Chương 35: VƯỢT THÁP.

Lầu năm Giả Kim Hội Trà Lân.

“Lần đầu sẽ rất đau, chị cố chịu nha, chừng chút là hết !” Lê Tư Thành thở hổn hển…

“Chị sẵn sàng rồi…em làm đi !” Giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt nàng hồ ly…

“Em làm đây !” Tư Thành hồi hộp, nhịp tim đập nhanh…

A...!

Vũ Ngọc Anh dung nhan đỏ rực, mắt nhắm nghiền, hơi thở dồn dập, cô nàng gồng mình đón nhận cơn đau đang lan tỏa.

Tõm…Tõm…

Huyết hồng rơi trên sàn nhà…

“Quả nhiên là vậy ! Chúng ta thành công rồi, chị vận dụng linh lực di chuyển theo lộ tuyến mà em đã chỉ đi.” Lê Tư Thành hăn hở.

Nàng hồ ly nhắm mắt, vận chuyển linh lực theo lộ tuyến của Hợp Linh Quyết mà hắn chỉ nàng.

Vũ Ngọc Điệp Thủ trên tay cô nàng đang hấp thụ từng giợt máu chảy ra từ cổ tay nàng, giờ nó là một màu máu đỏ, các đường hoa văn phức tạp hiện rõ hơn bao giờ hết, màu trắng của băng linh lực không ngừng vận chuyển trong các hoa văn đó, hạch tâm trận pháp trong lòng bàn tay xoay đều vận chuyển…

Các hoa văn trên Vũ Ngọc Pháp Thủ chính là các mạch máu, gân, mô trên cánh tay trái cô nàng và cả những dấu vân tay đường chỉ tay cô nàng cũng xuất hiện trên chiếc găng…

Lê Tư Thành đã nghiên cứu rất kỹ sơ đồ giải phẩu học cánh tay trái Ngọc Anh từ chức năng quét bản đồ và dựa vào sự bá đạo của Hợp Linh Quyết hắn dể dàng thiết kế lại chiếc găng mô phỏng theo cánh tay nàng.

Máu đã ngừng chảy ra từ cổ tay cô nàng…

Vũ Ngọc Điệp Thủ cũng đang mất đi màu đỏ máu, dần trở thành chiếc găng trắng xanh lấp lánh ban đầu…

“Được rồi ! Chị thu nó lại đi !” Ánh mắt Tư Thành gán chặt vào chiếc găng.

Hắn đang đặt một nền móng mới cho giả kim thuật của cả tinh cầu này.

Theo ý niệm điều động của Vũ Ngọc Anh, chiếc găng từ từ hòa nhập vào trong chính bàn tay cô nàng…Chỉ sau vài giây nó đã biến mất hoàn toàn…

Cạch…Cạch…

Âm thanh bút rơi trên mặt sàn…

Đoàn Thị Điển cùng Lý Đạo Tái bình tĩnh đứng từ xa âm thầm quan sát đôi trẻ cả giờ đồng hồ… Nhưng khi vừa thấy Vũ Ngọc Điệp Thủ dung nhập vào bàn tay Ngọc Anh cả hai không khỏi bàng hoàng và hoảng sợ…

Hoảng sợ ! Hai vị Thánh Sư của Trà Lân Thành ngàn năm kinh nghiệm, trí tuệ uyên bác đang hoảng sợ trước cảnh tượng này.

Bảo cụ vô tri vô giác hòa nhập vào cơ thể chủ nhân !

Nếu nó là Bán Thần Bảo hay Thần Bảo thì còn có thể chấp nhận được do sức mạnh của chúng quá khủng khiếp và không có ai biết được năng lực của chúng là ở đâu. Nhưng đâu chỉ là bảo cụ Cam Sắc còn lâu mới xứng tầm với Bán Thần Bảo !

“Chào buổi sáng hội trưỡng và cả ông bác nữa.” Tư Thành vẩy tay chào họ.

