Vì thầy Thái Ung đã căn dặn trước, nên cứ ngồi chờ thôi.
Đối với Phỉ Tiềm, Thái phủ vốn đã đến mấy lần, nay lại còn được nhận làm đệ tử chân truyền, xem như cũng là một nửa người nhà của Thái phủ.
Quản gia Thái phủ đích thân dẫn Phỉ Tiềm vào sảnh nhỏ, tỉ mỉ hỏi han xem Phỉ Tiềm có thích hay không thích điều gì, rồi sai người dâng trà điểm tâm. Lão cũng muốn đích thân ở lại bên cạnh để chăm sóc.
Dẫu với thân phận hiện giờ của Phỉ Tiềm, có quản gia Thái phủ hầu hạ cũng không có gì bất thường, nhưng với người đã từng trải qua nơi công sở, Phỉ Tiềm lập tức cảm ơn rồi nói mình tự lo được, không cần quản gia phải bận tâm.
Quản gia từ chối không được, bèn dặn dò một tiểu tỳ chăm sóc chu đáo, rồi quay ra lo công việc khác.
Những cách ứng xử như vậy là điều Phỉ Tiềm không quá khắt khe, chỉ là thói quen nơi công sở, rằng tôn trọng người cũng là tự tôn trọng mình, có thêm bạn vẫn hơn là kết thù.
Chẳng hạn, để quản gia hầu bên cạnh, theo quy củ cũng không sai, vì dù sao Phỉ Tiềm là đệ tử chân truyền của Thái Ung. Nhưng xét cho cùng, Phỉ Tiềm hiện vẫn chưa có quan chức chính thức hay danh tiếng văn học, sự kính trọng của quản gia dành cho Phỉ Tiềm chẳng qua là vì tôn kính Thái Ung.
Nếu Phỉ Tiềm vì thế mà lên mặt, chỉ tay năm ngón, vài lần có lẽ không sao, nhưng nếu quá nhiều sẽ dễ làm người ta khó chịu, phát sinh những việc không đáng có.
Người xưa, người nay, ai cũng vậy, ngoài trường hợp bất đắc dĩ, có mấy ai lại thích một kẻ lúc nào cũng tỏ vẻ bề trên, đòi hỏi, sai bảo đủ điều?
Cách ứng xử này khiến quản gia Thái phủ càng thêm kính trọng, thầm nghĩ lão gia đã thu nhận được một bậc quân tử, tác phong ung dung chẳng kém gì người đệ tử trước đây là Cố Ung, mai sau nhất định sẽ thành đại khí.
Phỉ Tiềm ngồi đợi, thấy có phần nhàm chán, bèn lấy một quyển sách ngẫu nhiên đọc. Dù sao bây giờ đã là đệ tử của Thái Ung, nếu một ngày kia thầy bất ngờ kiểm tra học vấn mà công phu của mình còn kém cỏi, e không tốt, vì thế có thời gian đọc thêm sách vẫn hơn.
Đang chăm chú đọc, Phỉ Tiềm bỗng nhận ra xung quanh bỗng yên ắng hẳn. Cả tiếng bước chân của gia nhân lẫn tiếng thì thầm chuyện trò đều biến mất.
Cả phủ Thái bỗng chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng rao bán loáng thoáng vọng lại từ ngoài phố, càng làm không gian trong phủ thêm phần tĩnh lặng sâu xa.
Phỉ Tiềm nhướng mày thắc mắc, định nói gì đó thì thấy tiểu tỳ bên cạnh vội vàng ra dấu, ý bảo chàng im lặng không lên tiếng.
Đúng lúc ấy, một tiếng đàn như từ trên trời vọng xuống, đột nhiên phá vỡ sự yên ắng của Thái phủ.
Ban đầu, chỉ có một hai nốt đàn nhẹ nhàng như tiếng mưa xuân đầu mùa, nhỏ giọt và mềm mại, như từng giọt nước phả lên mặt, từ từ thấm vào lòng.
Rồi những nốt nhạc lạc quan hơn hòa vào nhau, vang lên rộn ràng trong các gian nhà, sân vườn của Thái phủ. Tiếng đàn trong trẻo như suối núi róc rách, như hoa xuân nở rộ. Trong giây lát, Phỉ Tiềm thấy mình như lạc vào một vườn hoa rực rỡ, sắc màu đua chen, bên cạnh còn có bươm bướm bay lượn, một khung cảnh rộn ràng và hân hoan.
Nhưng đoạn nhạc vui tươi này không kéo dài lâu. Theo sau là một tiếng đàn dứt khoát vang lên như thể trời xanh bỗng chốc phủ đầy mây đen, gió giật sấm vang, chuyển thành một trận mưa lớn không thể tránh né, trút xuống đầu làm người ta không kịp tránh.
