-“Hahah, lấy được rồi.”
Cầm một thanh kiếm trong tay Tuấn nghĩ đến cảnh bản thân cưỡi trên cây kiếm này bay trên trời tâm tình hắn lập tức trở nên lâng lâng. Lại lấy ra vài món đồ nữa thì Tuấn đã hiểu cách dùng chiếc nhẫn này, nếu muốn lấy đồ thì chỉ cần tập trung suy nghĩ vào trong cái nhẫn và nghĩ đến món đồ mình cần lấy là được, còn muốn cất lại thì chỉ cần đi đến phạm vi 1 mét xung quanh vật nó rồi nghĩ muốn thu nó vào là được.
-“Không lẽ công pháp sư phụ lưu lại cũng phải làm kiểu này.”
Nghĩ đến lúc trước sư phụ để lại cho mình công pháp tu luyện Tuấn liền ngồi xuống tập trung tinh thần nghĩ về công pháp.
-“Công pháp, công pháp.”
Sau hơn 5 phút một giọng nói bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
-“Haha, ta quả nhiên là không nhìn nhầm người.”
Nghe đến giọng nói đấy Tuấn lập tức sửng sốt, bởi vì đó là giọng nói của sư phụ hắn Lăng Thiên Hành.
-“Nhanh như vậy đã có thể đến được luyện thể kì đình phong, tốt lắm tốt lắm.”
Giọng sư phụ Tuấn lại lần nữa vang lên, lần này nó lại làm Tuấn sửng sốt vì cậu không biết sư phụ mình đang nói cái gì. Theo lời của sư phụ thì có vẻ như hắn đã đạt đến loại cảnh giới gọi là luyện thể kì, nhưng mà bản thân cậu chưa từng tu luyện tí nào mà, tại sao lại có cảnh giới được cớ chứ. Không đợi Tuấn từ trong sửng sốt tỉnh lại sư phụ cậu lại nói tiếp.
-“Một chút linh thức này của ta sắp tan biến rồi, con hãy nhớ kĩ những thứ ta sắp nói.”
Nghe thấy vậy Tuấn đành tập trung tinh thần lại để lắng nghe, tiếp sau đó Lăng Thiên Hành liền đọc lên một loạt các câu nói kì lạ, nhưng bất ngờ là mỗi câu mỗi chữ hắn điều hiểu rõ ràng nó như thể là hắn đã từng được học qua những thứ này rồi vậy.
Cứ như vậy thời gian chậm rãi trôi qua, sợi tàn hồn cuối cùng của Lăng Thiên Hành chậm rãi tan biến để lại Tuấn vẫn ngồi lặng im ở đó. Đôi mắt hắn nhắm chặt lại, cả người vẫn duy trì tư thế xếp bằng như vậy không nhúc nhích.
Nếu bây giờ có tu sĩ luyện khí kì ở đây thì có thể thấy được trong không khí có những sợi tơ màu trắng mỏng manh đang dần dần chảy vào trong cơ thể của Tuấn. Như vậy cho đến khi mặt trời bắt đầu xuất hiện, Tuấn bỗng nhiên mở mắt, một luồng kình khí phát ra từ cơ thể hắn làm cho mọi thứ trong phòng hơi rung rinh.
-“Ta đột phá rồi sao.”
Đưa tay lên hơi hơi cảm nhận, Tuấn cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng, hắn cảm giác nếu có một viên gạch ở đây hắn có thể đánh nát nó một cách dễ dàng. Bỗng như có điều gì đó hiểu ra Tuấn lập tức nhắm mắt lại, một lúc sau hắn mở mắt ra thì thấy bản thân mình đang đứng ở một không gian lạ lẫm.
Dưới chân của Tuấn là một mặt biển xanh thẳm kéo dài vô ngần, phía trên đầu là một bầu trời màu đỏ như máu, chứng kiến cảnh tượng đấy làm hắn hơi bị khó hiểu, hắn không biết tại sao bầu trời trong thức hải của mình lại như vậy.
-“Oh, đó là cái gì ?”
Đang nghi hoặc thì bỗng nhiên Tuấn nhìn thấy phía xa xa của thức hải có một cột sáng kéo dài lên trên trời. Hơi hơi suy nghĩ, cơ thể của Tuấn chậm rãi bay về phía cột sáng. Nói ra thì cũng lạ, hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại biết cách vào trong thức hải với là cách di chuyển trong đó, những thông tin đó luôn bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn điều đó làm hắn thấy hết sức kì lạ.
Bay đi được một lúc thì Tuấn cũng đến gần được cột sáng, không phải gọi là một thác nước mới đúng. Một thác nước màu vàng nối từ thiên không xuống đại hải, đứng dưới thác nước đó Tuấn nhận thấy bản thân mình có bao nhiêu nhỏ bé, hắn cảm thấy khí tức phát ra từ thác nước thật quen thuộc.
-“Không lẽ đây là thứ mà sư phụ để lại cho ta.”
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Tuấn liền từ từ tiến lại gần thác nước, bình thường nếu bỗng nhiên gặp một thứ lạ lẫm như vậy thì hắn sẽ đắn đo suy nghĩ rất nhiều. Nhưng không hiểu sao hôm nay bản thân hắn không có cảm thấy một tý sợ hãi nào cả, thậm chí nội tâm hắn đang thúc dục bản thân mau tiến vào bên trong thác nước kia đi.
Chậm rãi, chậm rãi cuối cùng Tuấn cũng đã tiến vào bên trong của thác nước, hắn từ từ ngồi xếp bằng xuống và nhắm mắt cảm nhận.
Giọng nói của sư phụ hắn lại một lần nữa vang lên.
-“Đồ nhi, nếu như con có thể nghe được những lời này thì chứng minh con đã có đủ tư cách trở thành đệ tử chân truyền của ta, có đủ tư cách để gánh trên vai tương lai của Bích Hải tông.”
Nghe thấy những lời của sư phụ, Tuấn cảm thấy hơi hơi kỳ lạ.
-“Đừng cảm thấy bất ngờ, tuy ta đã nhận con là để tử nhưng vẫn chưa là chính thức, ta đã để lại một phong ấn nếu sau 20 năm mà con vẫn chưa đến được đây thì phong ấn sẽ tự động hủy. Lăng Thiên Hành ta thà để y bát thất truyền chứ không thể để nó vào tay một kẻ vô dụng, nhưng rất may là con không để ta phải thất vọng.”
Nghe đến như vậy thì Tuấn mới hiểu ra, đúng vậy tuy Lăng Thiên Hành đã nhận hắn làm đệ tử cũng truyền lại cho hắn chưởng giáo ấn, nhưng mà y bát của một cường giả Đại Thiên cảnh với chức chưởng giáo của một trong thất đại tông môn của Tiên Giới không phải ai cũng có thể tùy tiện nhận được.
-“nhưng hai mươi năm hình như hơi dài ?”
Chưa để hắn suy nghĩ thêm, một lượng tin tức khổng lồ đã tiến vào trong đầu của Tuấn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau hơn năm tiếng ngón tay của Tuấn hơi hơi nhúc nhích, rồi đột nhiên đôi mắt hắn mở ra một luồng tinh quang lóe lên trong mắt hắn. Nhưng rất nhanh nó liền biến mất, đôi mắt hắn lại trở lại là của một thiếu niên 15-16 tuổi.
-“Thì ra cảnh giới của ta là như vậy.”
Sau khi tiếp nhận y bát của Lăng Thiên Hành, Tuấn biết được bản thân hắn hiện tại đang ở cảnh giới Luyện Khí Kỳ nhất giai.