Ngọc Anh hướng hai người gật đầu chào, tay cô nàng đã hết đau.

Cả hai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, họ tiến đến đôi trẻ.

“Vừa rồi là điều gì ?” Lý Đạo Tái cất lời.

“Trước hết hãy xem đã rồi hẳn nói sau.” Lê Tư Thành cất giọng.

“Chị điều khiển nó đi.”

“Chị hiểu rồi.” Cô nàng gật đầu, Hợp Linh Quyết được cô nàng điều động đi khắp cơ thể.

Vũ Ngọc Anh đúng là thiên tài thật thụ, chỉ sau một đêm đã ghi nhớ lộ tuyến vận hành Hợp Linh Quyết.

Theo ý niệm cô nàng, Vũ Ngọc Điệp Thủ hiện ra ôm sát lấy cánh tay cô nàng, hiện tại nó đẹp hơn lúc vừa mới tạo ra, các đường nét rõ nét trãi dài khắp găng tay.

Đạo Tái sờ vào chiếc găng thì thật bất ngờ, có thể bắt được mạch của cô nàng…

Hồ hóa… chiếc găng cũng biển đổi theo cô nàng mà không cần điều động ý niệm.

Ý niệm lại động, găng tay dung nhập vào cánh tay…

Cứ thế Ngọc Anh bằng ý niệm của mình điều khiển chiếc găng hiện ra, rồi dung nhập vào, lại biến đổi thành hình dạng khác nhau trước ánh mắt muốn lòi ra của hai vị Thánh Sư kia.

“Cách đây vài giờ nó còn không làm được như vầy ?” Đoàn Thị Điểm lấy khăn lao mồ hôi, những gì tên này mang đến thật khinh khủng.

“Chúng ta thường để bảo cụ trong giới chỉ, mỗi lần cần đến lại phải móc lấy ra rồi mang vào có tốn thời gian không hả ?” Tư Thành luyên thuyên.

“Đương nhiên là tốn không ít thời gian rồi, nhất là những lúc dầu sôi nước bỏng mà lấy nhầm nữa thì toang. Và một vài trường hợp chưa lấy hàng ra chơi mà bị mất cái nhẫn trữ vật thì xác định ăn cám luôn.”

“Nên cháu nghĩ thay vì cất giữ trong giới chỉ sao ta không cất giữ nó trong các cơ quan của cơ thể luôn cho tiện, chỉ một ý niệm sẽ có hàng để chơi ngay.” Hắn thao thao bất tuyệt diễn giải như người thầy.

“Nếu cơ quan ngươi cất giữ bị cắt đi thì sao ? ví dụ như cánh tay trái của Ngọc Anh bị kẻ khác đánh nát.” Đoàn Thị Điển chất vấn.

“Nó vẫn trong cơ thể của nàng, mối liên kết giữa nàng và nó đã được sản sinh. Chỉ khi nàng từ bỏ không cần nó nữa thì nó mới mất đi, còn không. Không thứ gì có thể lấy nó ra khỏi nàng.”

“Hiện tại nó chính là một phần của chị.” Hắn nắm lấy tay nàng, lần cua gái mà hắn đầu tư nhất tư trước tới giờ và hình như đang đơm hoa.

Vũ Ngọc Anh kẽ lau giọt mồ hôi trên trán Tư Thành.

Cái ý tưởng này của hắn là từ các bộ phim siêu nhân mà hắn đã xem, tụi nó biến thân mặc nguyên một bộ giáp ngầu lòi ra đánh quái chỉ trong một giây ngắn ngũi.

Đó là ở Trái Đất sẽ có, nhưng tinh cầu này hoàn toàn chưa có ý tưởng này.

“Xong, đây mới chính là Vũ Ngọc Điệp Thủ.” Lê Tư Thành thở ra một hơi thõa mãn, hiện giờ hắn cơ thể mệt mỏi, đôi mắt đã thâm quần.

