Tác giả: Hứa Noãn Noãn
Editer: Thủy Thiên Hương
Tiểu Oánh lúc này đang ghé người vào bên cửa sổ, đang chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của tôi, nó liền ngoảnh đầu lại. Tôi không hề chuẩn bị cứ như thế trực diện đối mặt với nó. Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy máu cả người như đông cứng lại. Vừa mới rồi lời của Dung Tắc còn nhắc nhở tôi ở bên tai vọng lên.
Không được vào đôi mắt nữ quỷ kia, nếu để nó phát hiện ngươi thấy được nó thì nó sẽ bám theo ngươi.
Xong đời!
Tôi còn chưa kịp nhìn đi chỗ khác thì Tiểu Oánh đột nhiên nhảy khỏi từ trên cửa sổ hướng phía tôi đánh đến. Động tác của nóbay rất nhanh, tôi vừa mới chuẩn bị nhanh chân chạy nó đã đem tôi đập vào trên tường.
Hốc mắt bị rơi mất tròng kia không ngừng chảy máu, trên mặt nó điên cuồng vô cùng hưng phấn.
“Thiếu Anh, mày nhìn thấy tao đúng không? Cho nên tao vẫn chưa chết đúng không?” Nó kích động hướng về phía tôi không ngừng chất vấn.
Thiếu tròng mắt hốc mắt không ngừng mà ở chảy huyết, nó trên mặt tràn đầy điên cuồng hưng phấn.
“Mày đã chết rồi!” Tôi bị dọa hồn bay khỏi xác, trong giây phút không còn lo lắng được nhiều như thế, hướng về phía nó quát.
Mặt Tiểu Oánh ngay lập tức từ hưng phấn biến thành cuồng nộ.
“Nói dối, mày là đồ lừa đảo! Tao làm sao có thể chết được!”
Nó rít gào, há mồm hướng về phía cổ tôi cắn đến.
Tôi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn đẩy nó ra, nhưng phát hiện nó tựa như là nặng ngàn cân, căn bản không xê xích nhiều.
Mắt thấy hàm răng trắng ởn đầy mồm chuẩn bị rơi xuống trên cổ tôi thì một cơn gió lạnh đột nhiên gào thét bay tới.
Dường như có một đôi tay vô hình bắt được Tiểu Oánh, nó đột nhiên rời khỏi nguời cuả tôi giống như con rối mất đi điều khiển, nặng nề mà rơi xuống đất.
Tôi khiếp sợ mà ngẩng đầu, thấy một thân thể cao dài từ chỗ sâu trong hành lang chậm rãi đi tới.
Áo đen bị gió thổi hơi bay lên lộ ra phần nào thân hình tuyệt sắc của hắn. Bước chân trầm ổn mang theo hơi thở của vương giả của hắn làm người ta không tự chủ được sinh ra tâm tình kính sợ phức tạp.
Là Dung Kỳ.
Dung Kỳ đi đến bên người tôi đứng im, đôi mắt hơi nhìn xuống, rơi xuống vạt hồng ửng khi nãy bị nữ quỷ bóp trên cánh tay tôi. Mắt đen của hắn lạnh lùng.
“Thứ đồ cả gan làm loạn.”
Lạnh lùng phun ra mấy chữ, chỉ thấy ống tay áo Dung Kỳ vung lên Tiểu Oánh đột nhiên kêu thảm thiết.
Tôi sắc mặt biến đổi, chạy nhanh giữ chặt tay áo Dung Kỳ: “Ngươi muốn làm gì?”
“Nó dám làm nàng bị thương, đương nhiên nên hồn phi phách tán.” Dung Kỳ mặt không cảm xúc nói.
Lòng tôi hoảng sợ.
Đều cùng là quỷ quái, hắn để cho người khác hồn phi phách tán chẳng một cái chớp mặt.
“Không cần!” Nhìn Tiểu Oánh bộ dáng thống khổ, tôivội vàng mở miệng, “Nó chỉ là không biết bản thân mình đã chết, cho nên mới làm ra những việc này, cũng không phải cố ý muốn đả thương tôi. Nó sinh thời tốt xấu cũng là bạn cùng phòng với tôi……”
Dung Kỳ nhìn tôi liếc mắt một cái.
