Lý Nho bước đến điện Cảnh Phúc nằm sâu trong cung Vĩnh An, phất tay ra hiệu binh sĩ canh gác mở cổng.
Từ sau sự kiện Tào Tháo cướp đế thất bại, Đổng Trác vẫn cho Lưu Biện ở lại Vĩnh An Cung, nhưng số lượng lính được tăng lên rất nhiều, đồng thời đổi toàn bộ lính Lạc Dương thành lính Tây Lương, chia thành từng tốp bao vây điện Cảnh Phúc chặt như nêm cối, có thể nói không được Đổng Trác tự mình hạ lệnh, chẳng có cách nào vào trong được cả.
Cổng điện to lớn dần mở ra, ánh nắng tựa những thanh kiếm sắc bén, chen chúc nhau len lỏi vào khe hở…
Lớp bụi đất bốc lên như sương mù, lượn lờ quyện vào nhau tạo thành một màn lụa mỏng đầy dơ bẩn và bần tiện, khiến không gian trang nhã xung quanh bỗng chốc trở nên cũ nát, có lẽ chỗ này rất ít được người hầu quét dọn.
Màn lụa mỏng đen đúa ấy chẳng tồn tại được lâu, sáu tên lính cầm chuôi đao xông vào trong một cách thô bạo, dẫm chân rầm rầm trong điện, như thể chẳng thèm coi chủ nhân nơi đây ra gì.
Lý Nho chậm rãi đi qua cánh cửa, quay lưng về phía ánh nắng, tạo ra một cái bóng phủ dài trên thềm đất, hắn ngẩng gương mặt âm u lên rồi nhẹ nhàng cất giọng:
“Xin hỏi Hoằng Nông Vương ở đâu?”
Bên trong điện Cảnh Phúc, Hoằng Nông Vương Lưu Biện với làn da tái nhọt do nhiều ngày không tiếp xúc ánh nắng, thần sắc ảm đạm bước tới, hắn duỗi cánh tay gầy gò đầy gân xanh ra ngăn cản ánh nắng chói chang bên ngoài.
Đám lính thấy Hoằng Nông Vương không trả lời, lập tức trừng mắt quát lớn:
“Hoằng Nông Vương ở đâu! Bệ hạ có lệnh, mau đến đây tiếp chỉ!”
Lý Nho thở dài một tiếng, phẩy tay ngăn binh sĩ lại và chỉ vào một chỗ đầy nắng trong điện:
“Các ngươi đi lấy một chiếc bàn tới đây.”
Một lát sau, bàn và hoa quả trang trí đã được sắp xếp ngay ngắn, Lý Nho gật đầu rồi ngồi xuống, sau đó chắp tay hành lễ:
“Hoằng Nông Vương, ngài cũng ngồi xuống đi.”
Hoằng Nông Vương Lưu Biện trốn trong bóng tối, âm thanh khàn đi vì sợ hãi:
“Ngươi…ngươi muốn thế nào?”
“Chẳng có gì hết, hôm nay trời nắng đẹp, bổn quan mời Hoằng Nông Vương đến đây tâm sự một lát thôi.”
Lý Nho bình tĩnh trả lời, nhưng trong giọng nói ám chỉ ta đang yêu cầu ngươi tới đây chứ không phải trưng cầu ý kiến.
Lưu Biện chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn đứng lên, dè dặt lê chân đến trước bàn, ngồi xuống một cách chán nản, sau đó nhắm chặt hai mắt, từ từ cảm nhận ánh nắng soi rọi khắp cơ thể.
Lý Nho im lặng nhìn Lưu Biện tham lam đón nhận những tia nắng đã lâu chưa từng gặp, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó tả.
Kẻ này từng là thiên tử Đại Hán, chủ nhân của đế quốc, được bao nhiêu người kính ngưỡng, bây giờ trông chẳng khác nào một nhánh cây khô mùa đông.
“Lý trưởng sử, ngươi muốn tính mạng của ta?”
Lưu Biện vẫn nhắm chặt đôi mắt, mặc kệ ánh nắng lướt qua gương mặt, âm trầm cất tiếng.
Từ ngày trong cung xảy ra biến loạn, hắn dẫn theo em trai Lưu Hiệp chạy trốn tới núi Bắc Mang, bản thân đã có một dự cảm không tên trong lòng…
Lý Nho tiếp tục im lặng.
Lưu Biện không nghe Lý Nho trả lời, hắn chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Lý Nho như muốn xem phản ứng của Lý Nho ra sau, nhưng Lý Nho vẫn luôn đưa lưng về ánh nắng, khiến cho gương mặt chìm sâu vào bóng tối, Lưu Biện cố nhìn hồi lâu vẫn chẳng thấy được gì.
Lưu Biện cũng im lặng theo.
“Haha…”
Đột nhiên hắn cất tiếng cười vang cả điện, nhưng chỉ vài giây sau, Lưu Biện lại duỗi hai tay ra nắm chặt lấy mép bàn, nghiêng người về phía trước, nói một cách quyết liệt:
“Ta hỏi Lý trưởng sử, nếu ta nguyện xin bệ hạ ban chỉ, phế thành thứ dân, liệu các ngươi có tha mạng cho ta không?”
Lý Nho vẫn im lặng như cũ, bên trong điện trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở hổn hển của Lưu Biện.
Hắn tiếp tục cười trong điên loạn, sau đó buông hai tay đang nắm chặt mép bàn ra, chán nản thở dài.