“Tư Thành ngươi đã vất vả cả ngày dài rồi, nên về phòng mà nghĩ ngơi đi, cũng để cho Ngọc Anh tiểu thư trở về phủ nữa chứ.” Lý Đạo Tái lấy lại bình tĩnh thường ngày nhưng trống ngực vẫn đập liên hồi, ông ta kẽ ra hiệu cho Đoàn Thị Điểm phối hợp.

“Thánh Sư nói đúng em đã vì chị vất vả cả ngày dài hơn nữa vết thương của em còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, em nên nghĩ ngơi cho thật tốt đi.” Ngọc Anh giọng nói dịu ngọt vỗ về hắn.

Lê Tư Thành chưa kịp lên tiếng đã thấy trời đất quay cuồng, hắn ngã ngay người Ngọc Anh.

“Vầy cho nhanh, hai ngươi dài dòng quá.” Đoàn Thị Điểm phủi tay.

Vũ Ngọc Anh mang hắn về phòng, cô nàng tận tình dùng nước ấm lau người cho hắn, không biết vô tình hay cố ý mà trong quá trình hành sự cô nàng thường xuyên va chạm phải cái thứ to dài hình trụ giưa hai chân hắn, ánh mắt giai nhân thường xuyên dừng lại nơi đó...

Lớp băng cánh tay phỉa cũng được nàng tháo ra...

“Sao...sao lại như thế này ?” Cô nàng che miệng kinh ngạc.

Buốc giá hơn băng hàn, tím đen đầy ma mị, rắn chắc lạ thường...

“Tư Thành từng dùng cánh tay này chặn lại nhất đao Tuyết Tẩu.” Nàng nhớ lại khoảnh khắc hắn và Lê Hoàn trên sân đấu hôm trước mà môi nhẹ mĩm cười...

Nàng cúi người nhẹ đặt môi hồng lên bờ môi hắn.

Lần trước nàng bị hắn cướp đi nụ hôn đầu đời khá là tức tối, nhưng không nghĩ đến bản thân mình lại chủ động hôn thầm hắn...


KENG...KENG...KENG...KOONG...

Cao Thanh Quyên không một mảnh vải che thân, lấm tấm những giọt mồ hôi, cơ thể hồng hào khỏe khoắn, tay cầm ngân chuy lấp lánh nện từng chuy, từng chuy đầy mạnh mẽ vào khối kim loại đen nóng trên bàn đoán tạo, bộ ngực đồ sộ nhấp nhô từng nhịp theo động tác của nàng, từng gợn sóng rung động trên cơ thể mĩ miều hấp dẫn vô đối, mông tròn rung động từng nhịp, đôi lam mục tập trung cao độ vào khối kim loại...

Khối kim loại đen dưới mỗi chuy đầy uy lực của cô nàng dần dần co rút lại mắt thường có thể nhìn thấy. Từ khối kim loại các chất cặn bã thoát ly để lại tinh chất đang kết dính với nhau.

KOONG!

Một chuy đầy uy lực đập xuống khối kim loại...khối kim loại sáng lên, từng kết cấu hoa văn của khối kim loại hiện lên rõ nét.

Cô nàng tiến lại lò nung lấy ra thêm một khối lập phương đỏ chói bị nung gần nữa ngày...

Đặt khối kim loại đỏ trên mặt khối kim loại đen.

Cao Thanh Quyên nhắm mắt, hít thở đều đặn, khắp người cô nàng là mồ hôi chảy nhễ nhại, đầu ti đỏ hồng lắc lư theo từng nhịp thở sâu...

Vòng tròn hoàng sắc xuất hiện dưới chân cô nàng, ma pháp lực điều động vào ngân chuy, đôi lam mục khóa chặt vào hai khối kim loại trên bàn...

KENG...KOONG...KENG...

Điệp khúc cứ thế vang vọng trong căn phòng nóng rực...

Ầm.

Một chuy cuối cùng mang theo toàn bộ sức mạnh của nàng giáng xuống, căn phòng cũng phải rung động vì uy lực này.

