Chương 3: Nàng không quen biết phu quân của nàng?

Thân thể tôi không thể kìm chế được nữa mà run lên.

Nương tử?

Phu quân?

Là cái ý gì?

Lúc này tôi mới ý thức được, tôi vẫn còn đang ở trong lồng ngực của nam nhân kia. Tôi chạy nhanh tránh thoát khỏi hắn, lui về phía sau vài bước cảnh giác mà nhìn hắn.

Vừa nhìn thấy cả người tôi đã phát run lên. Chỉ thấy dưới ánh đèn, tôi nhìn ra thân thể của nam nhân kia có một chút mờ mịt hư vô trong suốt giống như Tiểu Oánh. Hồi tưởng lại cảm xúc vừa mởi nổi lên kia tôi lập tức ý thức được một cái hiện thực vô cùng đáng sợ. Nam nhân này, cũng là quỷ.

Tôi lui từng bước nhỏ không ngừng về phía sau, phòng bị mở miệng: “Anh là ai?”

Nam quỷ kia vốn là vẻ mặt hài hước nhìn tôi, nghe thấy vấn đề này của tôi, hắn bỗng dưng lạnh lùng.

Giây tiếp theo, hắn đến gần chỗ tôi, dưỡi tay nắm lấy cằm tôi.

“Thiếu Anh, ngay cả phu nhân của chính mình nàng đều không quen biết?” Thanh âm của nam quỷ kia trầm thấp dễ nghe nhưng giống như là hàn băng, không hề có độ ấm.

Tôi sợ đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Anh……. Anh nhận sai người rồi! Tôi không có phu quân gì hết!”

Tôi giãy giụa nói, cả người bị hắn bức cho không ngừng phải lui về phía sau, cuối cùng ngã trên giường.

Tôi muốn đứng lên, nhưng không nghĩ tới, nam quỷ kia trực tiếp cúi xuống, hai tay thon dài giữ chặt tôi ở trên giường. Hắn cúi người gần trong gang tấc.

“Nhận lầm người?”

Nam quỷ kia vẻ mặt trào phúng, “vậy hôm qua cùng ta thành thân, cùng ta ở trên giường mây mưa điên đảo lại là ai?”

“Cái gì mây mưa điên đảo….” Tôi xấu hổ và giận dữ muốn phản bác lại, nhưng nói một nửa đột nhiên tôi nghẹn lại. Trong đầu hiện lên một cảnh tượng màu đỏ, còn có những cảnh ái muội mà lại lạnh băng cảm xúc nào đó. Đầu của tôi oanh lên một tiếng.

“Tối hôm qua… không phải là mộng… vậy, đó là sự thật?”

Tôi trợn tròn đôi mắt, bật thốt lên nói.

Nam quỷ kia khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói: “cũng không tính quá ngốc.”

Tôi như sét đánh, mặt không còn một chút máu nào. Sáng nay trên giường vết máu cùng đau đớn, tôi nên sớm biết là sự thật… Nhưng tôi còn lừa mình dối người, không muốn đối mặt với hiện thực.

Nam quỷ kia xem bộ dáng tôi thất hồn lạc phách, mày kiếm nhăn lại, lần nữa nắm tới cằm của tôi, bá đạo mà ép tôi cùng hắn đối mặt nhìn nhau.

“Thiếu Anh, nàng đây là biểu hiện thế nào? Chẳng lẽ gả cho ta nàng không vui lòng?” Hắn lạnh lùng nói, hơi thở lạnh băng phả vào trên mặt tôi.

Vui vẻ?

Gả cho một con quỷ còn bị mạnh mẽ cướp đi lần đầu tiên tôi có cái gì vui vẻ sao?

Ký ức tối hôm qua mạnh mẽ ập đến, rõ ràng mạch lạc đem tâm tình nguyên bản sợ hãi của tôi đối với nam quỷ này toàn bộ áp chế xuống.

“Ngươi nói đi? Bị một con nam quỷ mạnh hơn cường bạo đi, ngươi nói ta sẽ vui vẻ sao?” Giọng tôi lạnh lùng châm chọc. Không biết có phải tôi nói quá khắc nghiệt hay không, trong mắt nam quỷ kia thêm vài phần tức giận.

Giây tiếp theo, tôi cảm giác được bàn tay nhéo cằm tôi càng dùng sức. Tôi đau đến cả mặt trắng bệch nhưng vẫn là kiềm chế chính mình hung hăng trừng mắt với nam quỷ.

Tôi cùng hắn hai mặt dán gần nhau đến nỗi tôi thậm chí có thể nhìn thấy ảnh ngược của tôi trong mắt lạnh băng của hắn.

“Mạnh hơn? Nữ nhân ngươi có biết hay không cho dù là ta khi còn sống hay khi đã chết, có vô số nữ nhân nữ quỷ tranh nhau muốn gả cho ta?” Nam quỷ nổi giận đùng đùng, đáy mắt là cuồng ngạo không ai có thể bì nổi.

“Vậy thì tìm các cô ấy không phải được rồi? Cưỡng bách một nữ nhân không hứng thú đối với ngươi, ngươi tính làm cái gì…”

Tôi đang nói thì bị đôi môi mỏng của nam quỷ lấp kín. Tôi liều mạng giãy giụa nhưng sức lực của tôi trước mặt nam quỷ này chẳng khác nào gãi ngứa.

“Rõ ràng rất thích thú mà còn cùng ta tranh cãi? Nữ nhân quả nhiên là động vật khẩu thị tâm phi trong ngoài bất nhất.” (khẩu thị tâm phi – trong nghĩ đằng miệng nói một nẻo).

