ dị hơn.

Có lẽ do bị loại không khí chết chóc này ảnh hưởng, nên Mai Tâm Nhi bất giác hạ giọng: "Tại sao có thể có người xây mộ trong phòng? Bọn họ không sợ sao?"

Tạ Bán Quỷ cũng thấp giọng nói: "Cô xem đi, vị trí mộ phần còn không giống nhau, có ở phòng ngủ, có ở phòng bếp, còn có trong phòng khách. Ta xem, thì trong nhà xí bên kia còn có một cái."

"Các ngươi là ai!"

Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói khiến đám người Tạ Bán Quỷ đồng thời giật thót mình. Theo tiếng nhìn lại, thì thấy một lão đầu lưng còng xuống như con tôm khô, tay cầm đèn lồng giấy màu trắng đi ra từ căn phòng bị bỏ hoang phía sau.

Trong số sáu người Tạ Bán Quỷ thì có ba người là cao thủ Tiên Thiên, lại không có ai phát hiện ra lão nhân kia lúc nào thì đến gần chỉ còn cách bọn họ khoảng hai trượng như vậy. Không khỏi mơ hồ có chút nghĩ mà sợ, nếu ông ta bỗng nhiên tấn công, hậu quả chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi.

Tạ Bán Quỷ cố ý dịch về một phía: "Tiểu tử Tạ Bán Quỷ, là bộ khoái của huyện nha Trấn Thủy, phụng mệnh tới đây tra án, xin hỏi lão trượng xưng hô như thế nào?"

"Xùy ——" lão đầu cười nhạo nói: "Nơi đây ngoại trừ người chết còn có thể tra cái gì? Các ngươi cứ gọi ta là Cao lão đầu là được."

Tạ Bán Quỷ vẫn tiếp tục nói: "Chúng ta muốn đi chỗ ở cũ của Cao Vĩnh Thái xem thử, không biết lão trượng có thuận tiện hay không?"

Một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt già nua mờ mịt của Cao lão đầu: "Đi theo ta!" Nói xong, ông ta cầm theo đèn lồng run run rẩy rẩy dẫn mọi người đi vào trong thôn.

Mai Tâm Nhi đi sau lưng Cao lão đầu: "Lão trượng, ông là người Cao gia thôn sao? Tại sao Cao gia thôn lại xây lăng mộ ở trong phòng vậy?"

Cao lão đầu ha ha cười nói: "Lão đây, từ khi sinh ra đã ở Cao gia thôn, cả đời cũng đều ở chỗ này. Còn chuyện xây mộ, là quy củ lão gia định xuống. Ông ấy nói: người chết ở nơi nào, mộ phần sẽ xây ở nơi đó. Chỉ có chết ở bên ngoài, mộ phần mới không ở trong phòng. Ngươi xem, mộ phần của chủ nhân nhà ta không phải cũng ở trong phòng sao!"

Tạ Bán Quỷ nhìn theo hướng ngón tay Cao lão đầu chỉ, thì thấy một ngôi mộ to trong hào trạch (nhà của hào phú) trong thôn, ngôi mộ gần như chạm đến tận nóc nhà. Trước mộ phần là cửa đá có biểu tượng Quỷ Hồn, rộng đủ để người tự do ra vào.

Trên bài vị trước mộ phần viết ba chữ to "Cao Vĩnh Thái".

Mai Tâm Nhi thất kinh hỏi: "Ngươi là người hầu của Cao Vĩnh Thái? Vậy ngươi đã hơn một trăm tuổi rồi."

Cao lão đầu cười ha hả nói: "Tuổi mụ là hai trăm mười hai tuổi, qua năm nay là ta đã làm công cho Cao gia tròn hai trăm năm rồi đó!"

Tạ Bán Quỷ nhướng mày: "Ta muốn hỏi một chút, Cao Vĩnh Thái chết như thế nào?"

"Chết như thế nào? Khặc khặc. . ." Cao lão đầu cười run bả vai nói: "Chết già chứ sao. Trên đời này ngoại trừ Thần Tiên và yêu quái, ai có thể Trường Sinh Bất Tử? Coi như các ngươi mỗi ngày đều treo câu vạn tuế trên khóe miệng, cũng không có ngày 'Vạn Thọ Vô Cương' đó sao?"

Cao lão đầu không đợi người khác nói chuyện đã nhíu lông mày âm dương quái khí hỏi: "Ngươi không tin à? Không tin có thể vào xem, dù sao lão gia cũng đã nói, sau khi ông ấy chết người muốn đến nhìn ông ấy khẳng định không ít, có bằng hữu tới chơi thì mời bọn họ vào nhà ngồi một chút. Mấy vị có muốn cùng xuống dưới hay không?"