Hai khối kim loại lúc đầu giờ đây đã hòa làm một, nó sáng lên một màu cam lấp lánh trong vài phút rồi dần tắt, cũng đồng thời âm thanh từ nó phát ra nghe rất du dương...

Cô nàng thu hồi pháp lực, bình tâm lắng nghe âm thanh của nó, dùng tâm cảm ngộ.

“Có tiến bộ, xem như em tốt nghiệp Hỏa Luyện.” Tích Quang từ trong góc đi đến kế bên nàng, hắn im lặng quan sát toàn bộ quá trình cô nàng tinh luyện hai khối kim loại, đợi sao khi cô nàng cảm ngộ xong mới tiến ra.

“Cảm giác thế nào ?”

“Rất lạ.”

“Nói nghe xem.”

“Khối hợp kim này muốn được sống, nó muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.”

“Theo em thì khối hợp kim này đã có linh tính chưa ?”

“Rất thoi thót, có thể tắt bất cứ lúc nào.”

“Tinh luyện, loại bỏ tạp chất từ quặng, tìm ra kim loại thuần túy nhất.”

“Dung luyện, kết hợp các kim loại thuần túy với nhau hình thành hợp kim.”

“Hỏa luyện, chính là tìm ra linh tính mỏng manh cho kim loại vô tri vô giác.”

“Thủy luyện, là bảo vệ và phát triển cái linh tính đó, hình thành nên cái gọi là linh trí.”

“Quang luyện, ban cho nó sự sống.”

“Lôi Đình Tẩy Lễ, chính là cùng nó tiếp nhận sức mạnh và ban cho nó cái gọi là thiên phú.”

“Linh trí, sự sống, sức mạnh và thiên phú chính là một sinh mệnh mới sau ?” Nàng giật mình.

“Đúng vậy. Một hợp kim có thể trãi qua năm lần luyện hóa và vài lần tẩy lễ thì bản thân nó chính là một sinh linh mới.” Tích Quang gật đầu.

“Nguyên liệu chế tạo Bán Thần Bảo và Thần Bảo ?” Cô nàng tròn mắt.

“Nó đó, 2 năm trước anh dùng quặng Ngân Tinh Thiết trãi qua năm lần luyện hóa và bảy lần tẩy lễ mới đủ tư cách làm nguyên liệu để rèn lại Ngân Long Thương cho em.”

Cao Thanh Quyên nhớ lại khoảng thời gian đó mà giọt lệ lăn dài nơi khóe mi. Chỉ trong một ngày hắn vì nàng mà chịu hai lần lôi đình khủng khiếp, một lần là nàng đột phá cam sắc pháp sư hắn cùng nàng hứng chịu mười hai tia, lần còn lại là bảy tia lôi đình tẩy lễ cho khối Ngân Tinh Thiết.

Dù hắn lúc đó là Quỷ Đế, 99 cấp thể tu nhưng chịu một lúc hai lần Lôi Đình Tẩy Lễ cũng đã dẫn đến Thần Cách nức vỡ, mãi mãi không thể đột phá Thần Minh, cả đời hắn còn lại chỉ dừng ở Quỷ Đế, khi thọ nguyên đến hạn sẽ xuống mồ.

Những tên ma pháp sư do có ma pháp lực hộ thân nên việc tẩy lễ đột phá sẽ đỡ đau hơn là những kẻ khác dù cùng cường độ.

Tích Quang hắn không hề có ma pháp lực lẫn linh lực nên việc chịu đựng được 2 lần tẩy lễ liên tục chính là cực hình với hắn.

Mặc dù thân là Thần Tượng nhưng hắn rất ít khi hoặc hạn chế thực hiện Lôi Đình Tẩy Lễ.

“Đó là điều mà anh đã chọn, làm Thần Minh thì có gì vui ? Cuộc sống của anh thú vị hơn từ khi cứu sống con nhỏ ất ơ chết giẫm này.” Tích Quang lau đi giọt lệ, nhéo mũi cô nàng.