Lý Nho ra hiệu, phía sau hắn có một người bưng bình rượu đặt trước mặt bàn, nhìn chằm chằm vào Lưu Biện rồi nói:
“Thưa Hoằng Nông Vương, ngài uống thứ này vào, sẽ không cảm thấy đau đớn, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi…”
Lưu Biện run rẩy nghiêng người về phía sau, Mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Cái chết đối với một thiếu niên mới mười mấy tuổi là một điều gì đó vô cùng tàn khốc.
Từ khi mới sinh ra, Lưu Biện đã được cưng như trứng mỏng, tính ra hắn chỉ chịu khổ cực vài tháng mà thôi, cho nên rơi vào hoàn cảnh này, hắn vẫn hy vọng bản thân có thể sống sót chứ không cần phải chết một cách nhục nhã.
Đây không phải cái chết dành cho người của hoàng tộc!
Lý Nho nhìn gương mặt tím tái của Lưu Biện, thở dài một hơi:
“Bẩm Hoằng Nông Vương, ngày xưa nhà họ Lưu xuất thân áo vải, về sau gặp được thời thế, dùng kiếm để định thiên hạ, chinh chiến hết tám năm ròng, dẹp yên nội loạn, lập nên cơ nghiệp thiên thu.
Khi đó Cao Tổ nghe đến tiệc Hồng Môn, mặc dù biết rõ nguy hiểm, song vẫn thản nhiên tham dự, không phải người hùng tài đại lược tất không làm được điều này.
Nay mưa gió luân hồi, rượu độc được ban, là do thời vận chưa đủ, không phải lỗi của Hoằng Nông Vương.”
Lý Nho nhắc đến công tích vĩ đại của Lưu Bang không phải để khen ngợi nhà họ Lưu, mà muốn ám chỉ thiên hạ do họ Lưu cai trị là đoạt từ trong tay người khác, có câu thắng làm vua thua làm giặc, lúc đó Lưu Bang dự tiệc Hồng Môn, nếu vận may kém, không có Hạng Bá đứng ra múa kiếm chắn cho mình, kết quả của hắn cũng chẳng khác gì Lưu Biện bây giờ.
Trừ nguyên nhân đó ra, Lý Nho cũng muốn an ủi Lưu Biện, ngươi không làm sai, kết cục ngày hôm nay xuất hiện là vì ngươi không được may mắn giống Hán Cao Tổ nhà mình, cho nên thân là người hoàng tộc, xin ngươi hãy học theo Cao Tổ, dù có chết cũng nên dũng cảm đối mặt.
Lưu Biện ngơ ngác nhìn trần nha, bỗng nhiên hai dòng lệ trào ra, lăn dài trên gò má, hắn nức nở nói:
“Xin ngươi…sau khi ta chết, hãy cho người dùng khăn lụa che mặt ta lại…”
Lý Nho nhẹ gật đầu, đứng dậy rồi hành lễ thật sâu:
“Thần, Lý Nho, cung tiễn bệ hạ.”
Hắn nhìn Lưu Biện thật sâu, sau đó ra hiệu cho binh sĩ mở cửa, chuẩn bị bước ra ngoài.
Lúc Lý Nho sắp bước ra khỏi điện Cảnh Phúc, Lưu Biện chợt nói tiếp:
“Ta có một chuyện muốn hỏi. Đường Cơ…nàng ấy hiện giờ ra sao, sống có tốt không?”
“Bẩm, ngày đó loạn lạc, Đường phi bị mất tung tích, sau đó thần có nghe nói rằng nàng ấy được người cứu giúp, hiện đang sinh sống ở Dĩnh Xuyên.”
Lý Nho trả lời xong lại đứng thêm một lát, xác định Hoằng Nông Vương Lưu Biện không có vấn đề nào khác muốn hỏi nữa, hắn liền lui ra khỏi điện, tự tay đóng cửa lại.
Đây có lẽ là sự tôn trọng lớn nhất mà Lý Nho có thể cấp cho Lưu Biện trước khi chết.
Cánh cửa to lớn đóng sầm lại một cách nặng nề, ánh nắng rực rỡ ban nãy nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện. Bóng tối lại chiếm lĩnh toàn bộ không gian, nuốt chửng dáng người gầy gò yếu đuối đang ngồi đờ đẫn trên bàn.
Lưu Biện ngước đầu nhìn lên nóc điện, thông qua khe hở nhìn lên những đám mây trôi lượn lờ quanh bầu trời, môi có chút run rẩy, không biết đang lầm bầm điều gì.
Phía bên này, Lý Nho vẫn chưa rời khỏi cung Vĩnh An, hắn đứng dựa lưng vào tường, lắng nghe trong điện Cảnh Phúc vang lên một chuỗi âm thanh chẳng biết đang cười hay khóc, sau đó hát vang khúc Trường Ca:
“Thiên đạo dịch hề ngã hà gian! Khí vạn thừa hề thối thủ phồn. Nghịch thần kiến bách hề mệnh bất duyên, thệ tương khứ nhữ hề thích u huyền*!”
*dịch giả chú thích:
*Đạo trời thường dễ, sao khó riêng ta?
Từ bỏ ngôi cao, về làm phiên thuộc
Nghịch thần bức ép, mệnh ta đã tận
Kết thúc nhân sinh, tìm về bóng tối.*
Ngày hôm đó, Hoằng Nông Vương được ban rượu bồ câu, bị hạ độc chết trong cung Vĩnh An, hưởng thọ mười lăm tuổi…