"Vào mộ?" Triệu Đại và Vương Nhị liếc nhau một cái, đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Khóe miệng Cao Bàn Tử chỉ cảm thấy co rút, thiếu điều khóc ra thành tiếng.

Tạ Bán Quỷ lại không cảm thấy vậy nói: "Nếu đã như vậy thì ông đi trước dẫn đường đi, ta vừa vặn cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của vị kỳ nhân này một chút."

"Có can đảm!" Cao lão đầu khều khều ngón tay cái, chuyển động cơ quan chỗ cửa mộ. Toàn bộ cửa mộ chậm rãi mở ra trong tiếng kêu ken két khiến người ta cảm thấy ê răng, lộ ra cầu thang tối đen bên trong lăng mộ.

Cao lão đầu thổi cây bật lửa, điểm lên con đường dầu được khảm trong vách tường, hai dải ánh lửa uốn lượn theo mặt tường đá đen, từng ngọn đèn dầu trên đường vào mộ cũng được đốt sáng lên. Cầu thang hình hình xoắn ốc được ngọn đèn thắp sáng trưng, nhưng cũng khiến đường vào mộ càng thêm u ám tối tăm.

Tạ Bán Quỷ đầu tàu gương mẫu nhảy vào cửa mộ trước tiên, Mai Tâm Nhi và lão Tiền theo sát phía sau. Cao Bàn Tử không muốn đi lại không dám ở lại một mình, suy nghĩ một chút mới xoay người sang chỗ khác ưỡn ngực nhìn Triệu Đại nói: "Hai người các ngươi muốn xuống dưới không?"

Triệu Đại cơ hồ không chút do dự nói: "Đương nhiên muốn xuống dưới. Hai người chúng ta không biết đạo pháp cũng không biết cách bắt quỷ hàng yêu, vạn nhất ở trên đây gặp phải thứ gì, còn không luống cuống? Đi theo phía sau Tạ huynh đệ ngược lại an toàn chút ít."

Cao Bàn Tử ngẫm lại thấy cũng đúng, mới ra vẻ phóng khoáng nói: "Vậy thì tốt, hai người các ngươi theo sát chút, ta tới cản phía sau."

Đợi ba người bọn họ đi vào trong lăng mộ, Tạ Bán Quỷ đã đi được mấy trượng, ba người vội vàng đuổi theo, đến gần sát Tạ Bán Quỷ mới thoáng an tâm.

Tạ Bán Quỷ hỏi như có như không: "Trước kia luôn có người tới thăm lão gia nhà các ngươi?"

Cao lão đầu ở phía trước lải nhải nói: "Lão gia vừa qua đời được mấy năm, có không ít người tới, quan gia Cẩm Y Vệ, đại nhân Đông xưởng đều tới. Về sau dần dần ít đi. Trước khi các ngươi đến đây thì đã có nhiều năm không có người đến rồi."

"À." Tạ Bán Quỷ hàm hàm hồ hồ lên tiếng: " Lão gia nhà ngươi làm ra trận thế như vậy, chính là vì cho người khác chiêm ngưỡng?"

"Cũng không hoàn toàn!" Cao lão đầu không nhanh không chậm nói: "Lão gia nói, trên đời này người hận ông ấy thì có rất nhiều, người yêu ông ấy lại ít. Nếu không cho những người hận ông ấy đạp lên thi thể ông ấy để trút giận thì bọn họ sẽ không cam lòng, thay vì chờ bọn họ đào ông ấy ra, còn không bằng chủ động lưu lại cho bọn họ cánh cửa, như vậy mọi người cũng bớt việc."

Cao lão đầu ngừng một chút nói: "Có không ít người nhớ đến mấy hình cụ của lão gia, còn có hình thức bức cung tâm đắc nhất. Lão gia liền dứt khoát để 'Bản chép tay của Hình Vương' vào trong mộ, ai đặt mười hai lượng vàng trên cơ quan của ông ấy, có thể lấy đi một phần sách in 'Bản chép tay của Hình Vương'. Cũng coi như lưu chút tài phú cho tộc nhân Cao gia."

Cao Bàn Tử nghe xong mỉm cười nói: "Lão gia nhà ngươi nghĩ thật là chu đáo."

Cao lão đầu không khỏi lộ ra vẻ đắc ý: "Thứ lão gia suy nghĩ ra còn nhiều lắm. Có vài thứ các ngươi căn bản không nghĩ tới đâu."

Cao Bàn Tử nghe xong mất hứng: "Vậy thứ ông ta không nghĩ tới là Cao gia sẽ diệt tộc?"

"Hừ!" Cao lão đầu hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa buồn bực đi thẳng về phía trước.