Pháp trận quay tròn, một ngọn lửa màu đỏ hiện lên bao trùm lấy cơ thể Tuấn. Ngọn lửa len lỏi vào bên trong mọi ngóc ngách của cơ thể hắn, những tạp chất bên trong đều được ngọn lửa đốt cháy hết, kinh mạch toàn thân được đả thông, cơ bắp trở nên rắn chắc hơn. Kể cả linh hồn của Tuấn cũng được ngọn lửa tẩy rửa làm nó trở nên ngày càng tinh thuần.
Nhưng Ám Ma lại không tốt được như vậy, ngọn lửa đỏ len lỏi vào sâu trong ma tâm của hắn nó bao phủ lấy linh hồn của hắn. Và trái với Tuấn được ngọn lửa tẩm bổ linh hồn thì Ám Ma lại bị nó thiêu đốt dữ dội, cơn đau dằn vặt khiến hắn cảm thấy bản thân như đang lâm vào trong địa ngục.
-“AAAAAAA, khốn khϊếp, khốn khϊếp rốt cuộc ngọn lửa này là cái gì đây.”
Đã nhiều lần hắn muốn điều động tình thần lực của bản thân để ngăn cách bản thân với ngọn lửa nhưng chỉ vừa tiếp xúc thì tinh thần lực của hắn đã bị ngọn lửa thiêu đốt không còn. Không thể điều động ma khí, không thể sử dụng tinh thần lực Ám Ma chỉ đành trơ mắt nhìn linh hồn mình từng chút từng chút bị ngọn lửa thiêu đốt.
Sau một tiếng, ngọn lửa đỏ hừng hực thiêu đốt cơ thể Tuấn từ từ tan đi những đường vân màu đỏ trên cơ thể cũng dần dần biến mất. Nhưng cơ thể Tuấn vẫn nằm im bất động, linh hồn vẫn ngủ say bên trong thức hải. Còn Ám Ma, sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt thì linh hồn hắn đã bị xóa bỏ tất cả ý thức trở thành một đoàn năng lượng tinh thuần trôi nổi bên trong ma tâm.
Tuy không còn ý thức nhưng đoàn linh hồn này vẫn có một mối liên kết chặt chẽ với ma tâm, bây giờ chỉ cần có ai đó đưa một phần linh hồn của bản thân vào dung hợp với nó thì có thể có được tu vi cả đời của Ám Ma. Nhưng dù như vậy thì có lẽ cũng không có mấy ai đi làm, bởi dung hợp linh hồn của mình với một linh hồn khác là một điều cực kì khó khăn không cẩn thận còn dẫn đến phản phệ làm tổn thương linh hồn bản thân. Với cả tuy được ngọn lửa đỏ tẩy rửa qua nhưng ma tính của linh hồn Ám Ma vẫn còn ở đó, nếu không cần thận bị ma tính ảnh hưởng thì sẽ trở thành một ma đầu chỉ biết gϊếŧ chóc.
Ring Ring Ring
Tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi trong phòng của Tuấn.
-“hử..”
Tuấn quơ quơ tay cầm lấy chiếc điện thoại nằm bên cạnh.
-“Alo”
-“Giờ còn chưa ngủ dậy à ?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông. Nghe thấy tiếng nói này Tuấn mới từ từ mở mắt ra.
-“Bố, chưa đi làm à ?”
-“Làm cái đầu mày à, biết bây giờ là mấy giờ rồi không ?”
Nghe bố mình nói thế Tuấn mới đưa mắt đến cái đồng hồ nhỏ đặt trên bàn học, rồi nói với bố bằng một giọng thều thào.
-“Mới có 6 giờ kém mà bố.”
-“Mày có biết đấy là 6 giờ chiều rồi không.”
Nghe bố mình nói vậy Tuấn với giật mình, hắn nhớ là tối qua mình đi ngủ rất sớm mà.
-“Tối qua, tối qua. A..”
Ký ức tối hôm qua bỗng nhiên tràn về nó làm Tuấn hoảng sợ ngồi bật dậy. Nghe thấy tiếng hét của hắn ông Cường vội vàng hỏi.