“Nếu ba năm trước cho anh chọn lại, anh có cứu em không ?” Cô nàng đối diện với ánh mắt của hắn.

“Um...Bỏ búa xuống trước đi em rồi mình cùng bàn chuyện nhân sinh.” Hắn cười lên dâm đãng.

“Ý ông là sao hả ? Cứu hay không cứu nói một lời.” Cô nàng giơ búa lên, gương mặt đanh lại.

“Đương nhiên là cứu rồi, làm người ai lại nở thấy chết không cứu cơ chứ.” Hắn cười gượng gạo.

“Ông là quỷ mà. Là Quỷ Đế mà, có phải là người đâu.” Cô nàng trợn mắt nghiến răng.

“Ừ ha quên, á...á...để anh nói lại...nhẹ tay chút đi em yêu.” Tích Quang la oai oái khi bị cô nàng nhéo tai.

“Cứu...cứu. Dù cho có lập lại cả ngàn lần anh vẫn sẽ cứu em.” Hắn ôm lấy cô nàng.

Cô nàng nhóm chân, tìm đến môi hắn.

Đôi lưỡi ướt mềm lại quấn lấy nhau...

“Hình như hơi chua chua.” Tích Quang rời môi nàng khịt khịt mũi trêu chọc, bàn tay hắn nắm bóp đôi gò bồng.

Cơ thể cô nàng vẫn trần truồng, mồ hôi đầy khắp cơ thể, trong vài tiếng bên lò rèn không chua mới lạ đó.

“Hứ. Ăn chay vài tuần đi.” Cao Thanh Quyên giậm chân tức giận rời khỏi căn phòng. Khi quay lưng lại với hắn gò má cô nàng đỏ hồng cùng nụ cười ngọt hơn mật.

Tích Quang nhìn theo bóng lưng điệu đà cô nàng mà mĩm cười.

“Bốn ngàn năm trước ta cùng bọn hắn ra tay giết nàng, bốn ngàn năm sau ta lại yêu nàng. Đây là định mệnh hai ta sao ?”

Phất tay một cái hắn thu lấy khối hợp kim cô nàng vừa luyện rồi biến mất.

Căn nhà ở ngoại ô thành phố này hắn vừa mua để làm nơi nghĩ ngơi cho cô nàng và đồng đội.


Tiềm thức Lê Tư Thành.

Hắn cùng hệ thống đứng dưới Tháp Thí Luyện.

“Trong này được sử dụng bảo khí không ?”

“Được quyền dùng mọi thứ mày có nhưng Tinh Không Kiếm sẽ không thể phát huy sức mạnh vốn có của nó.”

“Là nó sẽ trở thành một thanh sắt vô dụng hả ?”

“Mày vô đó rồi sẽ biết, cứ vượt qua mười tầng thì sẽ nhận được một rương may mắn, còn may mắn cỡ nào thì tùy vào nhân phẩm của mày.”

“Ok.” Lê Tư Thành lắc đầu bẻ tay tiến vào tháp, thủ tục vào tháp là một viên tử linh thạch.

Không gian cổ kính u tối với ánh sáng xanh dương ma mị, trong đây trái hẳn với vẽ lộng lẫy bên ngoài. Tư Thành phóng tầm mắt quan sát khắp chốn hắn mới giật mình phát hiện xung quanh là vực sâu không đáy, một cây cầu đá ước chừng chiều rộng tầm 4 mét khá dài bắt qua vực sâu nôi hai bên bờ đá. Trên cầu là 9 à tính luôn bức tượng bên kia bờ luôn là mười, các bức tượng đá với màu xanh dương tả thủ cầm trường kiếm hai lưỡi hữu thủ cầm khiên tròn, thân mặc giáp phục cứng cáp, đầu đội khôi đá che chắn chỉ để lộ khe hở là đôi mắt.

