Chương 37: Nha môn điểm danh, thiếu niên kiêu ngạo (1)

Trời còn chưa sáng, Kỷ Uyên đã dậy thật sớm. Hắn rửa mặt sạch sẽ, mặc Vân Ưng bào, tay vác Yêu đao, ra khỏi nhà đi về hướng nha môn Bắc Trấn phủ ti.

Hôm qua hắn mượn thế của Nguỵ giáo đầu, chèn ép uy phong của Lâm Lục một phen, để gã biết mình đã vào Giảng võ đường.

Theo luật lệ của triều Cảnh, phàm là thí sinh thi văn võ cử, tạm thời không được bắt vào hình ngục, chờ sau khi thi xong, nghiên cứu thêm rồi mới trừng phạt.

Có lớp hộ thân phù mang tên Giảng võ đường này khiến Kỷ Uyên nhẹ nhõm hơn nhiều. Trước đây hắn sợ nhất là việc Lâm Lục bất chấp hậu quả mà nhất quyết vu oan cho hắn, rồi ném hắn vào ngục tù để bịt miệng.

Cách đó tuy thô bạo nhưng rất có tác dụng, khi hắn đã bị nhốt vào ngục tù rồi thì có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Dù nhị thúc Kỷ Thành Tông có kiện lên Tam Pháp ty thì lúc đó cũng không còn gì nữa, hai bên cứ cãi qua cãi lại, hao mòn tinh lực mà thôi.

“Mình điểm mão đúng giờ để tên họ Lâm khỏi mượn cớ phạt, sau đó rảnh rỗi lại tới luyện công ở giảng võ đường, có vấn đề gì thì có thể tìm Ngụy giáo đầu.”

Kỷ Uyên cầm hai cái bánh màn thầu thơm phức vừa đi vừa ăn, mắt hắn liếc nhìn mọi người trên đường, trong thức hải, Hoàng thiên đạo đồ sáng lấp lánh chiếu rọi mệnh số của những người hắn nhìn thấy.

[Cẩu Tam Nhi]

[Lao lực (xám), nghèo khổ (xám), mất con (xám), chịu rét (xám), bệnh tật (xám)]

“Ôi người này mây đen ngập đầu, toàn mệnh số màu xám…”

Kỷ Uyên nhìn về phía một người bán hàng rong khoảng chừng ba mươi tuổi ở bên đường, gã ta mặt mày đầy nếp nhăn, hiển thị rõ vất vả sương gió.

Hắn không đành lòng, thế nên mua thêm hai phần ăn chiếu cố sinh ý của người nọ.

Dân thường kiểu này giống như cỏ dại mọc đầy đất ở nơi ngoại thành, nhiều lắm, không cứu hết được.

[Vương Hổ]

[Man lực (trắng), khốn cùng (xám), mê rượu (xám), đội nón xanh (xám), tai ương lao ngục (xám)]

Kỷ Uyên lại dừng ánh nhìn ở trên người một tay phu khuân vác cũng ở ngõ hẻm phía Nam. Thông qua năm mệnh số xám trắng này, hắn có thể đoán được đại khái số mệnh bất hạnh cả đời của người anh em Vương Hổ này.

“Vậy nên cưới vợ phải thận trọng.”

Kỷ Uyên thầm cảm thán một câu, rồi lướt qua một tay thư sinh nghèo túng tầm hai mươi tám tuổi đang viết giùm thư nhà cho người ta.

[Tào Tất]

[Thư pháp (trắng), thi rớt (xám), háo sắc (xám), túng dục quá độ (xám), họa sát thân (xám)]

“Hai người này sao có duyên phận quá vậy?”

Kỷ Uyên ngạc nhiên, hắn cảm giác được mệnh số của hai người nọ liên kết chặt chẽ với nhau, tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

“Không ổn, chiếu rọi mệnh số mất sức quá.”

Hắn xem mệnh số được chừng hai mươi mấy người là có cảm giác mi tâm mệt mỏi.

Không phải mệnh số của ai cũng thể hiện ra, hắn không thấy được tin tức cụ thể của những người xa lạ mà hắn không biết tên, chỉ thấy đó là một đám khí lưu hỗn độn, không thể nhìn rõ.

Bọn Cẩu Tam Nhi, Vương Hổ, Tào Tất đều ở hẻm phía nam nên hắn mới thấy được mệnh số.

“Những người qua đường không biết tên hay thân phận sẽ không bị Hoàng thiên đạo đồ chiếu rọi. Đó là một loại. Loại thứ hai là những người mệnh số tôn quý, có màu xanh tím, vì chưa gặp nên mình không biết mình có thể nhìn trộm mệnh số của họ hay không.”

Nghĩ một lát mà thời gian chẳng mấy chốc đã qua.

Một lát sau, Kỷ Uyên ngẩng đầu thấy nha môn Bắc trấn phủ ty tràn ngập khí tức sát phạt. Đại môn đang mở rộng, hai bên trái phải là tượng đá Kỳ Lân, trông có khí thế hơn giảng võ đường nữa.

“Đây chính là Bắc trấn phủ ty.”

Kỷ Uyên chỉ ngừng bước chân một chút rồi bước qua ngưỡng cửa, đi vào.

- Kỷ cửu lang!

- Sao hắn dám tới?

- Nghe nói hôm qua hắn đánh gãy một chân của Tổng kỳ, sau đó đánh Bách hộ…

- Bắc trấn phủ ty tồn tại mấy chục năm rồi mà chưa thấy đề kỵ nào kiêu ngạo như thế!

- Tránh xa hắn đi, cẩn thận bị liên lụy đấy.

Nha môn nghị luận ầm ĩ.

Các ánh mắt có kinh ngạc, có tránh né, có lạnh lùng nhìn về phía Kỷ Uyên.

Tối hôm qua huyên náo như vậy, sao có thể che giấu được. Vừa tới giờ điểm mão buổi sáng, tin tức đã truyền đi khắp rồi. Ai nấy đều nói Kỷ cửu lang gan to bằng trời, dĩ hạ phạm thượng, sợ sẽ gặp tai ương.

“Xem ra chẳng mấy người biết mình vào giảng võ đường, ừ cũng phải, nói ra để làm gì đâu, vừa mất mặt vừa cổ vũ cho khí thế của mình.”

Kỷ Uyên thờ ơ với những lời nghị luận, hắn vô cùng thản nhiên đứng ở đình viện bên ngoài sảnh đường.

Những người khác cố gắng tránh né hắn như thấy ôn thần.

Bách hộ chưa đến, tất cả mọi người đang chờ điểm mão.

- Kỷ cửu lang, ngươi thật to gan!

Bỗng nhiên có một giọng thét to, theo sát là một đạo khí kình đánh tới sau lưng hắn.

Đánh lén hả? Đánh lén thiếu niên Liêu Đông mới mười lăm tuổi mình đây?

Ánh mắt Kỷ Uyên lóe lên, hắn chuyển động thân mình, trở tay đánh ra một chưởng.