Một lát sau, hắn lại giơ tay, Tiểu Oánh rốt cuộc không còn giãy giụa, không dám lại ở lại dù chỉ một giây, nhanh chân chạy mất.
Tôi thở dài một hơi.
Hiện tại Tiểu Oánh chắc là nên tiếp thu sự thật chính mình đã chết, an tâm đi đầu thai đi.
Tôi dựa vào trên tường, cảm giác giống như Marathon sức cùng lực kiệt. Nhưng tôi còn chưa kịp thở thì trên cánh tay tôi lại truyền đến cảm giác chợt lạnh. Tôi ngẩng đầu lên đã thấy ngón tay nhợt nhạt của Dung Kỳ phất qua vùng tay thâm tím của tôi. Theo hắn động vào toàn bộ thâm tím đều biến mất.
“Cảm ơn.” Tôi cúi đầu mở miệng.
Tôi từ trước đến nay ân oán phân minh, tuy rằng đối với nam quỷ này sinh lòng chán ghét đến cực điểm, nhưng hắn cứu tôi là sự thật.
Trả lời tôi, là cảm xúc lạnh băng trên cằm.
Dung Kỳ cầm lấy cằm của tôi, buộc tôicùng hắn đối diện nhìn nhau.
“Tôi chưa bao giờ thích cảm tạ bằng lời nói.”
Hắn ngữ khí ái muội, vừa nói đã động tay chân cơ thể chuyển động, đem tôi đè ở góc tường, môi cũng thuận thế hôn lên môi tôi.
“Không!”
Tôi thật nhanh quay đầu đi né tránh.
Đôi mắt đen của hắn nổi lên tức giận. Lúc này tôi biết dù có phảng kháng hay làm thế nào cũng sẽ chọc giận hăsn. Vì thế tôi đành tìm lấy cớ nói: “Tôi còn phải đi học!”
Dung Kỳ nhìn tôi, đôi mắt sâu không thấy đáy làm tôi không thể nhìn thấu hắn suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy cổ tay tôi chợt lạnh.
Tôi cúi đầu, liền thấy Dung Kỳ cho đeo lên tay trái một cái vòng ngọc xanh biếc.
“Đây là tín vật đính hôn của chúng ta, lần trước quên không cho nàng.” Dung Kỳ nói nhỏ bên tai tôi.
“Cái này…… Tôi còn ở đi học……” Tôicăn bản không cẩn thận nghe hắn nói gì, chỉ là né tránh hắn, vội vàng mà tìm lấy cớ, “Đi trước……”
Dứt lời, tôi tránh ra khỏi hắn, hoảng loạn mà hướng về phía phòng học chạy tới.
Lúc này đây, Dung Kỳ cũng không có ngăn cản tôi.
Một đường chạy như điên về phòng học, tiếp theo nửa tiết học, tôi nỗ lực không đi xem con quỷ nhỏ bên người trợ giảng Nghê vất vả mãi mới chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, tôi chạy nhanh lôi kéo La Hàm cùng Hiểu Mẫn rời đi.
Chúng tôi ba người mới vừa trở lại ký túc xá xong, thấy một nam sinh đứng ở kia bất an lo lắng.
“Ơ, kia không phải bạn trai của Tiểu Oánh sao?” Hiểu Mẫn kinh ngạc nói.
Tôi sửng sốt.
Chúng tôi ba người, chỉ có Hiểu Mẫn từng gặp bạn trai của Tiểu Oánh, tôi cùng La Hàm đều là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chỉ thấy nam sinh kia cao lớn đẹp trai, làn da thật là trắng, trông ra hoàn toàn là một anh chàng rạng ngời.
Lúc này nam sinh kia cũng thấy chúng tôi, hướng về phía Hiểu Mẫn vẫy vẫy tay.
Mười phút sau, chúng tôi được bác gái quản túc cho phép đã mang theo bạn trai Tiểu Oánh trở về phòng kí túc xá.