“Các tượng đá chính là tháp thủ vệ, yêu cầu hạ gục chúng và tiến sang bờ bên kia sẽ có truyền tống trận gữi ngươi lên tầng kế tiếp.” Âm thanh hệ thống vang lên.

Lê Tư Thành gật đầu bước lên cây cầu đá.

Các bức tượng đá đứng yên đột nhiên rung lắc, nơi đôi mắt của chúng phát ra ánh sáng vàng...

Các bức tượng chuyển động như người thật tay cầm binh khí lao lên. Lê Tư Thành không hề nhìn ra cấp độ bọn này.

Ầm...Ầm...Ầm

“Tụi này yếu thế ?”

Tư Thành chỉ dùng ba quyền đã đập nát ba tên tượng đá.

Hắn cứ tưởng tụi này khó xơi nên khi nghe một chọi mười có hơi lo lắng nhưng sau ba quyền hỏi thăm thì hắn lao lên chơi thẳng mặt tụi thủ vệ luôn cho nhanh.

Nhẹ nhàng hạ gục chín tên tép tôm hắn chạy một mạnh đến cuối cầu đá nơi tên thủ vệ cuối cùng chốt chặn.

Tên thủ vệ này khác với chín tên kia, trông hắn đẹp hơn, lộng lẫy hơn, cứng cáp hơn và hắn cầm cây trường đao chứ không phải kiếm.

Trường đao chém xuống...

Tư Thành nhẹ nhàng bắt lấy bằng tay trái...

Ầm.

Tên tháp thủ vệ xuất hiện một lổ hổng tướng ngay ngực, từ lỗ hổng đó các vết nức lan tỏa khắp tân rồi hắn đổ sập...

“Xời tưởng gì ghê gớm lắm, tao đánh cả ngàn thằng như này còn được.” Lê Tư Thành phủi tay.

“Đừng có dóc.” Hệ thống lên tiếng.

Hắn đi đến vòng tròn trận pháp, nhặt lấy một chiếc hộp nhỏ bằng đá.

“Quà vượt ải hả ?” Hắn mở hộp đá ra, bên trong là một viên bi lấp lánh màu xanh dương, khi chạm vào như nó như có cảm giác vừa đắm chìm vào đại dương.

Thủy Tinh Thạch, viên đá chứa năng lượng của thủy thuộc tính, những kẻ tu luyện thủy hệ có thể hấp thu nó để gia tăng linh lực nguyên tố bản thân, nhưng chỉ một ít thôi bởi mỗi viên đều chỉ chứa một lượng nhất định. Những viên đá này được sử dụng nhiều nhất trong nghành giả kim thuật làm nguồn năng lượng cho bảo cụ.

“Vượt qua một tầng sẽ có phần thưởng nhỏ, muốn vượt tiếp đề nghị chủ nhân xì thêm một viên tử linh thạch cho vào hạch tâm truyền tống trận làm lệ phí.” Âm thanh hệ thống vang lên.

“Con mẹ nó không phải một viên tử linh thạch lúc đầu là được quyền vượt bao nhiêu cũng được à ?” Hắn gắt lên.

“Một viên một tầng, vượt tiếp thì xì tiền ra không thì biến.” Hệ thống chữi lại.

“Mẹ nó cái hệ thống chỉ biết làm tiền chủ nhân là giỏi.” Hắn chề môi đặt một viên tử linh thạch vào giữa vòng tròn.

“Đời không gì cho không biếu không bạn tôi ơi.” Hệ thống lạnh lùng đáp lại.

Viên tử linh thạch nhanh chóng hòa nhập vào trận pháp, ánh sáng từ trận pháp bao phủ lấy hắn...

Biến mất.

Tầng thứ hai vẫn khung cảnh như cũ không khác biệt so với tầng đầu.

Ầm...

Sau một lúc...

KENG...

Tinh Không Kiếm va chạm với thạch đao...

“Con mẹ nó, thằng khứa này mạnh vãi đạn.”

Lê Tư Thành chật vật đối kháng với từng nhát đau chí mạng của tên thủ vệ trưỡng tầng mười, áo quần hắn rách nát, một vài nơi rĩ máu...