-“Sao thế ?”
-“Dạ không có gì đâu bố, con vấp chân vào cạnh tủ ấy mà.”
-“Đi với đứng, cứ hếc cái mắt lên.”
-“Aha, mẹ đâu bố ?”
-“Mẹ mày á, đang đi gọi xe taxi rồi.”
Nghe con trai mình hỏi vậy, ông Cường ghé mắt sang nhìn người phụ nữ đang gọi điện thoại bên cạnh.
-“Bố thảnh thơi phết nhỉ, chả phải làm việc gì.”
-“Chuyện, bố mày mà lị mấy cái việc nhỏ nhặt này cần gì phải làm.”
-“Haha, thế không phải là vì bố bị mẹ tịch thu hết tiền rồi à ?”
-“Khụ khụ, đấy không phải là tịch thu mà là đưa cho mẹ mày để chi tiêu công việc gia đình.”
-“Vâng vâng.”
-“Thôi xe đến rồi bố tắt máy đây, 2 3 tiếng nữa bố mẹ về.”
-“Vâng bố.”
Bỏ điện thoại trên tay xuống Tuấn cúi đầu nhìn cái lỗ thủng trên áo của mình, hắn nhớ đêm qua ở vị trí đó ngực của hắn đã bị đâm thủng một lỗ. Máu tươi từ đó mà tràn ra làm ướt đẫm chiếc áo hắn đang mặc và chiếc chiếu hắn đang nằm, thậm chí khi cúi đầu xuống gầm giường hắn còn nhìn thấy một vũng máu ở đó.
-“Kỳ là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tuấn cảm thấy thật khó hiểu vì vị trí lỗ thủng hôm qua trên ngực hắn giờ đã lành lặn lại không có tý sẹo nào, với cả trước khi mất đi ý thức hắn nghe thấy âm thanh con quỷ kia bảo chiếm lấy cơ thể nhưng bây giờ hắn vẫn bình yên là sao.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không được gì Tuấn đành đứng lên đi giọn dẹp, hắn không thể để bố mẹ mình nhìn thấy cảnh này được không thì lại có chyện lớn sảy ra. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ thì Tuấn đi tắm để tẩy bỏ đi những vết máu bám trên người, rồi nấu vài món ăn đơn giản cho bữa tối, làm xong tất cả mọi việc thì bố mẹ cậu cũng đã về đến nhà.
Ăn xong bữa tối với bố mẹ Tuấn quay trở về phòng, nằm trên giường hắn nghĩ về trải nghiệm mấy ngày nay của mình, chưa đến ba ngày mà đã xuýt chết hai lần, điều này làm Tuấn cảm thấy hơi sợ hãi. Cầm lấy chiếc nhẫn của sư phụ, hắn không biết mình có được nó là phúc hay là họa. Đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn thì bỗng nhiên một cảnh tượng hiện lên trong đầu làm Tuấn hơi giật mình, hiện lên trong đầu hắn là một không gian màu trắng rộng hơn 500 mét vuông. Tuy rộng lớn nhưng trong không gian chỉ có một đống nhỏ những viên đá nhìn như pha lê, một vài vũ khí các loại và mấy cái cây nhìn như cỏ dại.
-“Không lẽ đây là cảnh tượng bên trong chiếc nhẫn.”
Nghĩ như thế Tuấn lập tức kích động đứng lên hắn thử tập trung suy nghĩ của mình vào một viên pha lê bên trong đó, lập tức một viên pha lê xuất hiện trên tay của hắn.
-“HAHAHAHA.”
Thấy cảnh tượng như vậy Tuấn không kiềm được kích động mà ngửa mặt lên trời cười lớn.
-“Bé cái mồm thôi cho hàng xóm nó ngủ.”
Giọng nói của ông Cường từ dưới mà vọng lên. Nghe thấy bố mình nói vậy Tuấn mới hơi kiềm chế lại, nhưng mà miệng hắn vẫn không thể ngừng cười được.