Tiểu Oánh bạn trai gọi là Trần Nghị.
Tiểu Oánh quê quán cách thành phố S rất xa, cha mẹ nó muốn lên đây đoán chừng phải mất vài ngày. Cho nên chúng tôi trước tiên để cho Trần Nghị tới sửa sang một ít di vật của Tiểu Oánh.
Trần Nghị này đúng là chàng trai đa cảm vừa nhìn thấy di vật của Tiểu Oánh đã khóc không thành tiếng. Ba người chúng tôi không biết nên an ủi hắn ra sao.
“Tôichỉ là thật sự không thể tin tưởng…… Tiểu Oánh cô ấy như thế nào lại tự sát……” Trần nghị nức nở nói.
Chúng tôi ở trong ký túc xá là bốn người, tôi, Hiểu Mẫn cùng La Hàm quan hệ đều rất thân cận, nhưng Tiểu Oánh bởi vì tính tình lập dị, cùng ba người chúng tôi quan hệ không thực sự thân thiết.
Nhưng tốt xấu cũng là bạn bè chung phòng cùng nhau ba năm, đối với hiểu biết của chúng tôi về nó cũng biết được nhất định nó sẽ không tự sát.
Đặc biệt là, nếu Tiểu Oánh thật là tự sát, sao có thể không ý thức được chính mình đã chết?
Chẳng lẽ Tiểu Oánh là bị người khác giết hại?
Suy nghĩ này nhảy ra từ trong óc, tôi đã lập tức khắc khiếp sợ.
Tiểu Oánh ngày thường là một nữ sinh an tĩnh, ai sẽ giết hại nó?
“A!”
Khi tôi còn đang suy nghĩ thì Trần Nghị đang ở một bên thu dọn di vật của Tiểu Oánh đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ngã trên mặt đất.
“Làm sao vậy?”
Ba người chúng tôi chạy nhanh đến bên cạnh hắn.
“Tường…… Trên tường có chữ viết……”
Trần nghị run run rẩy rẩy nói.
Chúng tôi theo hướng tay hắn chỉ nhìn lại, lập tức hít một hơi khí lạnh.
Vốn dĩ trên bàn Tiểu Oánh có đầy đồ đạc linh tinh, lúc này đã được Trần Nghị đem thu dọn mới lộ ra chữ viết trên tường. Đó là một hàng chữ bằng máu. “Người tiếp theo, chính là ngươi.”
……
Nhìn thấy hàng chữ bằng máu kia, chúng đôi đều bị sợ hãi. Tuy rằng La Hàm vẫn luôn tự trấn an rằng chắc chắn đây là trò đùa dai của người nhàm chán nào đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.
Buổi tối sau khi tắt đèn, tôi, La Hàm cùng với Hiểu Mẫn căn bản không ai dám ngủ, cùng nhau cuộn tròn ở trên một cái giường. Nhưng ngặt một nỗi chính là không nhịn được buồn đi vệ sinh. Nửa đêm, Hiểu Mẫn thật sự không nhịn được nữa, tôi cùng La Hàm phải cùng nó đi vệ sinh. Ba người chúng tôi mỗi người tay cầm một chiếc đèn pin đi đến hành lang tối đen như mực, nội tâm đều muốn kêu lên. Đi đến WC có 100m nhưng chúng tôi lại cảm thấy như đi xa ngàn mét. Thật vất vả mới đến được nhà vệ sinh, tôi cùng La Hàm không buồn tiểu cũng bị dọa muốn đái ra quần. Nghĩ là ra cũng ra rồi thì không thể lãng phía, hai đứa chúng tôi cũng quyết định đi vệ sinh. Ngồi xổm ở trên nhà vệ sinh, tôi còn cảm giác được tim của chính mình đập thình thịch bồn chồn sợ hãi. Đi vệ sinh xong, tôi mới vừa đứng lên đã cảm giác được trên mặt mình ướt át. Theo bản năng tôi sờ soạng một chút sau đó dùng đèn pin soi lên.
“AAAAAAAAAAAAAA”
Tôi thét lên dường như lạc cả giọng.