Phốc!
Hứa Hiến nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Gã trừng lớn hai mắt, giận dữ hét lên:
- Kỷ Cửu Lang! Ngươi muốn sát quan tạo phản sao?
Tổng Kỳ đại nhân vừa hoảng vừa sợ.
Gã không nghĩ tới được Kỷ Uyên dám ra tay tàn nhẫn như vậy!
- Loại người như ta oán ân phân minh, có thù tất báo, đây là trả cho việc ngươi cấu kết với La Liệt. Gã đánh ta một chưởng, sớm muộn gì cũng phải trả, chỉ là muốn thu tí lãi của ngươi thôi.
Kỷ Uyên nhếch miệng cười, thong thả ung dung bước ra khỏi phòng, nhìn xuống Hứa Tổng Kỳ nói:
- Để ta nói cho ngươi biết quy tắc của người Liêu Đông, ngươi muốn giết người, người sẽ giết ngươi, đây mới là mẹ nó thiên lý công đạo!
- Quốc pháp lớn hơn nhân tình, hôm nay ta phế một chân của ngươi thì hai khoản nợ kia liền xóa!
Giày bó màu đen giơ lên dẫm mạnh xuống!
Răng rắc!
Tiếng xương nứt vang lên!
- Ngươi… Kỷ Cửu Lang, ngươi mưu hại thượng quan, Bắc Trấn Phủ ti chắc chắn sẽ bắt ngươi vào ngục.
Sắc mặt Hứa Hiến méo mó, gần như là đau muốn ngất đi.
Chỉ thấy đùi phải của gã bị bẻ cong, xương cốt trắng bạch đâm thủng máu thịt, vô cùng kinh hãi.
Dù là công phu ngoại luyện thì cũng không thể ngăn được cú dẫm mạnh của Kỷ Uyên.
- Tổng Kỳ đại nhân yên tâm, không chết được. Ngươi về tìm một tên thầy thuốc mát tay, ở nhà nghỉ ngơi tầm một hai năm thì lúc đó sẽ có thể đi lại được thôi.
Giọng điệu của Kỷ Uyên nhẹ nhàng, nhìn chăm chú vào Hứa Tổng Kỳ đang vô cùng thê thảm, nhẹ nói:
- Ta ở đây giúp ngươi, cứu ngươi một mạng, ngươi hẳn phải cảm kích ta mới đúng.
- Hôm nay ngươi không giết ta, ngày khác nhất định sẽ trở lại, nếu không xử lý được việc vặt này thì làm sao tên họ Lâm chịu bỏ qua?
- Hiện giờ ngươi bị gãy một chân, có thể cáo bệnh mà ở nhà, Bắc Trấn Phủ ti là triều đình nha môn hẳn là sẽ không làm khó một tên tàn phế, danh sách ra ngoài khả năng là sẽ không có tên ngươi.
- Như thế thì mọi người đều vui đúng chứ?
Hứa Hiến đau tới mức răng run cầm cập, bộ đồ Đấu ngưu phục ướt đẫm mồ hôi.
Gã nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Kỷ Uyên, trên mặt nổi gân xanh, giận dữ nói:
- Hay cho một tên tàn nhẫn độc ác Kỷ Cửu Lang, ngươi đạp gãy một chân ta chính là chặt đứt địa vị Tổng Kỳ của ta!
- Được, ta chống mắt lên mà xem một tên đề kỵ nho nhỏ như ngươi làm sao mà đấu lại bách hộ!
- Chỉ cần một ngày ngươi còn ở Bắc Trấn Phủ ti này thì ngươi mãi không với được tới trời cao!
Kỷ Uyên nghiêng đầu, mắt điếc tai ngơ mà xách Hứa Hiến ướt sũng như con chó vừa rơi xuống nước lên ném ra ngoài:
- Chờ xem, nếu ta có thể đánh gãy được chân một vị Tổng Kỳ thì chém đầu bách hộ còn bao xa.
Dứt lời liền đóng cửa không thèm để ý.
Nhìn căn nhà đổ nát chỉ còn một chiếc giường, Kỷ Uyên lắc đầu nhặt túi tiền trên mặt đất lên.
Có lẽ nào đây là mệnh số [đột tử] đã nói, mệnh phạm tiểu nhân, vô thường lấy mạng?
Hắn còn chưa chủ động trêu chọc thì phiền toái đã tự đem đầu tới.
“May là còn có tí thu hoạch, không đánh nhau vô ích.”
Kỷ Uyên đếm sơ sơ, nếu tính cả những tờ tiền giấy thì tổng cộng là 85 lượng bạc, có thể ăn ngon uống tốt một thời gian.
Đương nhiên, vui sướng nhất vẫn là môn nội luyện hô hấp pháp Kim Chung Tráo kia!
“Buồn ngủ gặp chiếu manh, Hứa Tổng Kỳ đúng là Thiện Tài Đồng Tử.”
Kỷ Uyên lấy cuộn giấy da ra, dùng ngón tay xoa xoa, cảm giác tinh tế trơn bóng, hẳn không phải chất liệu bình thường.
“Không giống vật tầm thường….”
Hoàng Thiên Đạo Đồ trong thức hải khẽ rung động, bộc phát ra quang mang.
Không nghi ngờ gì nữa, trên tấm giấy da này có Đạo Uẩn lưu lại.
[Kim Chung Tráo (trắng)]
[Đạo Uẩn màu trắng 300 điểm]
[Mệnh số có thể lên cấp: Hổ Khiếu Kim Chung Tráo (trắng), mười hai quan Kim Chung Tráo (xanh), Bất Diệt Kim Thân (không biết)]
Đột nhiên, một vài dòng chữ cổ xuất hiện, khiến Kỷ Uyên không khỏi choáng váng.
"Ngay cả võ công cũng có thể tiến giai à?"
Ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, Hoàng Thiên Đạo Đồ phản chiếu đại ngàn, vạn vật khó thoát.
Nếu đúng như vậy thì có rất nhiều chỗ để hắn phát huy.
Đạo Uẩn sung túc, mọi việc đều có thể thay đổi.
"Nếu võ công còn có thể nâng cao, còn đan dược? Thậm chí cả mệnh số của người khác?”
Ánh mắt Kỷ Uyên nóng rực, hắn nắm chặt lấy cuộn da dê.