Ầm...

Hai nấm đấm va chạm nhau, cả hai cùng thoái lui.

Đúng như hệ thống nói, Tinh Không Kiếm trong này vô dụng, nó chỉ đơn thuần là một thanh sắt.

Tư Thành lại lao đến tên thủ vệ, hắn giậm chân phóng người lên từ trên chém xuống.

KENG.

Tên thủ vệ hai tay vác đao đáp lại.

Lần này va chạm này Tư Thành buông tay khỏi thành sắt, nó bị đánh bay ra sau cắm xuống nền đá.

Ầm.

Toàn bộ lực lượng của hắn dồn vào cánh tay phải, tung một đấm trời giáng đập nát đầu tên thủ vệ đá.

Ầm.

Thêm một đấm mang đầy dị hỏa lấp lánh xuyên qua bụng tên thủ vệ.

Thủ vệ trưỡng tầng mười với cấp bậc linh tá viêm mãn nát vụn.

“Này thì chém ông này.” Hắn đạp lên đống cát vụn tiền lại cái rương ánh kim.

Bên trong chiếc rương chỉ có độc nhất một tấm da củ kỹ sậm màu, tấm da trơn nhẵn cả hai mặt không có bất cứ thứ gì lưu lại trên đó.

“Chỉ nhiêu đây thôi à ? Có cần keo kiệt quá mức với tao không hở ?” Hắn trúc cái rương xuống xem còn thứ gì rơi rớt không.

Nhưng...say đéo.

Thất vọng tràn trề...

“Lỗ nặng rồi.” Hắn thở dài, trong túi đã hết tiền.

Vượt mười tầng có được bốn viên Tinh Thạch nhưng không có viên nào hỏa hệ, thêm được năm viên đan dược trị thương chất lượng tạm ổn cùng một mảnh da rách.

Nhân phẩm thúi quắc.

Ầm.

Bức tường sau lưng hắn đột ngột nức vỡ để lộ mộ lối đi tối mù mịt...

“Cái quái gì đây ? Hành khuyến mãi à ?” Hắn nhìn vào bên trong, đen thui, dùng cả hồn lực để nhìn mà cũng biết là nó là một không gian bị bóng tối bao phủ, tối đen còn hơn tiền đồ chị gà.

“Bí địa. Sau khi vượt xong một tầng có xác xuất mở ra thông đạo tiến vào một trong chín bí địa bất kỳ, nhân phẩm hôm nay khá đó.” Hệ thống lý giải.

“Mau tiến vào.” Hệ thống hối thúc.

“Trong đó có thứ gì cắn tao không mậy ?” Hai tay nắm chặt Tinh Không Kiếm hắn chậm rãi bước vào bên trong, ngọn lửa được hắn thắp lên dẫn đường.

Con người ta luôn sợ hãi trước bóng tối.

“Không biết, bí địa sẽ là một nơi bất kỳ trên tinh cầu này, thông đạo được chủ nhân tạo ra kết nối Tháp Thí Luyện và các bí địa.”

“Có tới chín bí địa được kết nối luôn sao ? Ê mà Tháp Thí Luyện tồn tại trong không gian hệ thống ở tiềm thức tao cơ mà còn thông đạo này dẫn đến thế giới bên ngoài, sao có thể làm được điều này, rồi tao có sao không mậy ?” Hắn hoang mang.

“Không sao, linh hồn mày đang được Tháp Thí Luyện bảo vệ trong một thời gian nhất định, nên biết điều thì đi nhanh hộ tao cái.”

“Cái định mệnh, điều quan trọng nhất mà mày éo nói.”

Chạy trong màn đêm u tối, ngọn lửa mà hắn thắp ra không soi sáng được bao nhiêu, có chăng nó giúp hắn nhìn thấy cơ thể chính mình.

Phựt...Phựt...Phựt...

Ba ngọn lửa đỏ vàng và xanh dương lần lượt cháy lên soi sáng không gian.

