Chương 21: Kỳ tài luyện võ một trên vạn người (1)

Trong phòng một mảnh hỗn độn, Kỷ Uyên cũng lười quét tước.

Hắn dựa lưng vào vách tường, ngồi trên chiếc giường gỗ cứng, mở ra cuốn da dê to bằng cái quạt hương bồ ra.

Mặt trước chi chít chữ nhỏ, mặt sau là một bức tranh bản đồ vẽ con đường phun nạp hô hấp hành khí.

“[Kim chung tráo] nhìn như là công phu khổ luyện, kỳ thật là một môn nội luyện hô hấp pháp từ trong ra ngoài.”

“Vận chuyển khí huyết tẩm bổ ngũ tạng, rèn luyện lục phủ, chỉ nhìn nội dung thì xác thật có vài phần ý nghĩa của thiền võ Phật môn.”

“Bảo sao Hứa Hiến đau lòng như vậy, giống như cắt thịt gã.”

“Nếu thật là lưu truyền từ Huyền Không Tự vậy sẽ đáng giá không ít bạc!”

Kỷ Uyên đầu tiên nhìn lướt qua văn tự mặt trước, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu mặc niệm, tranh thủ khắc ghi trong lòng.

Đến bức bản đồ hành khí ở mặt trái kia, hắn dứt khoát cởi bỏ kiện nguyệt bạch trung y, để trần nửa người.

Đối chiếu với hình vẽ cơ thể phía trên, phân biệt từng huyệt vị cùng kinh lạc.

Hai canh giờ trôi qua trong nháy mắt.

Mãi đến khi trong bụng truyền đến cảm giác đói khát, lúc này Kỷ Uyên mới thoát khỏi trạng thái chìm đắm ấy.

“Đại khái đã nhớ bảy tám phần, kể từ sau khi ngoại luyện đại viên mãn, long tinh hổ mãnh, cương cân thiết cốt, mình cảm giác ngay cả ngũ cảm, trí nhớ đều tốt hơn trước không ít.”

Dựa theo cách nói của võ đạo, thân cường tắc tâm định.

Thân thể kiên cố, khí huyết cường thịnh, là có thể đủ tẩm bổ tinh thần.

Nếu là thể hư ốm yếu, đầu óc thường choáng váng, che đậy linh giác, giống như mặt gương phủ bụi, mất đi vẻ sáng bóng.

“Có nội luyện hô hấp pháp, khả năng mình vào giảng võ đường lại nhiều hơn vài phần.”

Kỷ Uyên thu hồi cuốn da dê, ánh mắt chớp động.

Hôm nay hắn chặt đứt một chân Hứa tổng kỳ, đả thương mấy tên đề kỵ, là trọng tội dĩ hạ phạm thượng.

Vì sao không sợ hãi?

Không sợ tên Bách hộ họ Lâm lợi dụng chuyện này sao?

Một là Kỷ Uyên chắc chắn Lâm Lục không dám làm lớn, loại chuyện mua quan bán chức này mà không giấu giếm, một khi bị bại lộ ra ngoài, nha môn Bắc Trấn Phủ Ti sẽ lập tức trở thành trò cười.

Hai là chỉ cần vào giảng võ đường, hắn liền có tên tuổi của thí sinh võ cử làm bùa hộ mệnh, giống như cử nhân tú tài có thể thấy quan không bái, họ Lâm rất khó có thể dùng chức quan ngăn chặn mình.

“May mắn nhị thúc có một tầng thân phận tổng kỳ của Nam Trấn Phủ Ti, sau một lần mưu hại không thành, đủ để cho họ Lâm ném chuột sợ vỡ đồ.”

Kỷ Uyên cảm khái nói.

Nguyên thân chuyện gì buồn cũng giấu trong lòng, không tận dụng tốt quan hệ của Kỷ Thành Tông.

Nếu không cũng không đến mức bị người hợp mưu hại chết.

“Thế đạo này hiểm ác, nếu quyền thế, vũ lực đều không có, chỉ có thể tùy ý bị người khác áp bức.”

Trong lòng Kỷ Uyên không sợ, an tâm ngồi ở trong nhà, tiếp tục nghiền ngẫm nội luyện hô hấp pháp.

[Kim chung tráo] cấp bậc không cao.

Đại khái cũng không khác lắm so với [Thiết Bố Sam] gia truyền của mình.

Đều là hạ phẩm.

Võ học Cảnh triều có phân chia cao thấp, giảng võ đường từng đặc biệt định ra một số cấp bậc.

Bất nhập lưu, cũng chính là cái gọi là kỹ năng màu mè, đánh linh ta linh tinh.

Sau đó hạ, trung, thượng tam phẩm, là công phu căn cơ luyện lực, luyện kình, ngoại tráng nội luyện.

Cuối cùng là thần công, tuyệt học, bảo điển, truyền thuyết có khả năng thông thiên triệt địa, sức mạnh quỷ thần lui tránh.

“[Kim chung tráo] do Huyền Không Tự truyền lưu, nội dung cũng không cao thâm, nhưng thắng ở công chính bình thản, nhập môn đơn giản, rất khó xảy ra sự cố.”

Kỷ Uyên sờ ngực. Chỗ trân quý nhất của môn nội luyện hô hấp pháp này kỳ thật là cuốn da dê ố vàng kia, vì bên trong nó ẩn chứa một tia tinh thần dương cương mỏng manh.

“Chẳng lẽ thật là chữ viết tay của thủ tọa Huyền Không Tự? Tùy tay viết chữ là có thể lưu lại đạo uẩn, có chút tương tự Quỷ tiên Thẩm Hải Thạch, nhưng bức [Bạch cốt Bồ Tát cực lạc dạ yến đồ] kia sao lại bị nhận thành đồ dỏm? Dung nhị thiếu đại danh đỉnh đỉnh cũng sẽ nhìn lầm?”

Ánh mắt liếc tới cuốn tranh cổ bị nhét dưới gối đầu, trong lòng Kỷ Uyên hiện lên một chút nghi hoặc.

Nhưng hắn nhanh chóng mặc kệ nó, nghĩ không ra thì cứ tạm gác lại ngày sau lại nói.

“Tồn thanh đi trọc, từ động mà tĩnh, thải đủ nguyên khí, dưỡng luyện nội tức…”

Kỷ Uyên dựa theo hành khí đồ, bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên, mặc niệm khẩu quyết.

Tác dụng chủ yếu của câu chữ tối nghĩa đó là để xua đi tạp niệm trong lòng, do đó để tiến vào tiết tấu “hô hấp” càng nhanh, càng tốt.

Đơn giản mà nói, chính là tạo cảm giác nghi thức.

Dần dần, tâm trí Kỷ Uyên trầm xuống, như rơi vào hư không.

Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ tràn ngập tiếng thở dài nhịp nhàng.

Hà!

Hít!

Lặp đi lặp lại.

Như đại xà chiếm cứ cự thạch, nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt.

Kỷ Uyên cảm giác được cơ bắp bị kéo duỗi, khí huyết toàn thân cũng động theo.

Cứ như nước sôi phun trào, chảy xuôi toàn thân.

Dòng khí cực nóng chạy quanh, như thiêu như đốt, đau đớn không chịu nổi.

Nửa khắc sau, Kỷ Uyên nhận thấy mình đã tới cực hạn, không thể tiếp tục. Hắn bèn nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, kết thúc trận luyện công này.