Dứt lời, hắn lại lấp kín môi của tôi, đôi tay lạnh băng tùy ý du tẩu làm loạn trên thân thể của tôi. Cùng với đêm qua khác nhau đó chính là lúc này tôi thực sự thanh tỉnh.

Phẫn nộ, khuất nhục, khó lòng chịu đựng nổi trong lòng như muốn đem tôi nhấn chìm.

Nước mắt ở trong hốc mắt tôi đảo quanh, cả người mỗi tế bào đều giãy giụa nhưng thân thể như cũ không thể động đậy nổi một chút. Bàn tay nam quỷ kia không hề an phận mà bắt đầu từ trên hông của tôi di chuyển. Ngay khi đụng tới viền áo ngực của tôi, hắn đột nhiên dừng lại động tác, buông tôi ra nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.

“Nàng mặc cái này là yếm sao? Vì sao lại may vải thiếu như thế?”

Nam quỷ kia nói câu rất nghiêm túc, nếu tình huống hiện tại không phải rất nguy cấp có lẽ tôi sẽ cảm thấy buồn cười. Nhưng hiện tại tôi làm sao có thể cười nổi.

“Buông ta ra! Ngươi chỉ là lão quỷ háo sắc! Nhanh biến đi…ơ…”

Miệng tôi thật sự vất vả mới đạt được tự do, lập tức tôi rống lên giận dữ, nhưng rất nhanh miệng tôi lại bị lấp kín. Nam quỷ kia tất nhiên là lười hỏi cái tôi mặc kia gọi là gì.

Roẹt.

Tôi nghe thấy tiếng áo ngực bị xé rách. Ngay sau đó, tôi bị hơi thở lạnh băng của nam quỷ kia nuốt hết. Tôi ra sức chống cự, nhưng có thể nào cùng một con nam quỷ chống lại. Hắn lạnh lùng thấp giọng nói: “Nghe này Thiếu Anh, nàng là bọn họ hiến cho ta. Đã kết minh hôn nàng trốn không thoát.”

Bọn họ?

Là ai đem tôi hiến cho nam quỷ này?

Khi trời hơi sáng lên, tôi rốt cuộc không thể chịu nổi nữa hôn mê đi. Trước khi mất ý thức một khắc, tôi cảm thấy nam quỷ ở bên sườn của tôi thì thầm thấp giọng nói: “Thiên Anh, nhớ kỹ, phu quân của ngươi tên là Dung Kỳ.”

………….

Trời sáng, cả người tôi đau nhức như muốn tan ra thành từng mảnh. Chiều nay có tiết học, Hiểu Mẫn cùng La Hàm lo lắng cho tôi, giữa trưa đã tới kí túc xá tìm tôi cùng đi học. Tôi liền nghĩ một giây cũng không muốn ở lại nơi khuất nhục này chỉ một phút, thế là ngay lập tức tôi theo hai đứa chúng nó đi học.

Đi vào phía dưới khu dạy học, thi thể của Tiểu Oánh đã bị cảnh sát chở đi, chỉ còn lại lan can vây quanh khu vực đó. Không khí đột nhiên nặng nề, cả ba người chúng tôi không nói chuyện. Đặc biệt là tôi, nhớ lại cảnh tượng Tiểu Oánh trở về nửa đêm qua, cả người sống lưng lạnh lẽo.

Tiểu Oánh hiện tại hẳn là biết mình đã chết rồi, có phải đã ddi chuyển thế đầu thai hay không? Tôi chính là đang suy tư, dư quang tầm mắt đột nhiên thấy một thân ảnh màu trắng từ trên khu dạy học rơi xuống. Tôi hoảng sợ theo bản năng quay đầu. Nhưng khi vừa nhìn thấy, tôi thiếu chút nữa chân nhũn ra muốn ngã xuống.

Tôi thế mà tôi lại nhìn thấy trên mặt đất trống cách không xa một thi thể nữ đang nằm. Váy liền màu trắng, thân thể vặn veoj, tròng mắt rơi xuống. Rõ ràng là thi thể của Tiểu Oánh. Một luồng khí lạnh chạy từ dọc sống lưng tôi lan ra toàn thân. Thi thể của Tiểu Oánh không phải đã sớm được cảnh sát mang đi rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Trong lòng tôi hoảng sợ còn chưa kịp chấp nhận cảnh tượng vừa rồi đột nhiên thấy cánh tay của Tiểu Oánh trên mặt đất, giật mình. Tôi sợ đến nỗi hô hấp ngừng lại. Khi tôi còn đang hoài nghi bản thân liệu có hoa mắt nhìn lầm hay không thì Tiểu Oánh trên mặt đất bắt đầu nhúc nhích một chút bò dậy.

Tư thế bò dậy của Tiểu Oánh rất kỳ quái, giống như một con rối gỗ. Khớp xương trên người cứng đờ chuyển động, đầu tiên là phần lưng gồng lên, sau đó là tay, rồi đến chân.

“A!”

Tôi rốt cuộc không nhịn được, kêu lên sợ hãi một tiếng, nhanh chóng lùi về phía sau.

“Thiếu Anh, mày làm sao thế?” Hiểu Mẫn cùng La Hàm bên cạnh bị tôi làm cho hoảng sợ.

“Ta thấy Tiểu Oánh….”

Tôi vừa muốn nói gì lại đột nhiên ý thức được có gì không đúng. La Hàm cùng Hiểu Mẫn chỉ có thể nghi hoặc mà nhìn tôi, tựa như căn bản vốn không thấy Tiểu Oánh đột nhiên xuất hiện. Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi nhìn thấy Tiểu Oánh. Ý niệm này hiện lên trong đầu, da đầu tê dại đi.