Đây là một căn phòng tam giác, mỗi góc căn phòng là một bức tượng lớn điêu khắc tỷ mĩ ba hình tượng khác nhau.

Góc bên trái. Một con sư tử hung mãnh đầy kiêu ngạo với răng nanh nhọn hoắc cùng cái bờm oai vệ, tứ chi nó to như cây cột, móng vuốt đưa ra như sắp vồ mồi. Ngọn lửa vàng được phát ra từ miệng nó.

Góc bên phải. Hình tượng theo Tư Thành thấy là một con cá mập đầu búa rất to, những chiếc vây của nó to và cong vút. Nó há chiếc miệng đầy răng nhọn, bên trong đó là ngọn lửa xanh dương đang cháy.

Đối diện với hắn. Một con đại bàng oai vệ với sải cánh vô cùng rộng lớn, thân mình to lớn, đôi vuốt gắp mồi đưa ra phía trước dũng mãnh, mỏ chim há lớn bên trong có ngọn lửa đỏ đang thắp sáng. Mặc dù là một bức tượng điêu khắc nhưng so với nó con Khế Vũ của hắn chỉ là đứa chim nít chưa tới tuổi được ở tù.

Tư Thành ngơ ngác quan sát ba bức tượng, lần đầu hắn trông thấy các bức tượng hùng vĩ, oai nghiêm và tráng lệ.

Vua mặt đất sư tử kiêu ngạo.

Vua biển sâu cá mập bí ẩn.

Vua bầu trời đại bàng cô đơn.

Đó chính là những gì hắn nghĩ đến khi chứng kiến ba bức tượng.

“Đứa nào lại đặt cái gương ở đây cơ chứ.” Thành đi tới chiếc gương lớn được in vào tường dưới bức tượng con chim. Nơi đây chắc cũng đã trãi qua cả vạn năm không có kẻ nào lui tới nhưng mà chiếc gương này vẫn còn nguyên vẹn, không vết xước. Mặt gương chỉ hơi lấm tấm bụi một chút, hắn hà hơi phủi ít bụi trên chiếc gương. Hình ảnh của hắn xuất hiện trên gương.

“Đẹp trai thế này mới có nhiều đứa yêu chứ.” Hắn tạo dáng trước gương tự kỹ.

Âm thanh hệ thống ho sặc sụa vang lên bên tai.

Đột nhiên gương mặt hắn đanh lại trắng bệch, tròng mắt muốn lòi ra ngoài, cái mồm há to...

Hắn đang đứng chống nạnh soi gương nhưng cái thằng Lê Tư Thành trong gương lại duỗi tay, không những thế nó còn cho tay phải vào túi quần lấy ra một vật hình tròn màu vàng giơ lên cho thằng đứng bên ngoài xem...

Rồi thằng trong gương cất lại cái huy hiệu vào túi quần, rồi lại đứng chống nạnh nhìn hắn..

Lê Tư Thành theo bản năng sờ vào túi quần của mình...

Có cái gì đó cộm cộm...

Hắn lấy nó ra, nó...nó chính là cái vật màu vàng mà thằng trong gương cầm lúc nãy...

Giơ nó lên quan sát, chiếc huy hiệu với đường kính năm centi.

Một mặt khắc họa ba biểu tượng khác nhau đôi cánh chim màu đỏ, đầu sư tử màu vàng và đầu búa màu xanh. Ba biểu tượng ứng với ba bức tượng.

Mặt còn lại là một ký tự cổ xưa ngoằn nghèo mà hắn không thể hiểu đươc.

“Không thể đọc xuôi thì đọc ngược.” Thành giơ huy hiệu lên trước chiếc gương hướng ký tự vào gương.

“Trường Phái Thần Phong ?” Hắn đọc được bốn ký tự cổ vừa xuất hiện trên chiếc gương. hình ảnh của hắn đã biến mất thay vào đó là các ký tự đang dần xuất hiện.