Tiếng đàn dần trở nên ai oán, từng nốt nhạc kéo dài như những mối tơ lòng bị xé ra, từng nhịp trầm làm người nghe lạnh thấu. Chẳng bao lâu, âm thanh trở nên dồn dập, như tiếng đao kiếm chém xuống, từng hồi dội vào lòng, khiến người nghe từ ngoài vào trong không khỏi đau đớn tận cùng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng đàn dần nhỏ lại, những âm thanh dài như tiếng thở dài khe khẽ, chỉ khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa một khu vườn tan hoang sau cơn bão, từng giọt mưa thưa thớt rơi, cánh hoa rụng lả tả, cành lá héo tàn, một khung cảnh thê lương.
Khi tiếng đàn ngừng lại, Phỉ Tiềm bất chợt thấy má mình lành lạnh, đưa tay sờ lên mới nhận ra mình đã không kìm được mà rơi nước mắt, bèn vội vàng dùng tay áo lau khô.
Xấu hổ, chàng lén nhìn quanh, nhận thấy mình là người đầu tiên tỉnh lại, còn tiểu tỳ bên cạnh vẫn còn ngơ ngác, trên gò má cũng là hai dòng lệ dài.
Phỉ Tiềm không khỏi thầm thán phục: Người đời sau gọi Thái Chiêu Cơ là “tài nữ số một của nhà Hán” quả thật không sai chút nào, chỉ riêng tài nghệ đàn ca này đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, đỉnh cao nghệ thuật, có thể khiến người nghe lặng lẽ bị lôi cuốn, xúc động không thôi.
Nghĩ đến chuyện lịch sử sau này, khi Đổng Trác buộc cư dân Lạc Dương dời về Trường An, rồi Thái Ung vì Đổng Trác mà liên lụy và mất mạng, Thái Chiêu Cơ bơ vơ không người thân thích, sống cảnh lạc lõng nơi Trường An, rồi bị quân Hồ phía Nam bắt đi phương Bắc, trải qua mười hai năm lưu lạc mới được Tào Tháo chuộc về…
“Vì trời có mắt sao chẳng thấy tôi lưu lạc? Vì thần có linh sao để tôi trôi nổi nơi chân trời góc bể? Tôi không phụ trời cớ sao trời chẳng cho người bạn đồng hành? Tôi không phụ thần sao lại để tôi đến vùng đất xa lạ?” Những dòng thơ của Thái Chiêu Cơ chỉ có thể được viết ra trong hoàn cảnh tuyệt vọng bi ai đến mức nào, từng câu chữ đều khiến người ta xót xa, muốn khóc thành tiếng.
Nghĩ đến đó, lòng Phỉ Tiềm bỗng trào dâng cảm xúc, như có gì đó nghẹn lại không thể không giãi bày, bèn cầm bút giấy bên cạnh, mạnh tay viết xuống:
“Bên xác thuyền chìm nghìn cánh buồm qua, Trước cây khô nở vạn lá xanh. Sông Hoàng Hà còn có ngày trong, Người sao lại không lúc gặp vận?”
Viết xong, Phỉ Tiềm mới nhận ra hai câu trên dưới dường như không hợp nhau, chẳng phải cùng một bài, cớ sao lại nối liền như vậy?
Đang định sửa lại, Phỉ Tiềm nghe thấy tiếng gọi từ ngoài: Thái Thị Trung vừa hồi phủ. Chỉ thấy mọi người trong Thái phủ nhốn nháo, Thái Ung mặt trầm như nước bước vào, gia nhân ai nấy cúi đầu không dám thở mạnh.
Thái Ung đi đến sảnh nhỏ, thấy Phỉ Tiềm, chẳng nói lời nào, chỉ ra hiệu bảo chàng đi theo, rồi quay người bước vào thư phòng.
Phỉ Tiềm vội vàng đặt bút xuống, theo sau Thái Ung, thầm nghĩ, có chuyện gì xảy ra thế? Điều gì khiến cho lão Thái đầu bạc phải tức giận đến vậy?
À, chẳng lẽ là—
Khi Phỉ Tiềm đang rón rén bước theo Thái Ung, tiểu tỳ ở lại trong sảnh nghiêng đầu nhìn câu thơ mà chàng vừa viết, chớp mắt, rồi lén gấp lại, nhét vào tay áo, thầm nghĩ đây là bài thơ Phỉ lang quân viết sau khi nghe tiểu thư nhà mình gảy đàn, ta đem cho tiểu thư xem vậy…